Nến đỏ nhỏ giọt như lệ, ánh đuốc lay động, màn trướng buông rủ che khuất cảnh xuân mê người bên trong.

Trong phòng, từng tiếng rên khẽ của nữ tử vang lên, khiến người đứng bên ngoài đỏ bừng vành tai.

Đêm khuya, Hạ Thấm Ly tứ chi vô lực, kéo chăn che kín thân thể đầy dấu vết.

Nàng nhìn bóng dáng cao lớn của nam nhân trước mặt, thử dò hỏi:

“Còn nửa tháng nữa ta sẽ thành thân với Lục Hiên Tề, vậy phải làm sao bây giờ?”

Động tác thắt đai lưng của nam nhân khựng lại một chút, nhưng thần sắc vẫn thản nhiên như cũ.

“Ân, ta đã biết.”

Dứt lời, hắn đẩy cửa phòng, nhân lúc đêm khuya không người lặng lẽ rời đi, chỉ để lại một bóng lưng vô tình.

Hạ Thấm Ly tức đến mức siết chăn mấy lần, suýt nữa thì nghẹn chết.

Xuyên vào thế giới này đã hai tháng, tình hình vẫn chẳng có tiến triển gì. Xét cho cùng, nàng cũng chẳng khác gì những nữ xứng khác, dù sao nhân vật gốc của nàng trong sách vốn dĩ chỉ là một pháo hôi mà thôi.

Một tháng trước, nàng tham gia yến tiệc, lỡ uống hơi nhiều, vậy mà trong lúc mơ hồ lại bắt lấy Lục Tễ rồi đem người ta đè xuống.

Sau khi biết hắn là Ngũ gia của Lục gia, nàng lập tức quyết định bắt hắn phụ trách—có hơi mặt dày, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.

Nàng không muốn gả cho nam chính trong nguyên tác, để rồi cuối cùng bị hạ độc chết thảm.

Nguyên chủ chỉ là một quân cờ trong liên hôn chính trị, bắt buộc phải gả cho kẻ có quyền thế.

Nếu muốn thoát khỏi hôn ước với nam chính, nàng chỉ có thể tìm một người có bối cảnh và năng lực mạnh hơn làm chỗ dựa.

Sau đêm đó, Hạ Thấm Ly liền đặt mục tiêu lên người Lục Tễ.

Nhưng dù đối phương đã đồng ý sẽ cho nàng danh phận, đến giờ vẫn chẳng có hành động thực tế nào, khiến nàng tức đến nghẹn họng, muốn phun máu mà phun không ra.

Hạ Thấm Ly không tin mình không bắt được hắn, dù gì cũng chỉ là một nam nhân mà thôi.


Bên ngoài phòng, Lục Tễ chậm rãi bước đi, nghĩ ngợi một lúc rồi dặn dò:

“Tùy Ngôn, tìm ít thuốc bổ đưa qua cho nàng.”

Dẫu sao... nàng thật sự quá yếu.

Tùy Ngôn biết rõ "nàng" trong miệng chủ tử là ai, vội đáp:

“Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm.”

Một tháng trước, Lục Tễ và Hạ Thấm Ly vốn chưa gặp nhau được mấy lần.

Nhưng kể từ sau tiệc mừng thọ của Thái hậu, quan hệ giữa bọn họ bỗng chốc trở nên thân cận, thậm chí còn thường xuyên lui tới tiểu viện mới này.

Lục Tễ biết nàng đã có hôn ước với Lục Hiên Tề, vậy mà vẫn nguyện ý qua lại với nàng. Nếu chuyện này bị phát giác, chắc chắn sẽ gây ra một trận phong ba.

Tùy Ngôn cũng không hiểu nổi chủ tử đang nghĩ gì. Vốn dĩ hắn luôn lãnh đạm với nữ sắc, vậy mà chỉ sau một đêm liền thay đổi, thậm chí còn ngủ với vị hôn thê chưa qua cửa của cháu trai mình.


Sau một phen giày vò, Hạ Thấm Ly kiệt sức, dứt khoát nhắm mắt ngủ.

Tận đến rạng sáng, nàng mới trở về Hạ phủ. Dù sao cũng chẳng ai quản nàng cả.

Vừa đặt chân vào cửa không bao lâu, một gã sai vặt đã vội vàng chạy đến, thuật lại lời Hạ lão gia.

“Đại tiểu thư, lát nữa lão gia sẽ đến Lục phủ bái kiến Lục lão phu nhân, dặn tiểu thư chuẩn bị sẵn sàng để cùng đi.”

Hạ Thấm Ly thản nhiên gật đầu:

“Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi. Ta thay y phục rồi ra ngay.”

Nàng không khỏi suy đoán, không biết hôm nay Lục Tễ có ở Lục phủ không. Nếu hắn có mặt thì tốt, nàng có thể nhân cơ hội thử xem hắn có thực lòng hay không.

Nếu hắn chỉ muốn chơi đùa với thân thể nàng, căn bản không có ý định cưới nàng, vậy thì nàng sẽ lập tức tìm một chỗ dựa khác.

Hà tất phải treo cổ trên một cái cây? Như vậy quá mệt.

Huống hồ, dung mạo nguyên chủ cũng không tệ, hoàn toàn có thể dùng nhan sắc để làm lợi thế.


Vừa bước ra khỏi phủ, nàng liền trông thấy Cửu hoàng tử vận y phục rực rỡ đứng ngay bên ngoài.

Hạ lão gia vốn là kẻ giỏi nịnh bợ, lập tức cúi đầu khom lưng, cung kính hành lễ:

“Lão phu bái kiến Cửu hoàng tử.”

Hạ Thấm Ly đã sống ở thế giới này được hai tháng, sớm nhìn thấu con người Hạ lão gia.

Tên phụ thân tiện nghi này quả thật đúng là hạng người tham lam, câu "dựa vào con gái để làm giàu" chính là dành cho ông ta.

Hạ lão gia có năm nữ nhi, một nhi tử, trong đó ba người con gái đã xuất giá. Nếu lần này nàng cũng gả đi, thì sẽ là người thứ tư, mà tất cả nữ nhi của ông ta đều được gả vào những gia đình quyền quý hoặc giàu có.

Cửu hoàng tử chỉ thản nhiên gật đầu với Hạ lão gia, sau đó bước tới bên cạnh Hạ Thấm Ly, khóe môi khẽ nhếch lên, cười trêu chọc:

“Ngươi định đi Lục phủ sao?”

Sau hai tháng ở đây, Hạ Thấm Ly biết rõ người này là bằng hữu tốt của nguyên chủ.

Nàng liếc nhìn Hạ lão gia một cái, bất đắc dĩ đáp:

“Ân, ta đến thăm Lục lão phu nhân.”

Cửu hoàng tử vốn biết nguyên chủ thích Lục Hiên Tề.

Nhìn vẻ mặt nàng lúc này, hắn không khỏi thấy kỳ lạ, liền hỏi:

“Sao trông ngươi chẳng có vẻ gì là vui thế?”

Dứt lời, hắn chợt nhớ đến những lời đồn gần đây trong giới quý tộc.

Người ta nói Hạ Thấm Ly mặt dày, y hệt phụ thân nàng.

Hạ lão gia muốn bán con gái để đổi lấy lợi ích, còn nàng thì vì tình yêu mà cố chấp muốn gả cho Lục Hiên Tề, thật là đáng cười.

Cửu hoàng tử khẽ nhếch môi, chẳng buồn để tâm đến những lời đàm tiếu đó.

Hắn chỉ cảm thấy bất bình thay nàng—thích một người vốn dĩ không sai, dựa vào đâu mà thiên hạ lại đổ hết lỗi lên nữ tử?

Hạ Thấm Ly không đáp lại câu hỏi của Cửu hoàng tử, chỉ khẽ cười nhạt cho qua chuyện.

Hạ lão gia vốn là kẻ giỏi nhìn sắc mặt người khác, thấy nàng có vẻ giận dỗi, lập tức tìm cách đổi chủ đề:

“Giờ cũng không còn sớm, Cửu hoàng tử thỉnh tự tiện. Chúng ta xin cáo từ, phải đến Lục phủ ngay.”

Cửu hoàng tử liếc mắt nhìn Hạ Thấm Ly, bỗng nhiên lên tiếng:

“Vậy ta đi cùng các ngươi. Đúng lúc ta cũng có chuyện cần đến Lục phủ.”

