“Trong tương lai, dù cháu có kỹ năng gì đi nữa, nó cũng sẽ có giá trị riêng. Quan trọng là cháu lựa chọn thế nào!”

“Tất nhiên, những môn văn hóa cơ bản cũng không thể bỏ qua. Nếu không, cháu còn chẳng vào được cổng đại học, chỉ có thể ra đường viết khẩu hiệu thuê thôi!”

Bình An hào hứng gật đầu, nhưng rồi như nhớ ra điều gì, cậu ôm chặt quyển vở, lùi về sau mấy bước, lạnh lùng nói:

“Đừng tưởng cô nói mấy câu này là tôi sẽ thích cô!”

“Cô là đồ phụ nữ xấu xa, chuyên quyến rũ ba tôi! Tôi không bao giờ thích cô đâu!”

Giang Hoãn bật cười vì tức, phát hiện thằng nhóc này thực ra cũng đáng yêu phết!

Nhưng cô cố ý tỏ vẻ kiêu kỳ, quay đầu hừ lạnh:

“Yên tâm, cô cũng chẳng muốn thích cháu! Chúng ta chỉ tạm thời sống chung hòa bình thôi!”

Nói xong, cô dừng lại một chút, chỉ vào quyển vở của Bình An:

“Nếu định viết xong bài rồi đi tìm dì Giang Tuyết chơi, thì cô khuyên cháu nên từ bỏ ý định đi. Nếu không, hôm nay cháu đừng mong bước chân ra khỏi nhà!”

Nghe vậy, mặt Bình An xụ xuống, cúi đầu ngoan ngoãn viết bài.

Buổi chiều, Triệu Liên Thành về nhà, mang theo một đống hạt giống rau củ thông thường—nào là cải trắng, củ cải, cà tím, cà chua…

Cùng với đó, còn có mấy củ khoai lang.

Nhìn thấy khoai lang, Giang Hoãn lập tức vui vẻ:

“Anh kiếm được bao tải không?”

Triệu Liên Thành gật đầu: “Có, cô cần để làm gì?”

Giang Hoãn thần bí nói: “Anh đừng hỏi, cứ kiếm vài cái bao tải về là được. Giờ trồng hơi muộn một chút, nhưng vẫn có thể nhân giống được kha khá, đủ làm lương thực rồi!”

Triệu Liên Thành thoải mái đồng ý.

Nhưng đến khi kiểm tra bài tập của Bình An, sắc mặt anh lập tức sa sầm.

Suốt cả ngày trời, thằng bé còn chưa viết đầy một trang giấy.

Triệu Liên Thành mắng Bình An một trận, còn Giang Hoãn thì cầm hạt giống chuồn ra ngoài trốn.

Mấy ngày tiếp theo, Triệu Liên Thành tranh thủ thời gian rảnh để cuốc đất.

Anh còn đặc biệt san phẳng từng luống, chia thành từng mảnh gọn gàng.

Giang Hoãn chỉ cần đào hố, bỏ hạt giống vào là xong.

Cô gieo hạt xong, Triệu Liên Thành liền gánh nước tưới ruộng.

Hai vợ chồng bận rộn quên cả thời gian, chẳng ai rảnh mà để ý đến Bình An nữa.

Thằng bé cuối cùng cũng toại nguyện, chạy đi tìm Giang Tuyết chơi.

Đúng lúc này, chị Trần đi ngang qua thấy được.

Chị Trần bĩu môi, liếc theo bóng lưng Giang Tuyết, khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt.

Ngoài đồng, Triệu Liên Thành vừa tưới nước xong, định quay đi gánh tiếp thì bị Giang Hoãn chặn lại.

Anh khó hiểu nhìn cô: “Sao thế?”

Giang Hoãn mím môi bước đến, lấy khăn lau mồ hôi trên trán và bùn đất trên mặt anh.

“Dù gì cũng là người trong khu đại viện, nếu để người ta thấy bộ dạng lấm lem như khỉ đất thế này, không biết sẽ bị cười thế nào đâu!”

Miệng thì trách móc, nhưng động tác lại cực kỳ dịu dàng.

Giang Hoãn không phải cố tình làm vậy, đây là thói quen của cô.

Bề ngoài cô lúc nào cũng sắc bén, miệng lưỡi chua ngoa, nhưng thực chất lại là người mềm lòng và chu đáo.

Chỉ là, Triệu Liên Thành không biết điều đó.

Anh cứ nghĩ cô chỉ đặc biệt đối xử với mình như thế.

Khi chiếc khăn mềm mại lướt qua gương mặt, nhẹ nhàng thấm đi mồ hôi, anh bỗng khựng lại, theo bản năng cúi xuống nhìn cô.

Trong đáy mắt vốn đầy châm chọc, thoáng chốc chỉ còn lại sự ngạc nhiên.

Từ khi nào, người phụ nữ này không còn ngang ngược, kiêu căng như trước?

Từ khi nào, cô bắt đầu dịu dàng, biết quan tâm đến người khác?

Đặc biệt là vào khoảnh khắc này, đôi mắt trong veo như nước của cô đang chăm chú nhìn anh.

Làn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương thơm thoang thoảng của phụ nữ, khiến tim Triệu Liên Thành hơi xao động.

Đúng lúc này, từ đằng xa vang lên một giọng nói lanh lảnh:

“Chị Trần, chị cũng ra đồng làm việc à? Sao đứng yên thế?”

Nghe giọng nói xa lạ, Giang Hoãn vội rụt tay lại, lùi về sau một bước, hơi lúng túng quay đầu nhìn.


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play