Triệu Liên Thành đi rồi, Giang Hoãn thở phào một hơi.
Mẹ nó chứ, suýt nữa là lộ tẩy rồi!
Ngày tháng này thật không dễ sống mà!
Buổi sáng, Triệu Liên Thành dẫn đội huấn luyện.
Giang Hoãn vác cuốc, dắt theo Bình An ra đồng làm đất.
Lúc sáng nhìn Triệu Liên Thành cuốc đất trông có vẻ nhẹ nhàng, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi.
Đất cứng thế mà dưới tay anh ta lại ngoan ngoãn như đậu hũ.
Nhưng đến lượt Giang Hoãn thì lại là chuyện khác.
Cô cuốc hì hục cả buổi, mà chỉ đào được nửa mét, độ sâu cũng chỉ bằng một nửa của Triệu Liên Thành.
Bình An thì mang theo hai cái ghế đẩu, dùng ghế cao hơn làm bàn, còn mình ngồi ghế thấp, nằm bò ra tập viết.
Thấy Giang Hoãn dừng lại, cậu bé liền quay đầu, dữ tợn quát:
“Cô sao mà ngốc thế, cả buổi trời mới đào được có tí xíu, mau làm việc đi!”
Giang Hoãn liếc mắt nhìn cậu nhóc, thả cuốc xuống, bước qua xem:
“Cả sáng nay cháu viết được bao nhiêu chữ rồi, để cô xem nào!”
Bình An thấy thế liền ôm chặt quyển vở, không cho cô xem.
Giang Hoãn thấy vậy khẽ cười khẩy: “Ai thèm xem chứ, không cho thì thôi!”
Nói rồi giả bộ bỏ đi.
Bình An tưởng cô thật sự không xem nữa, liền thả lỏng cảnh giác.
Kết quả—Giang Hoãn thừa cơ giật lấy quyển vở của cậu bé.
Trên trang giấy, ngoài mấy con số nguệch ngoạc từ một đến mười, thì phần lớn là tranh vẽ—chim nhỏ, chuột nhỏ, người nhỏ.
Dù chỉ có vài nét bút nhưng lại rất sống động.
Giang Hoãn ngạc nhiên, còn đang mải nhìn thì quyển vở đã bị giật về.
“Trả lại đây! Ai cho cô xem hả?!” Bình An giận dữ hét lên.
Giang Hoãn cười nhạt: “Không cho xem cũng được.”
“Đến lúc ba cháu hỏi cô về cháu, cô sẽ nói cả buổi sáng cháu không có ở đây, chạy đi tìm dì Giang Tuyết chơi rồi.”
Mặt Bình An lập tức tái mét, cuống quýt giậm chân: “Cô đừng có nói bậy, cháu đâu có đi đâu!”
Giang Hoãn nhướng mày, thầm nghĩ: Nhóc con, nghĩ đấu lại cô chắc?
Cô không nói thêm, chỉ đơn giản chìa tay ra.
Bình An cắn môi, ấm ức đặt quyển vở vào tay cô.
Giang Hoãn cười hớn hở, cầm vở lên xem, tặc lưỡi khen:
“Không tệ nha, có năng khiếu đó!”
Bình An hớn hở cười theo: “Tất nhiên rồi, cháu thích vẽ nhất mà!”
“Chỉ là…”
Cậu bé bỗng chùng xuống, đôi mắt rũ xuống đầy phiền muộn:
“Ba cháu nói vẽ vời không có tương lai, bắt cháu phải học hành nghiêm túc, sau này vào đại học.”
Giang Hoãn khó hiểu: “Học đại học thì có gì mâu thuẫn với vẽ tranh đâu?”
Bình An ngơ ngác: “Sao lại không mâu thuẫn? Đi học rồi thì làm sao vẽ tranh được nữa?”
Giang Hoãn bĩu môi, khinh thường nói: “Nói vớ vẩn! Ai nói với cháu rằng học đại học thì không thể vẽ tranh?”
“Cháu chưa nghe đến học viện mỹ thuật à? Đại học cũng có ngành mỹ thuật đó.”
“Hơn nữa, nếu cháu vẽ đẹp, có nền tảng hội họa, sau này có thể làm nhà thiết kế.”
Có lẽ vì đề tài này khiến Bình An thấy dễ chịu, nên cậu bé không còn phản cảm với Giang Hoãn nữa—ít nhất là lúc này.
Cậu nhỏ giọng lầm bầm: “Nhưng cháu muốn làm cảnh sát.”
“Loại chuyên bắt người xấu ấy!”
Giang Hoãn khẽ cong môi: “Thế thì cũng chẳng mâu thuẫn đâu. Trong ngành cảnh sát có một nghề gọi là họa sĩ phác họa chân dung tội phạm.”
“Họa sĩ phác họa chân dung là người dựa vào mô tả của nhân chứng để vẽ ra chân dung tội phạm. Nghề này thuộc lĩnh vực công an, và nó cũng cần biết vẽ.”
“Cháu nói xem, vẽ tranh có quan trọng không?”
Mắt Bình An sáng bừng, gương mặt nhỏ nhắn rạng rỡ:
“Thật sao? Vẽ tranh không phải là vô dụng ạ?”
Giang Hoãn chắc nịch: “Tất nhiên! Đây chính là một kỹ năng đặc biệt đấy!”