Một cái cớ quá rõ ràng. Nếu thực sự có việc, hắn cứ thẳng đến Lục phủ là được, hà tất gì phải ghé qua Hạ phủ trước?

Dù biết đối phương chỉ viện cớ, Hạ lão gia cũng chẳng dám vạch trần, vội cười bồi:

“Vậy thì tốt quá, Tiểu Ly, chúng ta mau lên xe ngựa thôi.”

Ai ngờ, Cửu hoàng tử đột nhiên nắm lấy tay Hạ Thấm Ly, cười như không cười:

“Thấm Ly ngồi xe ngựa cùng ta đi, còn lão gia cứ tự tiện.”

Sắc mặt Hạ lão gia thoáng cứng lại—nam nữ có khác!

Dù hai người họ từ nhỏ đã chơi chung, nhưng xét cho cùng vẫn không hợp lễ nghi.

Có điều, đối phương lại là hoàng tử tôn quý, ông ta cũng chẳng tiện phản đối.

Thực ra, trước đây Hạ lão gia từng có ý muốn tác hợp Hạ Thấm Ly với Cửu hoàng tử. Nhưng đáng tiếc, Cửu hoàng tử chỉ xem nàng là bằng hữu, chẳng hề có tâm tư nào khác.

Hơn nữa, hoàng thất lắm thị phi, nếu dính líu vào e rằng sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn. Chính vì vậy, ông ta sớm đã gạt bỏ ý nghĩ đó.

Hạ Thấm Ly cố nén ý cười, theo Cửu hoàng tử bước lên chiếc xe ngựa rộng rãi của hắn.


Xuống xe ngựa, Cửu hoàng tử theo thói quen vươn tay ra, định đỡ nàng.

Hạ Thấm Ly cũng chẳng nghĩ nhiều, tự nhiên đặt tay lên tay hắn, mượn lực nhảy xuống.

Vừa đúng lúc này, Hạ lão gia bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ngay trước cổng Lục phủ.

“Ngũ gia!”

Hạ lão gia thoáng giật mình, vội vàng hành lễ. Ông ta không ngờ lại gặp Lục Tễ ở đây, nhưng cũng không dám nghĩ rằng đối phương cố ý ra ngoài nghênh đón.

Lục Tễ đứng yên, vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng ánh mắt vô tình lướt qua vị trí của Hạ Thấm Ly.

Hắn nhìn thấy bàn tay mềm mại kia được một nam nhân khác nắm lấy, ánh mắt thoáng tối đi.

Rõ ràng đêm qua, đôi tay đó vẫn còn bám lấy hắn, mềm mại như nước, thế mà giờ đây…

Hạ Thấm Ly nhận ra ánh mắt hắn đang dừng ở đâu, nhưng cũng không vội thu tay về.

Ngược lại, nàng còn giả bộ vô tư lấy ra một chiếc khăn tay, giọng nói mềm mại mà tinh nghịch:

“Cửu hoàng tử, tay ngươi dính bẩn rồi, ta đưa khăn cho ngươi lau đi.”

Cửu hoàng tử sững người, sau đó nghiêm túc cúi xuống nhìn tay mình, vẻ mặt đầy hoang mang:

“Thật sao? Sao ta chẳng thấy có gì dơ đâu?”

Lục Tễ đặt hai tay ra sau lưng, ngón tay siết chặt đến mức mu bàn tay trắng nõn nổi rõ gân xanh. Có thể thấy hắn đang cố gắng dùng hết sức kiềm chế bản thân, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào.

Tùy Ngôn đứng phía sau hắn, nhìn thấy cảnh này chỉ có thể bất đắc dĩ kéo kéo khóe miệng.

Hạ Thấm Ly trong lòng cười nhạo một tiếng, hừ, đúng là tên nam nhân thối!

Không phải chỉ muốn thân thể nàng thôi sao? Không muốn cưới nàng à? Được, vậy nàng cứ tiếp tục chọc tức hắn đến chết!

Hạ lão gia chỉ biết thở dài xoa trán—nữ nhi của ông từ khi nào lại trở nên thế này?

Trước đây, nàng tuy có thân thiết với Cửu hoàng tử, nhưng cũng không đến mức ngang nhiên làm những hành động này trước mặt người ngoài.

Ông ta bước tới kéo Hạ Thấm Ly lại, ra hiệu cho nàng hành lễ với Lục Tễ.

