Hạ Thấm Ly thật sự có chút mệt, ăn xong không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ màng, nàng cảm giác có người xốc chăn lên, ôm nàng vào lòng.
Nàng bị vây trong vòng tay ấy đến mức muốn nghẹt thở, chỉ cảm thấy hô hấp có chút nặng nề. Đến khi nàng khó chịu khẽ rên vài tiếng, lực siết chặt quanh người liền nới lỏng đi đôi chút.
Sáng hôm sau, Hạ Thấm Ly ôm đầu rời giường. Theo bản năng, nàng liếc mắt nhìn sang bên cạnh, thấy người nọ sớm đã rời đi, nàng cũng lười nằm lại.
Nhanh tay nhanh chân mang giày vào, nàng tính toán trở về Hạ phủ.
Vừa mở cửa, ánh mặt trời chói chang khiến nàng hơi nhíu mắt. Mãi đến khi thích ứng với ánh sáng bên ngoài, nàng mới chậm rãi mở mắt ra.
Không ngờ Lục Tễ vẫn còn ở trong sân.
Hạ Thấm Ly vội vàng sửa sang lại xiêm y, rồi bước đến bên hắn, giọng nói ôn nhu:
“Ngũ gia, sao ngươi còn ở đây?”
Lục Tễ quay đầu nhìn nàng, trong đôi mắt thấp thoáng một tia cảm xúc khó hiểu.
Hạ Thấm Ly khẽ giật mình. Không lẽ nam nhân này thật sự thích nàng?
Nàng không xác định, liền ngước mắt quan sát kỹ thêm lần nữa, nhưng phát hiện đáy mắt hắn đã khôi phục vẻ lạnh nhạt như cũ, chẳng còn chút dấu vết nào của tình ý vừa rồi.
Lục Tễ vươn tay, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rơi trên gương mặt nàng, khẽ đặt chúng ra sau tai. Lòng bàn tay lướt qua làn da nàng, dừng lại trong thoáng chốc.
Trắng nõn như vậy, lại phiếm chút ửng hồng.
Lục Tễ rũ tay xuống, thản nhiên mở miệng: “Ta đưa ngươi về Hạ phủ.”
Hạ Thấm Ly sửng sốt.
Đưa nàng về Hạ phủ?
Quang minh chính đại như vậy, hắn không sợ người khác biết mối quan hệ của hai người sao? Hay là, Lục Tễ đã quyết định ra tay rồi?
Nàng từ trước đến nay chưa từng làm chuyện gì mà không nắm chắc, nên sau một hồi do dự, vẫn lên tiếng hỏi:
“Ngươi không sợ?”
Lục Tễ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, tâm trạng dường như rất tốt. Nghe vậy, hắn nhướng mày, hỏi ngược lại:
“Sợ cái gì?”
Bên cạnh, Tùy Ngôn cảm thấy bản thân không nên có mặt ở đây, nhưng vì ngũ gia chưa phân phó, hắn cũng không dám tự ý rời đi, đành căng da đầu tiếp tục chứng kiến cuộc đối thoại này.
Hạ Thấm Ly không tin Lục Tễ không hiểu ý nàng, rõ ràng là cố tình trêu chọc nàng!
Nhưng nàng lại chẳng thể làm gì, ai bảo nàng đang có việc cầu người đây?
“Ta bây giờ vẫn là thê tử chưa qua cửa của cháu trai ngươi. Nếu để người khác thấy ngươi đưa ta về phủ, e là sẽ có không ít lời đồn nhảm…”
Lục Tễ bỗng nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi nàng. Giọng nói trầm thấp vang lên:
“Ai dám nói ta nhàn thoại? Hơn nữa, thân thể ngươi đều là của ta rồi, còn muốn gả cho Lục Hiên Tề?”
Hạ Thấm Ly bị mấy lời ba phải của hắn làm cho đau cả đầu. Không thể nói chuyện tử tế được sao? Cớ gì cứ phải đánh đố nàng như vậy?
Bực mình, nàng đẩy hắn ra, giọng điệu không mấy tốt đẹp:
“Nhưng ngũ gia chưa từng nói sẽ cho Thấm Thấm một danh phận, cũng không có ý định giúp ta giải trừ hôn ước. Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn cùng cháu trai mình chung một nữ nhân?”
Lục Tễ nheo mắt, ngón tay thon dài khẽ nâng cằm nàng lên, nhẹ giọng đáp:
“Ngươi cũng thật biết nghĩ.”
Hạ Thấm Ly ở cạnh hắn một tháng, ít nhiều cũng đã hiểu phần nào thói quen hành vi của hắn. Nhìn dáng vẻ này, e là hôm nay nàng vẫn không thể nhận được lời hứa hẹn từ hắn.
Nàng bẻ bẻ ngón tay, thời gian không còn nhiều nữa, ngày thành hôn càng lúc càng gần. Chỉ dựa vào sức của một mình nàng, làm sao có thể khiến hôn ước này trở thành phế thải đây?
Ngay khi nàng sắp từ bỏ, Lục Tễ đột nhiên mở miệng:
“Mấy ngày nữa ta sẽ có hành động, ngươi cứ yên tâm, đừng gây chuyện. Nếu lại làm ra trò như hôm ở trại ngựa, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Vừa nghe thấy những lời này, khuôn mặt đang u ám của Hạ Thấm Ly lập tức sáng bừng lên:
“Thật sao? Được, Thấm Thấm đều nghe ngũ gia.”
Còn chưa kịp bước đến cổng lớn của Hạ phủ, Hạ phụ đã từ bên trong vội vã chạy ra.
Ông ta dáo dác nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng người mà mình muốn gặp, trong lòng lập tức sinh nghi. Chẳng lẽ lời của Hạ Viện là giả?
Nhìn gương mặt đầy toan tính của Hạ phụ, khóe môi Hạ Thấm Ly khẽ giật giật. Nàng thật sự muốn giả vờ không nhìn thấy ông ta.
Nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nàng đành khẽ gọi:
“Cha.”
Hạ Viện vẫn luôn chờ mong tiểu thư trở về, vừa thấy bóng dáng nàng liền vui mừng khôn xiết.
Hôm qua, trên trại ngựa, Hạ Thấm Ly bị Lục Tễ bế đi, còn nàng thì bị Tùy Ngôn chặn lại, không cho phép theo cùng.
Lúc ấy Hạ Viện lo lắng đến suýt phát khóc, nhưng sau khi bình tĩnh lại, nàng nghĩ Lục Tễ dù gì cũng là tiểu thúc của Lục Hiên Tề, mang tiểu thư đi hẳn cũng chỉ để chữa thương, không có gì đáng ngại.
Cửu hoàng tử sau đó còn có lòng tốt đưa Hạ Viện về Hạ phủ.
Thế nhưng, Hạ phụ vừa thấy Hạ Thấm Ly không cùng trở về với nàng liền nổi giận chất vấn.
Hạ Viện không giỏi nói dối, nên một năm một mười kể lại toàn bộ.
Hạ phụ lăn lộn chốn kinh thành đã nhiều năm, nghe xong lập tức suy diễn ra vô số khả năng.
Lúc này, ông ta nhìn chằm chằm Hạ Thấm Ly, giọng điệu đầy ẩn ý:
“Tiểu Ly, hôm qua cả đêm không về, con ngủ lại ở đâu?”
Không đợi nàng trả lời, hắn lại tiếp tục:
“Nghe nói hôm qua ngươi ngã ngựa, là Lục gia ngũ gia cứu ngươi. Vậy tối qua, ngươi ngủ lại ở Lục phủ sao?”
Hạ Thấm Ly cười lạnh trong lòng. Lão cáo già này rõ ràng chỉ đang thăm dò. Chỉ cần phái người đi hỏi thăm một chút là có thể biết nàng tối qua không hề ở Lục phủ, thế mà vẫn cố tình hỏi như vậy.
Dù trong lòng tràn đầy ghét bỏ cùng chán ghét người cha tiện nghi này, nhưng nàng cũng hiểu lúc này cần phải diễn cho tròn vai.
“Không phải,” nàng điềm đạm đáp, “Ngũ gia quen biết một vị đại phu chuyên trị thương rất lợi hại. Chẳng qua vị đại phu đó sống khá xa, sau khi bôi thuốc xong, ta không tiện di chuyển nên đành tá túc lại một đêm.”
Hạ phụ vẫn chưa hết nghi ngờ:
“Thật chứ?”
Hạ Thấm Ly cố nhịn xúc động muốn trợn trắng mắt, gượng cười đáp:
“Tất nhiên là thật. Nếu cha không tin, có thể tự mình đi hỏi ngũ gia.”
Lời này vừa dứt, sắc mặt Hạ phụ khẽ biến, lập tức chuyển sang chủ đề khác. Hắn nào dám đi hỏi Lục Tễ chuyện này?
“Ừm, vậy ngươi mau về nghỉ ngơi đi. Không bao lâu nữa sẽ tới ngày đại hôn, không thể có bất kỳ sơ suất nào.”
Hạ Thấm Ly nghe xong, trong lòng chỉ thấy nực cười. Con gái mình bị ngã ngựa, trở về nhà, vậy mà thân làm phụ thân chẳng thèm quan tâm nàng có bị thương hay không, điều đầu tiên hỏi lại là nàng qua đêm ở đâu.
Nàng thật sự bội phục các tỷ muội Hạ gia có thể nhẫn nhịn người cha này lâu đến vậy. Nhưng nghĩ lại, ở thời đại tư tưởng phong kiến cổ hủ này, các nàng cũng chẳng dám phản kháng.
Không bao lâu nữa là đến ngày sinh của Lục lão phu nhân. Lục Tễ từng nói trong mấy ngày tới hắn sẽ có hành động, có lẽ sẽ ra tay vào đúng ngày đó.
Nhưng hắn sẽ làm như thế nào?
Chắc chắn hắn sẽ không công khai mối quan hệ của bọn họ. Vậy thì khả năng lớn nhất chính là ra tay từ phía Lục Hiên Tề.
Thời tiết oi bức, Hạ Thấm Ly ngồi trong phòng, chẳng có việc gì để làm, chỉ có thể chờ đợi.
Thêu thùa gì đó, nàng chẳng những không biết mà cũng chẳng có tâm tư học, dứt khoát lấy bút luyện thư pháp.
Hạ Viện ôm một túi đồ thêu bước vào, vừa thấy trên áo tiểu thư mình dính đầy vết mực liền không nhịn được mà càm ràm:
“Tiểu thư, ngươi tự mình múa may làm gì thế? Trước đây hai tháng không phải còn nói muốn thêu một cái túi thơm cho Lục thiếu gia sao?”
Nói đến đây, Hạ Viện chợt nhớ lại chuyện cũ, bèn bổ sung:
“Nhưng từ sau khi ngươi té ngã ở bậc thang thì chẳng còn nhắc đến chuyện đó nữa. Bất quá cũng không sao, thêu một cái túi thơm cũng không mất bao nhiêu thời gian, bây giờ bắt đầu vẫn còn kịp.”
Hạ Thấm Ly cúi đầu nhìn xuống, thấy trên váy mình lốm đốm vết mực, cũng không trách được Hạ Viện lải nhải. Nàng đặt bút xuống, đi về phía nàng ta.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dụng cụ thêu cùng một đống chỉ màu, đầu óc nàng lập tức choáng váng.
“Tiểu Viện, ta không muốn làm cái này, nếu ngươi thích thì tự mình làm đi.”
Hạ Viện đang định thuyết phục, thì gã sai vặt đột nhiên tiến vào bẩm báo:
“Ngũ tiểu thư, đại tiểu thư cho mời người đến Nhạc phủ tụ hội. Xe ngựa hiện đang chờ bên ngoài.”
Nhạc phủ?
Nếu nàng nhớ không lầm thì đại tỷ hình như gả cho một người tên là Nhạc Ngôn Khinh. Nhưng Hạ Thấm Ly không phải nguyên chủ, tự nhiên không biết người này trông ra sao.
Chỉ nhớ hôm sau khi xuyên qua, đại tỷ đã từng đến thăm nàng một lần.
Dù sao nàng cũng không muốn cứ ru rú trong Hạ phủ, lại còn phải đối mặt với những tư tưởng phong kiến lạc hậu của Hạ phụ. Chi bằng ra ngoài xem thử đại tỷ của nguyên chủ thế nào, tiện thể mở mang tầm mắt một chút.
Đôi khi Hạ Thấm Ly cảm thấy mình và Lục Tễ thật có duyên kỳ lạ. Dù đi đâu cũng có thể gặp hắn, thật đúng là một loại kỳ tích.
Nhạc Ngôn Khinh lớn lên ôn hòa nhã nhặn, nhìn qua rất xứng đôi với đại tỷ. Nhưng Hạ Thấm Ly luôn có cảm giác giữa bọn họ có gì đó là lạ, chỉ là không nói rõ được quái ở đâu.
Nàng đến Nhạc phủ vừa vặn lúc cơm trưa. Đại tỷ thấy nàng đến, sắc mặt tái nhợt cũng có chút khởi sắc, vội vàng quan tâm:
“Tiểu Ly, ngươi thế nào rồi? Ta nghe người ta nói hôm qua ngươi ngã ngựa, chân không sao chứ? Mau ngồi xuống đi.”
Thực ra chân nàng không hề bị thương nặng, tất cả đều nằm trong dự liệu của nàng.
Vốn dĩ chẳng có gì nghiêm trọng, nàng chỉ cố ý làm trầm trọng vấn đề một chút, khiến cổ chân trật nhẹ, cốt để Lục Tễ đau lòng nàng. Mà một khi hắn mềm lòng, mục đích của nàng cũng sẽ đạt được.
Lục Tễ vừa vặn ngồi ngay bên cạnh nàng. Nhạc Ngôn Khinh liếc nhìn hai người, khẽ cười nói:
“Dùng cơm đi. Lâu rồi trong phủ mới náo nhiệt thế này.”
Nhạc phủ không có trưởng bối nào khác, Nhạc Ngôn Khinh chính là người chèo chống cả gia đình.
Ngày thường, hắn chỉ cùng thê tử dùng bữa, nay đột nhiên có thêm hai người, không khí so với ngày xưa rõ ràng náo nhiệt hơn chút ít.
Dù sao nơi này cũng là nhà người khác, Hạ Thấm Ly không thể ăn uống quá tùy tiện. Nam nhân thường thích bàn chuyện trong bữa ăn, nàng đã thấy qua không ít, cũng chẳng lạ gì.
Nàng thật lòng có chút thích vị đại tỷ dịu dàng này, trong lúc dùng cơm, hai người thỉnh thoảng lại chạm mắt.
Mà mỗi lần như vậy, đại tỷ liền gắp thức ăn vào bát nàng, khiến Hạ Thấm Ly không dám ngẩng đầu, sợ trong bát chất đầy đồ ăn mà bản thân không thể ăn hết.
Trước khi đến đây, gã sai vặt đã nói qua, đại tỷ hy vọng nàng có thể lưu lại Nhạc phủ vài ngày.
Vì thế, Hạ Viện đã giúp nàng chuẩn bị mấy bộ quần áo, giờ đang cùng quản gia Nhạc phủ sắp xếp đồ đạc trong phòng khách.
Có lẽ do uống quá nhiều canh, bỗng nhiên cảm giác mắc tiểu ập đến, Hạ Thấm Ly bất chấp thất lễ, lập tức đẩy ghế đứng lên.
Đại tỷ bị động tác đột ngột của nàng làm giật mình:
“Tiểu Ly, có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không?”
Bữa ăn đã đi được nửa chặng đường, hiển nhiên không thể là do không hợp khẩu vị. Hạ Thấm Ly hơi cúi người, ghé sát tai đại tỷ, hạ giọng nói:
“Ta muốn đi nhà xí, đại tỷ có thể đi cùng ta không?”
Đại tỷ hơi sững sờ, ngay sau đó bật cười, dịu dàng đáp:
“Tất nhiên là được.”
Dứt lời, nàng quay sang Nhạc Ngôn Khinh và Lục Tễ, nhẹ giọng giải thích:
“Ta cùng ngũ muội có chút chuyện riêng của nữ nhi muốn bàn bạc, xin phép lui trước, hai người cứ trò chuyện tiếp.”
Nhạc Ngôn Khinh nhìn nàng thật sâu, không nói gì thêm, chỉ gật đầu:
“Ừ, đi đi.”
Lục Tễ cũng giống Hạ Thấm Ly, đều là khách của Nhạc phủ, tự nhiên không có lý do xen vào.
Sau khi giải quyết xong, Hạ Thấm Ly cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn, cuối cùng cũng thoải mái.
Nếu còn ở hiện đại, nàng chắc chắn sẽ trực tiếp đặt đũa xuống, lớn tiếng hỏi WC ở đâu.
Nhưng xuyên vào quyển sách này thì không thể.
Mấy ngày nay, để duy trì hình tượng của nguyên chủ, nàng vẫn luôn ép bản thân hành xử đoan trang ôn nhu, có bao nhiêu dịu dàng nết na thì bày ra bấy nhiêu.
Tuyệt đối không thể để lộ bản chất thật.
Dù sao Lục Tễ thích chính là một Hạ Thấm Ly quyến rũ, mềm mại như nước, nàng nhất định phải diễn tròn vai.
Đại tỷ thấy nàng như vậy, bất giác nảy sinh ý trêu chọc, nở nụ cười nhẹ nhàng:
“Tiểu Ly, ta còn tưởng ngươi bất mãn với ta, muốn trực tiếp chạy trốn cơ đấy.”
Hạ Thấm Ly bật cười:
“Đại tỷ, hóa ra trong lòng ngươi, ta lại là người như vậy sao?”
Vừa rồi trong phòng ánh sáng không đủ, nàng không nhìn kỹ, nên không để ý đến vệt đỏ mờ kia.
Giờ phút này, dưới ánh mặt trời rực rỡ, dù có muốn lơ là cũng khó.
Nàng không phải thiếu nữ chưa hiểu chuyện, tự nhiên nhận ra ngay đó là dấu vết hoan ái để lại.
Chỉ là nàng không ngờ, một Nhạc Ngôn Khinh thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc, thế nhưng lại ra tay nặng như vậy.
Xem ra, nam nhân trên giường là một dáng vẻ, xuống giường lại là một bộ mặt khác. Những dấu vết đó, không mấy ngày thì chẳng thể phai mờ.
Đại tỷ cũng chú ý đến ánh mắt của nàng, nhất thời có chút mất tự nhiên, nhẹ kéo lại cổ áo.
Nhưng từng cử chỉ, động tác đều lộ ra vài phần quyến rũ của nữ nhân đã có phu quân.
Nàng nhẹ giọng nói:
“Tiểu Ly, để ta đưa ngươi về sương phòng, tiện thể tâm sự một chút. Chúng ta cũng lâu rồi chưa nói chuyện tử tế.”
Đêm khuya, đại tỷ đã sớm rời đi.
Hạ Thấm Ly đuổi khéo Hạ Viện đang muốn ở ngoài cửa gác đêm.
Nhưng đến khi lên giường, nàng lại lăn qua lộn lại, không tài nào ngủ được.
Nàng liền nghĩ, dù sao cũng không ngủ được, chi bằng đi tìm đại tỷ tâm sự.
Nhạc phủ tuy là một trong những gia tộc giàu có nhất Kim Đô, nhưng phủ đệ lại không quá rộng lớn, có lẽ vì trong phủ không có quá nhiều thân thích lui tới.
Dựa theo ký ức, Hạ Thấm Ly rất nhanh tìm đến phòng đại tỷ. Bên trong vẫn còn đèn đuốc sáng trưng, hẳn là vẫn chưa đi ngủ.
Nàng đi đến trước cửa, đang định giơ tay gõ, thì bên trong chợt truyền ra một thanh âm khiến người ta đỏ mặt, “Ngôn Khinh… ngươi nhẹ một chút, ta chịu không nổi…”.