Hồng y thiếu niên đứng đó, phía sau hắn không có một bóng người, chỉ có con phố dài thăm thẳm, hòa lẫn cùng màn mưa tầm tã. Cảnh sắc mơ hồ, mưa bụi giăng đầy, tạo cho người ta một ảo giác rằng con đường này kéo dài vô tận, dẫu có bước đi thế nào cũng chẳng thể ra khỏi.
Tạ Ninh không kìm được mà khẽ nâng cán dù, để mặt dù nghiêng về phía sau. Nước mưa theo khung dù róc rách chảy xuống, tạo thành một màn nước trong suốt, ngăn cách thế giới bên ngoài.
Giọt mưa trượt dài từ hốc mắt Hứa Phù Thanh, lăn xuống theo gò má tái nhợt. Hắn không nhìn về phía họ, chỉ lặng lẽ xách theo bọc vải vàng, lướt qua trước hiệu thuốc, tiếp tục bước về phía con phố vắng lặng, như thể chưa từng trông thấy bọn họ. Bóng dáng đỏ thẫm khuất dần trong màn mưa, sắc đỏ càng lúc càng nhạt, để lộ một vẻ lạnh lẽo thấu xương.
Tạ Ninh vô thức nhìn xuyên qua màn mưa, ánh mắt lướt qua bóng dáng cao gầy, đơn bạc của Hứa Phù Thanh. Trong nguyên tác, hắn dường như chết vào một ngày mưa như thế này. Khi người ta phát hiện ra thì thi thể đã cứng đờ, ngay cả cổ trùng trên người cũng chết sạch.
Nếu không nhờ vị độc giả thích phân tích kịch tính trong phần bình luận, thì khi xuyên vào đây, nàng cũng chẳng biết kết cục của Hứa Phù Thanh ra sao. Nhưng đại khái cũng có thể đoán được, vai ác chung quy đều không có kết cục tốt.
Thật ra, khi đọc nguyên tác, Tạ Ninh rất thích nhân vật này. Hắn hư hỏng đến tận cùng, lại không hề che giấu bản chất của mình, so với đám chính phái giả dối kia thì còn dễ chịu hơn nhiều. Nhưng giờ phút này, khi đối diện với hắn bằng xương bằng thịt, nàng lại có chút "Diệp Công thích rồng".
“Phu tử, chúng ta...” Tạ Ninh quay sang nhìn Vệ Chi Giới, thấy hắn vẫn điềm nhiên như không, trong lòng bỗng dưng có chút bất an.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT