Tạ Ninh quay đầu đi, liền không nhai mà trực tiếp nuốt xuống. Ngay sau đó liền bị nghẹn, ho không ngừng. May mà trong yến hội tiếng nói chuyện vang lên liên tục, nên cũng không có quá nhiều người chú ý đến bên này. Hứa Phù Thanh nhìn đầu ngón tay hơi ướt một chút, thần sắc vẫn bình thản, rót cho nàng một ly Đào Hoa Nhưỡng.
Bởi vì hắn nói chuyện rất nhỏ giọng, nên người ngồi ở tòa thứ ba là Ứng Như Uyển thực ra không nghe được. Thấy Tạ Ninh đang ho khan, nàng mới nhìn sang, đưa tay vỗ nhẹ lưng nàng. Từ trong tay áo, rớt ra một viên kẹo.
“Làm sao vậy?”
Tạ Ninh mơ hồ đáp rằng không có chuyện gì, tiện tay nhặt viên kẹo rơi bên cạnh mình lên, còn đưa cho nàng: “Kẹo rơi rồi.”
Ứng Như Uyển vẫn tiếp tục vỗ lưng cho nàng, nhìn thoáng qua viên kẹo, rồi cầm lấy. Không biết từ lúc nào, đôi mắt hồ ly hơi cong của Hứa Phù Thanh dần dần mất đi đường cong nơi khóe mắt, đuôi mắt rũ xuống. Gương mặt trắng nõn không biểu cảm gì, lòng bàn tay siết chặt viên kẹo kia, cũng tự rót cho mình một ly Đào Hoa Nhưỡng.
Hương rượu nhập vào miệng, chậm rãi tan ra. Lâm Thiếu Như nhìn chằm chằm bọn họ rất lâu, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên thanh trường kiếm mà Hứa Phù Thanh luôn mang theo bên người. Hắn khẽ khựng lại khi cầm lấy chén rượu, sau đó bỗng nhiên thay đổi kế hoạch vốn đã định sẵn từ trước.
Trời mưa dầm dề, ngay cả không khí cũng có vẻ trở nên nặng nề. Tạ Ninh lúc đầu còn lo lắng, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó mất kiểm soát. Nhưng mãi đến khi yến hội kết thúc, khách khứa lục tục rời đi mà vẫn không có chuyện gì phát sinh, cõi lòng luôn căng như dây đàn cuối cùng cũng được buông lỏng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT