Tiếng gọi thúc phụ kia thật nhẹ, nhẹ đến mức khiến Tạ Ninh gần như hoài nghi bản thân có nghe nhầm hay không. Nhưng khi nàng quay đầu nhìn lại, thấy rõ người đang đứng phía sau mình chính là Hứa Phù Thanh, hắn không hề nhìn nàng, mà ánh mắt vẫn dừng lại trên người nam tử mặc đạo bào cách đó không xa.
Khóe môi hắn còn vương nụ cười nhạt, ôn hòa như gió xuân, lại chậm rãi gọi thêm một tiếng:
“Thúc phụ.”
Nam tử mặc đạo bào theo tiếng gọi ấy mà dời ánh mắt từ Tạ Ninh sang nhìn Hứa Phù Thanh. Sắc mặt hắn vẫn không khá hơn là bao, thậm chí gương mặt tuấn mỹ ấy còn tái nhợt hơn cả lúc trước.
Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi thốt ra hai chữ, âm điệu nhẹ nhàng, không mang theo cảm xúc rõ ràng nào, không có mừng rỡ khi thân nhân lâu năm gặp lại, cũng không có sự xúc động vốn nên có.
“ Phù Thanh.”
Thúc phụ? Người trước mắt này là… đệ đệ của Hứa Chính Khanh? Tạ Ninh hoàn toàn sững người. Trong nguyên tác, nửa quyển đầu chưa từng nhắc tới chuyện Hứa Chính Khanh còn có một người đệ đệ. Cả thành Tây Kinh đều biết Hứa phủ chỉ có một mình Hứa Chính Khanh là công tử. Như vậy, Hứa Phù Thanh lấy đâu ra một người thúc phụ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT