Cửu hoàng tử quan sát một lúc, thấy Hạ Thấm Ly cưỡi ngựa ổn định, hắn dần yên tâm.

Vốn định ở lại xem thêm, nhưng một tiểu thư hoàn toàn không biết cưỡi ngựa đỏ mặt đi tới, nhỏ giọng cầu hắn giúp đỡ.

Mỹ nhân nhờ vả, Cửu hoàng tử lập tức quăng Hạ Thấm Ly sang một bên, vui vẻ chạy đến hỗ trợ.

Lục Tễ vẫn thường liếc nhìn Hạ Thấm Ly, thấy nàng thuần thục điều khiển dây cương, khóe môi hắn khẽ cong, lộ ra một nụ cười nhạt.

Đột nhiên—

“A!”

Một tiếng hét thất thanh vang lên.

Mọi người ngoảnh lại, chỉ thấy một con ngựa mất kiểm soát lao điên cuồng. Nhìn kỹ hơn, người trên lưng ngựa không ai khác chính là Hạ Thấm Ly!

Cửu hoàng tử lập tức ném bỏ mỹ nhân bên cạnh, hốt hoảng lao về phía nàng. Nhưng có người còn nhanh hơn hắn.

Lục Hiên Tề vừa bừng tỉnh đã thấy Lục Tễ gần như ngay lập tức phóng đến trước con ngựa.

Con ngựa hoảng loạn, vó tung lên hỗn loạn, Hạ Thấm Ly không còn trụ vững, thân hình lảo đảo, cuối cùng cả người rơi thẳng xuống.

Khoảnh khắc ấy, tim Lục Hiên Tề cũng nhảy lên tận cổ. Nếu tiểu thúc không kịp đỡ nàng, có khi nàng sẽ ngã đến trọng thương!

Nhưng Hạ Thấm Ly không chạm đất.

Bởi vì có người đã đỡ nàng.

Nàng chậm rãi mở mắt, bắt gặp gương mặt Lục Tễ. Trên khuôn mặt lúc nào cũng trầm ổn của hắn, hiếm khi xuất hiện một tia biến hóa.

Bàn tay ôm lấy nàng, sức lực ngày càng siết chặt, như thể muốn nghiền nát xương cốt nàng vậy.

Hạ Thấm Ly nhíu mày, nhẹ giọng than: “Đau.”

Không bị ngã ngựa đập chết, nhưng suýt nữa bị hắn bóp chết!

Cửu hoàng tử vừa chạy tới đã vội vàng kéo nàng từ tay Lục Tễ, ánh mắt đầy lo lắng:

“Thấm Ly, ngươi không sao chứ?” Giọng hắn có chút khẩn trương.

Nếu nàng thực sự bị thương nặng, hắn sẽ vô cùng hối hận. Nếu không phải vì mải để ý mỹ nhân kia, hắn cũng sẽ không bỏ mặc nàng như vậy.

Lục Tễ lặng lẽ nhìn bàn tay Cửu hoàng tử đang nắm lấy tay Hạ Thấm Ly, trong lòng dâng lên một cơn giận không tên.

Hạ Thấm Ly nhận ra sắc mặt Lục Tễ có chút khó coi, bèn rút tay lại một cách kín đáo, lắc đầu nói:

“Không sao, may nhờ ngũ gia kịp thời đỡ ta.”

Mọi người xung quanh lúc này cũng vây lại.

Cửu hoàng tử đen mặt, trừng mắt nhìn Lục Hiên Tề, giọng đầy giận dữ:

“Hạ Thấm Ly là thê tử chưa cưới của ngươi. Vừa rồi nàng gặp chuyện, ngươi chết đi đâu vậy?”

Không khí lập tức trầm xuống.

Cửu hoàng tử đang tức giận, lời nói tự nhiên chẳng mấy tốt đẹp.

Lục Hiên Tề bị mắng, tâm trạng cũng chẳng khá hơn, nhưng đối phương là hoàng tử, hắn chỉ có thể nén giận.

“Ta nhất thời không kịp phản ứng, hơn nữa, tiểu thúc ta đã đỡ được Tiểu Ly, hiện tại không phải không có việc gì sao?”

Hạ Thấm Ly lạnh lùng nhìn Lục Hiên Tề, cảm thấy hắn thật ồn ào, thực sự phiền phức.

Lục Tễ liếc qua cổ chân nàng, giọng điệu nhàn nhạt: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người trở về đi.”

Hạ Viện vội vàng chạy đến đỡ lấy Hạ Thấm Ly, giọng đầy lo lắng: “Tiểu thư, hù chết nô tỳ rồi, để nô tỳ xem một chút.”

Dứt lời, nàng cùng Cửu hoàng tử cẩn thận quan sát một vòng, thấy Hạ Thấm Ly không có vết thương rõ ràng, lúc này Hạ Viện mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù đã về chiều, nhưng ánh mặt trời vẫn gay gắt, khiến Hạ Thấm Ly đổ một lớp mồ hôi mỏng, dính dính rất khó chịu.

Sau khi Lục Tễ lên tiếng bảo mọi người quay về, nàng cũng không còn kiêng kỵ gì, nhấc váy định rời đi.

Ai ngờ, vừa mới nhấc chân đã suýt nữa ngã sấp xuống. Hóa ra lúc rơi xuống đất, nàng đã bị trật chân.

Lục Hiên Tề đứng gần đó, hơn nữa lại bị ánh mắt áp bức của Cửu hoàng tử đè nặng, chỉ có thể cắn răng ôm lấy Hạ Thấm Ly: “Chân ngươi bị trật rồi, ta đưa ngươi về.”

Hạ Thấm Ly thoáng giật mình, theo bản năng nhìn về phía Lục Tễ – người từ nãy đến giờ vẫn không có phản ứng gì.

Thấy đối phương dửng dưng, chẳng buồn để tâm, tâm trạng nàng chợt tụt dốc không phanh.

Nàng cố ý tựa đầu vào ngực Lục Hiên Tề, giọng nói mềm mại như tơ: “Vậy đa tạ Lục thiếu gia.”

Lục Tễ nhướng mắt nhìn động tác cố ý của nàng, hơi lắc đầu, như thể bất đắc dĩ, rồi thản nhiên bước đến, trực tiếp đoạt lấy nàng từ tay Lục Hiên Tề.

Mọi động tác diễn ra trôi chảy, khiến những người xung quanh còn chưa kịp phản ứng, chỉ có Lục Hiên Tề cau mày lên tiếng trước: “Tiểu thúc, ngài làm gì vậy?”

Lục Tễ thản nhiên đáp: “Ta biết một đại phu trị thương chân rất tốt, ta mang nàng đi khám.”

Cửu hoàng tử liếc nhìn tình cảnh trước mắt, mắt đào hoa ánh lên ý cười đầy thâm thúy – vị ngũ gia này có vẻ rất có ý với Thấm Ly a, thực sự không ngờ tới.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai dám lên tiếng.

Triệu Nhiên Nhiên nhìn theo bóng dáng Lục Tễ ôm Hạ Thấm Ly, lại quay sang thấy sắc mặt nặng nề của Lục Hiên Tề, bàn tay mềm siết chặt vạt áo, môi đỏ bị cắn đến rớm máu, nhưng nàng lại không cảm thấy đau.

Bên trong xe ngựa, Hạ Thấm Ly và Lục Tễ ngồi đối diện, không ai lên tiếng, bầu không khí có phần lúng túng.

Dựa theo suy nghĩ của nàng, đáng lẽ đối phương phải thể hiện sự lo lắng thật sự mới đúng, hiện tại thái độ này là có ý gì chứ?

Bàn tay nhỏ nhắn đặt lên ngực Lục Tễ, nàng nhẹ nhàng tựa vào người hắn, giọng đầy uất ức: “Ngũ gia, ta bị trật chân rồi, ngươi không định nhìn xem sao?”

Lục Tễ nhớ lại cảnh nàng cũng dựa vào người nam nhân khác như vậy, trong lòng tức giận, liền đẩy nàng ra, khép mắt lại, rõ ràng không muốn nhìn nàng.

Hạ Thấm Ly bĩu môi, biết rõ nguyên nhân khiến hắn tức giận. Đơn giản là vì vừa rồi Lục Hiên Tề ôm nàng, mà nàng lại không hề đẩy ra, thậm chí còn chủ động dựa vào.

Nhưng đâu thể trách nàng được, nếu không phải đến giờ Lục Tễ vẫn không chịu giải trừ hôn ước với nàng, nàng cũng chẳng cần nghĩ ra biện pháp này.

Ở hiện đại, Hạ Thấm Ly vốn là nhân viên bán hàng, miệng lưỡi không sắc sảo thì làm sao tồn tại được? Vì thế, nàng làm nũng, giọng mềm mại như tơ: “Ngũ gia, chân ta đau quá, ngươi giúp ta xoa xoa một chút được không?”

Lục Tễ đột nhiên mở mắt, tay giữ chặt lấy bả vai nàng, trầm giọng: “Ngươi làm vậy là vì cái gì?”

Hửm? Hắn đang hỏi nàng tại sao lại dựa vào Lục Hiên Tề sao? Hạ Thấm Ly sửng sốt, sau đó liền đáp: “Khi đó chân ta thực sự rất đau, ngươi không tới ôm ta, ta chỉ có thể để Lục Hiên Tề bế mà thôi.”

Một cơn gió nhẹ lướt qua, màn xe ngựa khẽ lay động. Hạ Thấm Ly mới nhận ra đây không phải đường về phủ, mà là hướng về nơi bọn họ gặp mặt ban nãy.

Lục Tễ tiến lại gần, hơi thở lạnh lẽo phả vào nàng, khiến nàng hơi hoảng hốt: “Ngươi làm sao vậy?”

“Vì sao lại tự đặt mình vào nguy hiểm như thế? Ngựa kinh hoảng là do ngươi cố ý làm phải không? Chỉ để khiến Lục Hiên Tề đau lòng cho ngươi? Nhưng hắn không yêu ngươi, thì làm sao có thể đau lòng vì ngươi? Thấm Thấm, ngươi tính sai rồi.”

Thì ra hắn nghĩ vậy sao? Hạ Thấm Ly không ngờ suy luận của hắn lại đi theo hướng này. Nhưng dù sao, kết quả cũng đạt được mục đích nàng mong muốn.

Lục Tễ vẫn luôn không chịu tỏ thái độ, nàng đành phải dùng đến hạ sách này.

Ngựa hoảng loạn là do bị trâm cài chọc vào, mà người ra tay lại chính là nàng.

Đây là một ván cược—nàng cược rằng Lục Tễ có ra tay cứu nàng hay không. May mắn là hắn đã ra tay.

Nếu không, có lẽ nàng sẽ phải nằm trên giường nửa tháng, hôn sự cũng buộc phải trì hoãn. Nhưng như vậy cũng không tệ, nhất tiễn song điêu.

Nhận ra Lục Tễ thực chất đang ghen, Hạ Thấm Ly không nhịn được bật cười, đôi mắt đẹp ánh lên ý cười long lanh.

Nàng giơ tay lau đi tia nước mắt nơi khóe mắt, ngược lại hỏi: “Thì ra ngươi giận ta là vì chuyện này sao?”

Lục Tễ không trả lời, đôi lông mày vẫn nhíu chặt.

Hạ Thấm Ly bèn ngẩng đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên khuôn mặt trắng trẻo của hắn.

Nhìn dấu son môi lưu lại, nàng cười càng rạng rỡ hơn: “Ngươi hiểu lầm rồi. Lục Hiên Tề đâu đáng để ta làm vậy chứ. Ta làm thế… tất cả đều là vì ngươi.”

“Ngũ gia, ta muốn gả cho ngươi, nhưng lại không thể tự mình giải trừ hôn ước với Lục Hiên Tề. Ta sợ ngươi không cần ta, cho nên mới bất đắc dĩ dùng đến hạ sách này.”

Dưới ánh sáng ban ngày, bộ móng tay sơn đỏ của Hạ Thấm Ly trông càng nổi bật. Nhất là vào khoảnh khắc nàng động tình, những móng tay ấy vô thức cào lên lưng hắn, để lại từng vết hằn đỏ rực, càng khiến người ta khó mà kiềm chế.

Nghe những lời này, Lục Tễ không đáp lại, nhưng Hạ Thấm Ly biết hắn đã tha thứ cho nàng.

Dù hắn chưa hứa hẹn sẽ cưới nàng, nhưng ngày đó chắc chắn không còn xa. Ít nhất, nàng vẫn chiếm một vị trí nhất định trong lòng hắn.

Lúc sắp đến nơi, Lục Tễ đột nhiên nói: “Về sau đừng làm mấy chuyện này nữa, ta không thích.”

Hạ Thấm Ly ngoan ngoãn gật đầu: “Được, ta nghe lời ngũ gia. Vậy tối nay ta sẽ không ở trên nữa, dù sao chân ta cũng bị thương rồi, nằm dưới có được không?”

Ban đầu, Lục Tễ không hiểu nàng đang nói gì. Mấy giây sau, hắn mới nhận ra nàng đang ám chỉ chuyện gì, ánh mắt thoáng trầm xuống.

Vừa định mở miệng phản bác, hắn lại nhìn thấy sân sau, lời nói đến bên môi bỗng chốc nuốt xuống.

Cũng khó trách nàng hiểu lầm, suốt một tháng qua, mỗi lần bọn họ đến sân này đều là để làm chuyện kia, chứ chưa từng nghiêm túc trò chuyện bao giờ.

Thật ra, Lục Tễ đã rất nhiều lần muốn nói chuyện đàng hoàng với nàng, nhưng Hạ Thấm Ly luôn chỉ nghĩ đến việc kéo hắn lên giường.

Nghĩ đến đây, hắn chợt nhận ra nàng có lẽ đã hiểu lầm rằng hắn chỉ xem nàng như một công cụ, chứ không có tình cảm thật sự.

Hạ Thấm Ly nhìn Lục Tễ nghiêm túc bôi thuốc cho mình, trong lòng khẽ động, bèn trêu ghẹo: “Ngươi nói với bọn họ là mời đại phu, nhưng đại phu thực ra chính là ngươi, đúng không?”

Lục Tễ khẽ nâng mắt nhìn nàng một cái, giọng điềm tĩnh: “Đừng nhúc nhích.”

Dừng một lát, hắn mới nói thêm: “Trước đây ta từng học một chút, xem chấn thương thế này vẫn đủ khả năng.”

Sau khi bôi thuốc xong, Hạ Thấm Ly cắn môi, có chút khó xử mà nói: “Ta muốn tắm rửa.”

Nàng có thể ngửi thấy mùi trên người mình, chẳng dễ chịu chút nào. Rốt cuộc cũng đổ một thân mồ hôi rồi.

Lục Tễ nhíu mày: “Vừa mới thoa thuốc xong, tắm cái gì?”

Thực ra, Hạ Thấm Ly cũng không phải không chịu được. Ở hiện đại, khi bận rộn chạy doanh số, nàng từng mệt đến mức về nhà liền ngã xuống ngủ, người đầy mồ hôi cũng chẳng quan tâm.

Nhưng hiện giờ khác, nàng đang ở thời cổ đại, làm bộ như tiểu thư khuê các thì cũng phải giống một chút.

Hơn nữa, lát nữa Lục Tễ chẳng phải còn muốn lên giường với nàng sao? Một thân đầy mồ hôi như thế, hắn có chịu nổi không?

Lục Tễ nhìn thần sắc của nàng liền đoán được nàng đang nghĩ gì. Hắn ho nhẹ một tiếng, có chút mất tự nhiên mà nói: “Tối nay ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, ta không chạm vào ngươi.”

Nghe vậy, Hạ Thấm Ly lập tức thả lỏng cả người. Sớm nói một câu thì có phải đỡ tốn công nàng tự xây dựng tâm lý nãy giờ không?

Nàng vốn chẳng thực sự mong muốn cùng Lục Tễ làm chuyện đó. Lui một bước mà nói, có lẽ sẽ thoải mái, nhưng nàng vẫn không muốn, luôn cảm thấy bản thân như vậy là không tốt.

Còn một chuyện khác… thể lực của Lục Tễ quá đáng sợ, eo nàng chịu không nổi! Một đêm một lần đã là cực hạn của nàng, nhưng đối phương thì hoàn toàn không nghĩ thế.

Đúng lúc này, bụng nàng bỗng phát ra tiếng động “lộc cộc lộc cộc”, khiến Hạ Thấm Ly xấu hổ cười cười: “Ta đói bụng rồi, ngươi có thể kiếm gì cho ta ăn không?”

Vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.

Tùy Ngôn cung kính bẩm báo: “Ngũ gia, đồ ăn ngài dặn đã chuẩn bị xong, có cần thuộc hạ mang vào ngay không?”

Lục Tễ mở cửa, ý bảo hắn dọn đồ ăn lên rồi lui ra ngoài.

Tùy Ngôn cũng không dám trì hoãn, động tác nhanh nhẹn, ánh mắt chỉ chăm chăm vào bàn ăn, tuyệt nhiên không dám liếc về phía chiếc giường bên cạnh.

Dù gì Hạ Thấm Ly bị thương ở cổ chân, có khả năng giày đã cởi ra. Mà chân nữ tử là điều cấm kỵ, nam nhân không thể tùy tiện nhìn. Tùy Ngôn nào dám có gan liếc nhìn nữ nhân của Ngũ gia chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play