Tạ Ninh thấy Hứa Phù Thanh hoàn toàn không để tâm, vẫn quyết định tự mình hành động. Nàng kéo lại một hạ nhân của Lâm phủ đang đi ngang qua, hỏi:
“Hôm nay không phải sinh thần của Lâm phu nhân sao? Tại sao lại khóa cửa lớn lại?”
Hứa Phù Thanh liếc mắt nhìn thoáng qua tay nàng đang giữ lấy cánh tay hạ nhân. Hạ nhân Lâm phủ cúi người hành lễ với hai người. Tạ Ninh lập tức ý thức được điều gì đó, vội buông tay ra, triều đại này tuy rằng cởi mở, nhưng một số quy tắc lễ nghi vẫn cần chú ý.
Hứa Phù Thanh thu ánh mắt lại, thản nhiên duỗi tay ra ngoài hành lang, để cho nước mưa rửa qua làn da. Từng giọt nước theo cánh tay chảy xuống, rơi lên ống tay áo đỏ, lan ra từng vệt ướt đẫm.
Gió mưa cùng nhau kéo tới, thổi tung vạt áo đỏ, lúc thì vỗ nhẹ vào cánh tay Tạ Ninh. Nàng theo phản xạ kéo lại, không cẩn thận làm tay hắn hạ xuống, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau, nhất thời chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui vào.
“… Xin lỗi.”
Hứa Phù Thanh nhìn Tạ Ninh cười cười, không nói một lời. Nụ cười ấy suýt nữa khiến Tạ Ninh nghẹn lời. Không phải vì khó coi, mà là kiểu vô cớ khiến người ta thấy không thoải mái, một loại cổ quái khó nói thành lời. Nàng dứt khoát không để ý đến hắn nữa, dời lực chú ý trở lại người hạ nhân Lâm phủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT