Hạ Thấm Ly không nghe được câu trả lời của Nhạc Ngôn Khinh, chỉ có thể nghe thấy một số âm thanh khiến người ta khó mà mở miệng nói ra.

Cuộc hoan ái này hiển nhiên vô cùng kịch liệt. Dù đã từng vụng trộm nếm trái cấm, nàng vẫn không dám nghe tiếp. Huống hồ, việc nghe lén chuyện riêng tư của người khác vốn đã là hành vi không đạo đức.

May mắn xung quanh không có ai, nếu không, mặt mũi nàng chắc chắn mất sạch, thậm chí xấu hổ đến mức không dám gặp ai.

Hạ Thấm Ly không dám nán lại lâu, vội vã nâng làn váy, nhẹ nhàng rón rén rời đi, tránh kinh động bất cứ ai.

Nhưng trời không chiều lòng người, nàng vừa quay người liền đâm vào một lồng ngực rắn chắc.

Cú va chạm khiến mũi nàng ê ẩm, chắc chắn là đã đỏ lên. Đôi mắt ầng ậng nước, Hạ Thấm Ly ngước nhìn Lục Tễ, sắc mặt hắn trầm xuống vì bị nàng làm cho giật mình.

Lục Tễ liếc mắt về phía căn phòng, sau đó cúi đầu nhìn chóp mũi ửng đỏ của nàng, giọng nói trầm thấp: “Ngươi ở đây làm gì?”

Hắn suy nghĩ một chút, ánh mắt dần thay đổi, “Chẳng lẽ… ngươi nghe lén người khác…”

Hạ Thấm Ly vội vã bịt miệng hắn lại, lòng bàn tay nhỏ bé vì căng thẳng mà lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ của thiếu nữ. Lục Tễ nhìn nàng, không nói thêm gì nữa.

Cuối cùng, nàng hoảng loạn kéo Lục Tễ rời khỏi hiện trường hoan ái đầy ám muội kia. Đến khi lấy lại bình tĩnh, nàng phát hiện hình tượng của mình lúc này thật chẳng còn chút nào gọi là ưu nhã.

Để đánh lạc hướng sự chú ý của hắn, nàng mở miệng hỏi: “Trời đã khuya, không phải ngươi nên rời Nhạc phủ từ lâu rồi sao? Sao còn ở đây?”

Nhìn tiểu mỹ nhân trước mặt đang luống cuống, Lục Tễ lại cảm thấy tâm trạng mình khoan khoái lạ thường. Dường như từ lâu, hắn đã bị nàng dắt mũi, nhưng hắn vẫn cam tâm tình nguyện.

Tuy vậy, có đôi khi, quyền chủ động vẫn nên nằm trong tay hắn.

Giống như lần này, chuyến đi đến Nhạc phủ vốn dĩ là do hắn gợi ý với đại tỷ của nàng.

Nếu nàng muốn ở đây, vậy sao hắn có thể vắng mặt?

Hạ Thấm Ly không ngốc, chỉ cần xâu chuỗi lại manh mối liền lập tức hiểu ra: hôm nay nàng nhận được lời mời đến Nhạc phủ, chắc chắn không thể thiếu sự nhúng tay của Lục Tễ.

Lục Tễ bước đến gần nàng vài bước, đưa tay chỉnh lại cây trâm sắp rơi trên tóc nàng.

Vừa rồi vội vàng chạy tới, nhưng trước mặt người ngoài vẫn phải giữ hình tượng. Hạ Thấm Ly liền tiện tay cầm lấy cây trâm, tùy ý búi lại mái tóc.

Lục Tễ nhếch nhẹ khóe môi nhưng không nói gì, hắn biết nàng chắc chắn đã đoán được dụng ý của mình, vậy thì cần gì phải lặp lại thêm nữa?

“Ngày mai ngươi cùng đại tỷ đến Lục phủ dự tiệc mừng thọ, nhớ ăn mặc đẹp một chút, tốt nhất là để ta có thể liếc mắt một cái liền nhận ra ngươi trong đám người.”

Dù cho nàng có ăn mặc đơn giản thế nào, hắn cũng chỉ cần một ánh mắt là có thể tìm được nàng giữa đám đông. Nhưng hắn vẫn muốn nàng ăn vận chỉn chu hơn một chút, dù sao ngày mai cũng là một ngày đặc biệt.

Hạ Thấm Ly thầm mắng trong lòng, cái gì mà liếc mắt một cái liền nhận ra? Với chiều cao của hắn, nhìn ra xa chỉ toàn thấy một biển người đen nghịt mà thôi.

Nhưng ngoài mặt, nàng lại ngoan ngoãn như một chú thỏ nhỏ, giọng nói mềm mại như tơ lụa, dịu dàng mà câu nhân, “được, ngũ gia.”

Lục Tễ đưa tay giữ lấy đầu nàng, cúi xuống áp môi lên trán nàng, nụ hôn lần này sâu hơn những lần trước, như thể muốn để lại dấu ấn của riêng mình trên người nàng.

Hạ Thấm Ly tự nhiên cũng không phụ lòng mà hầu hạ hắn một phen, nhưng không hiểu sao hôm nay hắn lại tràn đầy tinh lực hơn hẳn thường ngày.

Nếu không phải nàng nũng nịu xin tha, nhắc nhở rằng ngày mai còn phải tham gia tiệc mừng thọ, sợ rằng hắn sẽ không chịu buông tha nàng dễ dàng như vậy.

Sau khi kết thúc trận hoan hảo, Lục Tễ vẫn không vội buông nàng ra, mà cúi xuống cắn nhẹ vành tai nàng, giọng nói khàn khàn mang theo vài phần cưng chiều lẫn nguy hiểm.

“Thấm Thấm, ngươi thật sự muốn giải trừ hôn ước với Hiên Tề sao?”

Trong phòng nhiệt độ vẫn chưa giảm xuống, không khí vương vấn một mùi hương ám muội.

Quần áo tán loạn trên sàn, Hạ Thấm Ly khẽ rũ mi, nhìn thoáng qua cảnh tượng hỗn độn trước mắt, nghĩ đến vừa rồi bản thân cư nhiên cùng hắn ở trên đất mà...

Mặt nàng lập tức đỏ bừng, tựa như một đóa hoa đào rực rỡ trong sương sớm.

Lòng bàn tay mềm mại bị nhéo nhẹ, Hạ Thấm Ly mới giật mình nhớ ra đối phương vẫn đang chờ câu trả lời. Vì vừa rồi hao tổn không ít sức lực, yết hầu nàng có chút khô rát, giọng nói cũng không còn mềm mại êm tai như thường ngày.

“um, ta thật sự muốn cùng Lục Hiên Tề giải trừ hôn ước.”

Nói xong, nàng khẽ nhắm mắt lại, như thể mệt mỏi đến mức có thể lập tức chìm vào giấc ngủ.

Trong phòng rơi vào tĩnh lặng một hồi, bỗng một giọng nói khẽ vang lên, nhẹ nhàng tựa như gió thoảng.

“Thấm Thấm, ngươi chưa từng nói qua tâm duyệt với ta… Có thể nói một lần không?”

Lục Tễ ngồi dậy, cúi đầu nhìn mỹ nhân đang bị vây dưới thân mình, ánh mắt chăm chú, dường như muốn tìm ra chút dao động nào đó trên gương mặt nàng.

Nhưng không có, Hạ Thấm Ly chỉ hơi trở mình, đổi tư thế ngủ cho thoải mái hơn, bộ dạng như thể đã thực sự chìm sâu vào giấc mộng.

Lục Tễ không phải người hay dây dưa, hắn chỉ nhẹ giọng nói: “Thấm Thấm, là ngươi trêu chọc ta trước, nhưng đừng nghĩ rời khỏi ta.”

Giọng nói trầm thấp, không biết là đang nói với chính mình hay với nàng.

Nói xong, hắn xoay người nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Hạ Thấm Ly quay lưng về phía hắn, đôi mắt đột nhiên mở ra, ánh mắt không còn chút mơ màng nào.

Nàng không ngờ Lục Tễ lại là người si tình như vậy. Điều này đối với nàng là tốt hay không tốt, nàng thật sự không biết.


Ở một gian phòng khác, Hạ Thấm Đồng thật sự nhịn không nổi nữa, giữa cơn mê loạn, nàng bỗng đẩy mạnh Nhạc Ngôn Khinh ra.

Tiếng động nhỏ vang lên, khiến nàng đỏ mặt đến tận mang tai. Khi nào thì bọn họ lại trở nên như thế này?

Rõ ràng trước đây, cha từng nói với nàng rằng Nhạc Ngôn Khinh là một nam nhân ôn nhu, trầm ổn, thế nhưng vì sao mỗi lần ở trước mặt nàng, hắn luôn hành xử như vậy?

Từ nhỏ đến lớn chưa từng tiếp nhận bất kỳ giáo dục nào về chuyện này, Hạ Thấm Đồng từ tận đáy lòng bài xích loại quan hệ quá mức thân mật ấy.

Nhưng bất đắc dĩ, Nhạc Ngôn Khinh dường như rất đắm chìm trong đó. Nàng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.

Chỉ là hôm nay, không biết lấy đâu ra dũng khí, nàng lại có thể đẩy hắn ra.

Trong mắt Nhạc Ngôn Khinh xẹt qua một tia kinh ngạc rồi nhanh chóng bị che giấu bởi tầng sương mù mờ nhạt.

Hắn khẽ nhắm mắt, lúc mở ra lần nữa, ánh mắt đã trở lại ôn hòa như cũ.

“Đồng Đồng, sao vậy?”

Hạ Thấm Đồng tránh đi ánh mắt hắn, không dám nhìn thẳng, nhỏ giọng nói:

“Ngôn khinh, ta thật sự chịu không nổi, ngày khác đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”

Căn phòng rơi vào yên lặng hồi lâu.

Cuối cùng, Nhạc Ngôn Khinh khẽ cười, giọng nói vẫn mang theo chút dư vị chưa tan hết.

“được.”

Buổi sáng, khi Hạ Thấm Ly tỉnh dậy, Lục Tễ đã không còn ở đó. Nàng tùy ý liếc nhìn đống quần áo bị xé rách dưới đất, đôi mắt phượng hiện lên vẻ khinh thường.

Cho dù là Lục Ngũ gia cấm dục đến đâu thì cũng chỉ như vậy mà thôi. Thoát y hay không, hắn vẫn là hắn. Nếu không phải vì muốn thoát khỏi Lục Hiên Tề, nàng đời nào lại chủ động trêu chọc hắn.

Trước khi đại tỷ tới tìm, Hạ Thấm Ly đã nhanh chóng thu dọn lại căn phòng.

Vốn định gọi nha hoàn chuẩn bị nước tắm, nhưng sợ khiến người khác nghi ngờ, nàng đành phải lau người qua loa một chút.

May mà sau khi nàng thiếp đi, Lục Tễ đã giúp nàng xử lý qua, nên hiện tại cũng không quá khó chịu.

Thế nhưng, khi nhìn thấy những dấu vết trên cổ, Hạ Thấm Ly lập tức giận đến nghiến răng.

Tên hỗn đản Lục Tễ kia lại cố tình lưu lại dấu vết ở chỗ dễ thấy như vậy, chẳng phải là muốn nàng bị người ta phát hiện hay sao?

Đại tỷ không phải là một tiểu cô nương ngây thơ chưa hiểu chuyện. Nếu bị nàng phát hiện, chắc chắn sẽ bị truy hỏi không ngừng.

Ai trong Kim Đô mà không biết Hạ Thấm Ly đã có hôn ước? Một nữ tử chưa xuất giá, trên người lại xuất hiện dấu vết ái muội, đến lúc đó muốn giải thích cũng không xong.

May mắn là sau khi thoa một lớp phấn dày, dấu vết mờ đi không ít. Chỉ cần không nhìn quá kỹ thì chắc cũng không ai phát hiện ra điều gì bất thường.

Vừa mới trang điểm xong, cửa phòng đã vang lên tiếng gõ.

Hạ Thấm Ly cẩn thận soi gương thêm vài lần, xác định dấu vết trên cổ đã được che giấu hoàn toàn mới dám mở cửa.

Hạ Thấm Đồng đứng trước cửa, ánh mắt thoáng chốc ngẩn ngơ khi thấy ngũ muội mình mặt phiếm hồng. Nhưng nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, mỉm cười nói:

“Ngũ muội, đi ăn sáng thôi. Tiểu Viện đâu?”

Nhắc đến Hạ Viện, Hạ Thấm Ly cũng cảm thấy kỳ lạ.

Ngày thường, nha hoàn này luôn đến hầu hạ nàng từ sáng sớm, hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng đâu.

Linh cảm không lành dâng lên trong lòng, nàng vội sai người đi xem xét, cuối cùng phát hiện Hạ Viện vẫn đang ngủ trong sương phòng.

Chẳng qua, cơ thể nha hoàn này nóng ran, mời đại phu đến khám mới biết là mắc ôn bệnh.

Hạ Thấm Ly vừa nghe đã biết Hạ Viện bị sốt. Đại phu kê mấy thang thuốc, nàng sai hạ nhân nhanh chóng sắc thuốc mang đến.

Vừa quay đầu lại, liền thấy Hạ Viện đã mở mắt, dáng vẻ như muốn gắng sức ngồi dậy.

Nàng vội vàng bước đến, giận dữ mắng:

“Ngươi nằm yên đó cho ta! Đang bệnh còn lộn xộn cái gì?”

Hạ Viện chưa bao giờ thấy tiểu thư tức giận, hơn nữa đầu óc nàng còn đang mơ màng vì cơn sốt, nhất thời sững sờ, không phản ứng kịp.

“Tiểu thư, ngươi đừng giận, nô tỳ đến hầu hạ ngươi.”

Hạ Thấm Ly nghe vậy bật cười, tức đến nỗi cũng chẳng biết phải nói gì.

Nàng nào phải loại chủ tử vô lương tâm, ép một người đang sốt cao phải bò dậy hầu hạ mình?

Nhưng nàng cũng hiểu, đây chính là quy củ của cổ đại. Những nha hoàn như Hạ Viện đã sớm coi việc hầu hạ chủ tử là thiên chức, cho dù có bệnh nặng cũng không dám lơ là.

“Ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi một ngày đi, ta cùng đại tỷ tham gia tiệc mừng thọ, không cần ngươi theo.”

Sợ Hạ Viện không chịu nghe lời, nàng lại bổ sung thêm một câu:

“Phải mau chóng khỏe lại thì mới có sức hầu hạ ta.”


Bởi vì thân phận không thấp, khi tiến vào Lục phủ, đã có người sắp xếp chỗ ngồi cho hai tỷ muội.

Hạ Thấm Ly bị xếp vào bàn chính.

Nhưng điều không hay chính là Lục Hiên Tề lại ngồi ngay bên cạnh nàng.

Lục lão phu nhân cũng đã an tọa, tên cẩu nam nhân này quả nhiên giỏi diễn kịch.

Chưa biết là cố ý hay vô tình, Lục Tễ cũng ngồi xuống bên cạnh Hạ Thấm Ly.

Ai ai cũng đều biết, đáng lý hắn phải ngồi cạnh Lục lão phu nhân.

Nhưng bên cạnh Lục lão phu nhân vẫn còn hai chỗ trống, vậy vì sao Lục Tễ lại cố tình ngồi ở đây?

Cửu hoàng tử sớm đã có dự cảm, giờ phút này càng khẳng định suy nghĩ trong lòng mình.

Đợi đến khi yến hội kết thúc, hắn nhất định phải hỏi rõ ràng.

Cái tên xú Hạ Thấm Ly này, dám giấu hắn để di tình biệt luyến, còn không thèm nói một tiếng! Đây là không coi hắn là tỷ muội... Không, là không coi hắn là bằng hữu!

Như dự liệu của Hạ Thấm Ly, Lục Hiên Tề đúng thật là một diễn viên xuất sắc.

Trước mặt Lục lão phu nhân một bộ dáng hiếu thuận, sau lưng lại là một con người khác. Giờ phút này, hắn ân cần quan tâm nàng, cố tình lấy lòng.

Nhưng đến tận bây giờ, vẫn không có động thái nào khác. Nàng không khỏi hoài nghi, liệu những lời Lục Tễ nói trước đây có phải chỉ là hư ngôn?

Dường như có linh cảm, Lục Tễ khẽ nghiêng đầu nhìn nàng.

Hạ Thấm Ly không hề né tránh, bình tĩnh đáp lại ánh mắt hắn, đôi mắt trong trẻo hàm chứa một chút tình ý.

Lục Hiên Tề theo ánh mắt nàng nhìn sang, thấy nàng đang nhìn tiểu thúc của mình, lập tức nhíu mày, không vui ra mặt.

Hạ Thấm Ly đây là có ý gì? Không bao lâu nữa nàng sẽ trở thành thê tử của hắn, vậy mà lúc này còn sớm ba chiều bốn*, chẳng lẽ không biết liêm sỉ?

(*Ý chỉ thái độ không chung thủy, sáng nhớ người này, chiều đã động lòng với người khác.)

Hắn cười khẩy, trong lòng trào phúng—thích ai không thích, lại đi nhớ thương tiểu thúc của hắn?

Nhưng nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.

Lục Hiên Tề ho nhẹ vài tiếng, ý đồ kéo tâm tư nàng trở về.

Nghe được âm thanh đó, trong lòng Hạ Thấm Ly dâng lên một tia chán ghét.

Tên tra nam này, có nữ chính rồi còn chưa đủ, lại còn muốn đến trêu chọc nàng sao?

Biết rằng lúc này không thể hành động lỗ mãng, nàng thu lại ánh mắt, nhưng không hiểu sao, khoảng cách giữa hai người lại dần thu hẹp.

Nửa bờ vai của nàng sắp chạm vào người Lục Hiên Tề.

Lục Tễ ngồi bên cạnh vẫn điềm nhiên như không, dường như không hề nhìn thấy tình huống này.

Chẳng mấy chốc, trên bàn đã đầy thức ăn.

Hạ Thấm Ly nhìn chén của mình vẫn còn trống trơn, đoán chắc Lục Hiên Tề lát nữa nhất định sẽ gắp đồ ăn cho nàng.

Lần trước ở trước mặt Lục lão phu nhân bị mất mặt, hắn tuyệt đối sẽ nhân cơ hội này để thể hiện bản thân.

Quả nhiên, chỉ trong chớp mắt, một miếng thịt mềm tươi liền xuất hiện trong bát nàng.

Hạ Thấm Ly hơi ngẩng đầu, định cảm tạ Lục Hiên Tề, nhưng khi nhìn thấy người gắp thức ăn, nàng thoáng sững sờ—

Miếng thịt này, không phải Lục Hiên Tề gắp.

Mà là Lục Tễ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play