Trong phòng, Triệu Liên Thành nghe thấy giọng Giang Tuyết, ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn Bình An một cái, chân mày khẽ cau lại, rồi thản nhiên đáp:
“Nó phải học bài vào buổi tối, sau này không ra ngoài chơi nữa. Cảm ơn cô đã quan tâm.”
Giang Tuyết sững sờ. Sao tự nhiên lại phải học? Trước đây có nghe nói gì đâu!
Nhưng nghe vậy, cô ta cũng yên tâm phần nào.
Cô ta đã nghĩ mãi không hiểu tại sao Triệu ca ca lại nhất quyết đón đứa bé về. Hóa ra là vì chuyện học hành.
Cô ta còn tưởng mình đã làm gì khiến anh ấy không vui chứ!
Suy nghĩ thông suốt, cô ta lập tức quẳng đi mớ u ám trong lòng, lại nhìn Giang Hoàn với ánh mắt khinh miệt và cao ngạo.
Rồi cô ta cất giọng dịu dàng: “À, vậy à, em về trước đây. Bình An, mai nhớ qua chỗ dì chơi nhé!”
Nói xong, cô ta chẳng buồn chờ ai trả lời, xoay người ung dung bỏ đi.
Giang Hoàn nhìn vào trong phòng, thấy Triệu Liên Thành đang nghiêm túc giảng bài cho Bình An.
Cô thuận tay đóng cửa lại rồi rời đi.
Dưới lầu, vừa bước vào sân, cô liền bắt gặp chị Trần đang đi ra từ vườn rau bên cạnh.
“Này, cái cô kia!”
Giang Hoàn nghe gọi mà suýt nữa không phản ứng kịp. Nhìn quanh không thấy ai khác, lại thấy chị Trần đang nhìn mình chằm chằm, cô mới hiểu ra.
“Chị gọi tôi à?”
Chị Trần có hơi ngại ngùng, khẽ ậm ừ:
“Chị cũng không biết tên em, mà gọi ‘con gấu cái’ nữa thì kỳ quá!”
“Em là vợ của Doanh trưởng Triệu, thôi thì chị gọi là ‘chị em nhà họ Triệu nhé!”
Giang Hoàn bật cười: “Không cần đâu, gọi vậy dài dòng lắm, nghe còn xa lạ nữa. Chị cứ gọi em là Giang Hoàn, hoặc Tiểu Hoàn đều được!”
Cô khá có cảm tình với chị Trần. Dù tính nóng nảy nhưng chị ấy ngay thẳng, thẳng thắn một cách đáng yêu!
Nghe vậy, chị Trần cũng yên tâm hơn, có chút lúng túng lại có chút áy náy:
“Tiểu Hoàn à, chuyện cái hũ muối hôm trước, chị xin lỗi, là chị hiểu lầm em.”
Giang Hoàn trấn an: “Không sao đâu. Hôm đó chị cũng xin lỗi rồi, lại còn đền bù nữa mà. Chuyện qua rồi!”
Chị Trần lắc đầu: “Lần trước chị chưa thật lòng, lần này mới là thành ý!”
Ngừng một chút, chị lại nói: “Với cả, hôm nay em cứu chị nữa. Nếu không có em, chắc giờ này chị mất mạng rồi!”
“Em yên tâm, từ nay chúng ta là bạn. Nếu em có chuyện gì cần giúp, chỉ cần nói một câu!”
Bị cảm ơn một cách trịnh trọng thế này, Giang Hoàn lại thấy hơi ngại. Cô nhìn xuống chiếc chậu trên tay chị Trần, vội chuyển chủ đề:
“Chị Trần, đừng khách sáo vậy. Hàng xóm láng giềng, giúp nhau là chuyện nên làm.”
Rồi cô chỉ vào chậu rau, hỏi: “Chị vừa đi hái rau à?”
Chị Trần gật đầu: “Ừ, chị vừa đi nhặt trứng gà. Hai quả này em cầm lấy, cho Bình An ăn.”
Nói rồi, chị ấy nhét hai quả trứng còn ấm vào tay Giang Hoàn.
Giang Hoàn khá bất ngờ. Không ngờ trong vườn rau lại có cả gà.
Sân sau của khu nhà quân nhân khá rộng, nhìn qua chỉ thấy toàn vườn rau, chẳng thấy gà đâu cả.
“Tiểu Hoàn à, em mới đến chưa lâu. Nhìn em cũng không giống kiểu người hay lo chuyện bếp núc, nên chị chưa nói.”
“Sân sau này rộng lắm, hay là em cũng làm một mảnh vườn nhỏ, dựng cái chuồng gà, nuôi vài con đi. Ít ra cũng có thêm dinh dưỡng cho Bình An!”
Mắt Giang Hoàn sáng lên. Đúng rồi, ý hay đấy! Ít nhất là khỏi cần đi mua rau!
“Mọi người ở đây đều trồng rau hết à?”
Chị Trần lắc đầu: “Không đâu, nhà Chính ủy Giang không có.”
“Hai anh em họ là dân thành phố, cái gì mà ‘mười ngón tay không dính nước xuân’ ấy! Sao mà trồng rau nổi!”
Giang Hoàn bật cười, vui vẻ nhận lấy hai quả trứng, cảm ơn rồi bắt đầu hỏi han chuyện trồng rau.
Cô không biết làm ruộng, nhưng trồng rau thì rành lắm!