Nước mưa lạnh lẽo khiến Tạ Ninh vô cớ cảm thấy một trận sởn tóc gáy. Nàng không kìm được mà nghiêng đầu về bên phải, kéo giãn một chút khoảng cách giữa hai người, rồi thanh giọng hỏi:
“Người mắc mưa sao?”
Hứa Phù Thanh khẽ “ừ” một tiếng, đầu ngón tay khẽ nhấc lên con diều có chiếc đuôi bị đứt, ánh mắt lại rơi xuống chiếc hộp thuốc nhỏ trong tay nàng:
“Tạ Ninh, đây là gì?”
Tạ Ninh vừa định hỏi hắn đang nhắc đến thứ gì. Một bàn tay lạnh lẽo vươn ra, lấy đi hộp thuốc, nước mưa trên tay hắn nhỏ xuống lòng bàn tay nàng, tí tách tí tách, ướt lạnh thấu xương, mang theo một cảm giác kỳ lạ khó diễn tả.
Lạnh, lạnh đến tận xương tủy. Tạ Ninh nghiêng bàn tay, để nước mưa rơi xuống đất. Thì ra là hỏi về thứ này, nàng cứ tưởng là cái gì khác. Nàng hiểu ra, vừa định mở miệng trả lời thì lại bị người cắt ngang.
Vệ Chi Giới đứng lên, nói: “Đây là thuốc ta đưa cho Tạ cô nương.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play