Kiếp trước, trong thời gian giãn cách vì dịch bệnh, Giang Hoàn cũng từng thử trồng rau trên ban công.
Trồng rau từ hạt hơi phiền phức, nhưng trồng mấy loại rau xanh đơn giản thì không thành vấn đề.
Chị Trần tỉ mỉ giải thích cho cô về quy tắc: “Đất sau vườn được chia sẵn, phân theo từng hộ gia đình trong khu. Nên nếu em muốn trồng rau, phải làm đơn xin phép.”
“Còn chuồng gà thì nằm ở góc tường phía sau vườn.”
“Nuôi bao nhiêu thì tùy em, nhưng nhớ là không được để gà chạy qua phá hoại rau nhà khác.”
Nắm rõ tình hình, Giang Hoàn xách hai quả trứng gà về nhà.
Vừa mở cửa, Triệu Liên Thành ngẩng đầu lên nhìn.
“Trứng ở đâu ra vậy?”
Hai quả trứng trong tay cô quá nổi bật, muốn không thấy cũng khó.
“Chị Trần cho đấy.” Cô cười rạng rỡ, giơ trứng lên khoe rồi xoay người lấy một cái bát đặt vào.
Triệu Liên Thành hơi ngạc nhiên. Mới mấy ngày trước còn suýt xé xác nhau, giờ đã thân thiết tới mức tặng trứng gà?
Tình bạn của phụ nữ đúng là khó hiểu!
“Dạy xong rồi à?” Sợ làm vỡ trứng, Giang Hoàn cẩn thận đặt bát vào góc tường.
Bình An đang viết số, thấy trứng thì liếc một cái rồi tiếp tục viết.
Triệu Liên Thành khẽ đáp: “Tôi có giao bài tập cho Bình An. Mai em trông nó làm bài, chưa làm xong thì không được đi chơi.”
Giang Hoàn hơi bất ngờ: “Anh đánh giá tôi cao quá đấy?”
Với mối quan hệ giữa cô và Bình An, chắc chắn là để giám sát làm bài chứ không phải đánh nhau à?
Triệu Liên Thành liếc cô một cái đầy khinh bỉ, giọng điệu có vẻ không vui:
“Chỉ là trông một đứa trẻ làm bài thôi, đâu phải chuyện to tát gì.”
Giang Hoàn nhìn sang, đúng lúc bắt gặp hai ánh mắt đồng loạt hướng về mình.
Khác biệt ở chỗ, ánh mắt Triệu Liên Thành đầy chế giễu.
Còn ánh mắt của Bình An lại chứa đầy tức giận, thậm chí mang theo cả sự cảnh cáo.
Đúng là nhóc con phiền phức!
Giang Hoàn cười khẩy trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ vô tội:
“Mai tôi bận thật mà. Tôi định khai hoang một mảnh vườn.”
Triệu Liên Thành hơi ngạc nhiên: “Em biết trồng rau à?”
Rồi anh lại bổ sung: “Em thực sự muốn trồng rau à?”
Giang Hoàn bực mình: “Lạ lắm à? Trồng rau thì có gì mà không biết, cùng lắm là trồng đẹp hay xấu thôi!”
Triệu Liên Thành im lặng.
Lúc Giang Hoàn mới đến, anh cũng từng đề nghị cô làm như những quân thê khác, trồng rau để cải thiện bữa ăn.
Thậm chí, anh còn tính sẵn chuyện mua gà con.
Nhưng cô đã nói gì?
Cô nói: “Tôi lấy anh là để sống sung sướng, trồng rau là chuyện không bao giờ có, trừ khi tôi chết!”
Mà câu này, nguyên chủ nói không sai chút nào.
Triệu Liên Thành thu lại ánh mắt, thản nhiên nói: “Em muốn trồng rau thì tôi phải đi xin đất cho em. Vậy nên, em chắc chứ?”
Giang Hoàn đáp ngay không chút do dự: “Trong vòng bảy tháng tới thì chắc chắn! Nhưng về chuyện nuôi gà, nếu anh mua được gà mái đã đẻ trứng thì càng tốt, không thì tôi sợ mình chẳng được ăn trứng đâu.”
Dường như nghĩ tới điều gì đó, khóe môi cô chợt nhếch lên, mang theo ý cười trêu chọc:
“Nếu sau này tôi đi rồi, anh định để Giang Tuyết làm mẹ kế của Bình An, thì khỏi cần nuôi gà đâu. Tôi nghe nói cô ta không bao giờ xuống vườn đâu!”
Ban đầu là trêu đùa, nhưng sau đó, vẻ mặt cô lại tràn đầy hả hê.
Giang Tuyết nhìn một cái là biết được nuông chiều từ bé, loại phụ nữ này khó mà chiều nổi!
Triệu Liên Thành không đáp, chỉ đứng dậy bước ra ngoài:
“Tôi đi xin đất cho em ngay bây giờ. Em trông Bình An làm bài, mai dắt nó ra vườn. Nó làm bài trên bờ ruộng, em trồng rau, không ảnh hưởng nhau.”
Nói xong, anh đã mở cửa đi mất.
Giang Hoàn uể oải nhìn Bình An.
Bình An tức giận gào lên: “Con gấu cái kia, nhìn cái gì mà nhìn! Tôi không đi với cô đâu!”