Chỉ thấy chị Trần đứng ở đầu ruộng, hơi lúng túng cười với cô, rồi vội quay đầu đáp lại giọng nói kia:

“Là La Mẫn à? Chị vừa mới đến, đang nghĩ xem hôm nay làm gì đây!”

Ở xa xa, một người phụ nữ gầy gò, tóc ngắn, ăn mặc giản dị, nhanh miệng đáp lại:

“Làm việc thì nghĩ ngợi gì nữa, cứ xách cuốc lên mà làm thôi! Có phải cô gái mới lần đầu xuống ruộng đâu chứ!”

Người phụ nữ này là người miền Nam, nghe giọng có vẻ từ Tứ Xuyên.

Cô ta cố gắng nói tiếng phổ thông, phát âm khá rõ ràng, nhưng tốc độ nói quá nhanh, hơn nữa âm tiết lại nhẹ.

Nếu nghe từng chữ một thì hiểu, nhưng ghép lại thì khó mà theo kịp.

Nếu không nhờ kiếp trước Giang Hoãn đi nhiều nơi để thu thập tư liệu viết lách, e rằng cô cũng chẳng hiểu cô ta nói gì.

Quả nhiên, chị Trần nghe không hiểu.

Chị chớp mắt mấy cái, bất lực đáp:

“Thôi được, ai làm việc nấy!”

Nói rồi, chị đi về phía Giang Hoãn, vừa đi vừa lẩm bẩm nhỏ giọng:

“Nói nhanh thế ai mà hiểu nổi? Thời buổi này rồi, không thể học nói tiếng phổ thông đàng hoàng được à?”

Dù nói khẽ, nhưng vì khoảng cách gần, Giang Hoãn vẫn nghe rõ mồn một, không nhịn được bật cười.

Đến gần, chị Trần giới thiệu: “Đó là vợ của chính trị viên doanh trại hai, tên là La Mẫn.”

“Nhà có một đứa con trai ba tuổi, chính là thằng bé lần trước bị em giành mất kẹo mút đấy!”

Giang Hoãn: “…”

Câu này thật sự quá đau lòng! Chị dâu à, đâu cần kể chi tiết vậy chứ!

Nghe chị Trần nói, cô hơi chột dạ, liếc nhìn La Mẫn rồi nở một nụ cười rạng rỡ.

Không còn cách nào khác, giành kẹo mút của một đứa bé ba tuổi đúng là không hay ho gì, cô đuối lý mà!

Lúc này, La Mẫn vẫn chưa làm gì, cũng đang nhìn về phía bên này.

Thấy Giang Hoãn cười với mình, cô ta liền đảo mắt, lầm bầm gì đó rồi quay lưng bỏ đi.

Giang Hoãn nghi ngờ cô ta đang chửi mình, nhưng không có chứng cứ!

Mất ba ngày, Triệu Liên Thành và Giang Hoãn cuối cùng cũng làm xong mảnh vườn trồng rau.

Giờ chỉ cần chờ hạt nảy mầm và cây lớn lên.

Dạo này không có việc gì làm, Giang Hoãn muốn đi xuống trấn xem thử.

Nằm chờ ăn sẵn là không thể, dù Triệu Liên Thành chăm sóc cô rất tốt, trong nhà thiếu gì là lập tức bổ sung ngay.

Nhưng Giang Hoãn không phải kiểu người thích hưởng thụ nhàn hạ, cô muốn tìm cách kiếm tiền.

Hiện tại là những năm 1980, thời kỳ phát triển mạnh của các ngành nghề.

Với thân phận người xuyên không và lợi thế thông tin, cô nhất định phải làm nên chuyện.

Sáng hôm ấy, ăn sáng xong, Giang Hoãn liền đi về phía cổng doanh trại.

Vừa bước ra khỏi cổng chưa được mười mét, cô đã thấy một người từ sau gốc cây gần đó bước ra.

Người đó mặc một chiếc áo vải màu vàng đất, để hở ngực và bụng, bên dưới là chiếc quần vải thô màu xanh đậm.

Quần vừa rộng vừa dài, mặc mà cứ như treo trên eo, nhìn là thấy lo không biết có tụt xuống không.

Do quần quá dài, ống quần lê dưới đất, bám đầy bùn, trông chẳng khác gì một kẻ ăn xin lâu năm.

Gã này nhìn lấc cấc, nhưng khi thấy hắn, sắc mặt Giang Hoãn lập tức thay đổi.

Hắn là tay sai của sòng bạc, biệt danh Nhị Lại Tử.

Giang Hoãn không đợi hắn đến gần, lập tức quay người vào lại doanh trại.

Vừa vào đến nơi, cô đứng ngay bên cạnh trạm gác của lính canh, nhìn ra ngoài cổng.

Quả nhiên, Nhị Lại Tử thấy cô quay vào thì dừng bước ngay, nghiến răng nghiến lợi giơ tay ngoắc cô ra ngoài.

Giang Hoãn nhếch miệng, làm mặt quỷ với hắn, kiên quyết không ra!

Nhị Lại Tử nghiến răng, giơ nắm đấm lên dọa cô một cái, rồi phì một bãi nước bọt.

Cuối cùng, hắn quay người lủi ra sau gốc cây, biến mất.


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play