Hạ Thấm Ly lười biếng nhướng mí mắt, giọng điệu nhạt nhẽo:

“Tiểu nữ tử bái kiến Ngũ gia.”

Lục Tễ lạnh nhạt ừ một tiếng, ánh mắt khó lường lướt qua nàng, sau đó gật đầu chào Cửu hoàng tử rồi xoay người đi vào phủ.

Lúc này, Hạ lão gia bỗng sững sờ—Ngũ gia… thật sự đích thân ra đón bọn họ sao?

Đây chẳng phải là một vinh dự hiếm có sao!

Cửu hoàng tử bị ngó lơ nhưng cũng chẳng tức giận, chỉ lắc đầu đầy hứng thú.

Hắn đã sớm nghe danh vị Ngũ gia này—con trai út của Lục lão phu nhân, kẻ thực quyền lớn nhất trong Lục phủ, thậm chí còn có phần lấn át cả Lục Hiên Tề.

“Ai…” Cửu hoàng tử khẽ huých vai Hạ Thấm Ly, giọng đầy tò mò.

“Thấm Ly, ngươi có quen hắn không đó? Hắn là tiểu thúc của Lục Hiên Tề, về sau cũng là tiểu thúc của ngươi đấy.”

Hắn chậc một tiếng, bĩu môi đầy bất mãn:

“Ta thấy hắn thật sự lạnh lùng quá mức rồi, sau này ngươi nên ít tiếp xúc với hắn thôi. Ta sợ ngươi bị hắn đông lạnh chết mất.”

Hạ Thấm Ly nghẹn họng—thiếu lui tới? Điều đó là không thể nào.

Đối phương rõ ràng là rất thích thân thể nàng, chẳng bao lâu lại sẽ chủ động tìm đến nàng thôi.

Lạnh lùng sao? Nàng cảm thấy cũng không đến nỗi, ít nhất… trên giường thì không hề lạnh.

Không biết vừa nghĩ tới điều gì, vành tai nàng bất giác ửng đỏ.

Cửu hoàng tử đứng gần bên cạnh, tự nhiên liền nhận ra điểm này. Hắn đang định mở miệng hỏi thì Hạ Thấm Ly đã cắt lời trước:

“Đi thôi, thời gian không còn sớm, đừng để người ta phải chờ lâu.”

Lục Hiên Tề vốn hiếm khi thấy mặt hôm nay lại có mặt trong phủ, hơn nữa lão phu nhân còn đặc biệt sắp xếp cho bọn họ ngồi cùng nhau, khiến Hạ Thấm Ly muốn từ chối cũng không được.

Thừa dịp mọi người không chú ý, nàng lén liếc nhìn về phía Lục Tễ. Đôi mắt long lanh khẽ nheo lại, mang theo chút mê ly mờ mịt, ánh nhìn quyến rũ vô cùng.

Hạ Thấm Ly tất nhiên biết bản thân lúc này trông có bao nhiêu yêu mị—đây chính là nàng cố ý.

Lục Tễ khẽ co nhẹ hai tay đặt trên đầu gối, nếp vải trên bộ trường bào sạch sẽ vô thức nhăn lại.

Hắn dời tầm mắt đi, hàng mi dài buông xuống, che đi ánh mắt đầy cảm xúc phức tạp.

Lục Hiên Tề dù không hề thích Hạ Thấm Ly, nhưng trước mặt Lục lão phu nhân, hắn vẫn ra vẻ như thể thật lòng yêu thương nàng.

Nguyên chủ trước đây chính là bị sự dịu dàng giả dối đó làm cho rung động. Vì vậy, dù lúc không có Lục lão phu nhân ở đó, Lục Hiên Tề có đối xử lạnh nhạt với nàng thế nào, nguyên chủ cũng chẳng bận tâm.

Bởi vì nàng luôn tin tưởng rằng, chỉ cần mình tiếp tục cố gắng, sớm muộn gì cũng có một ngày Lục Hiên Tề sẽ yêu nàng thật lòng.

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của nàng, Lục Hiên Tề khóe môi mang theo ý cười, dịu dàng nói: “Tiểu Ly, khóe miệng ngươi dính một chút thức ăn, ta giúp ngươi lau sạch.”

Hắn nhẫn nhịn sự chán ghét trong lòng, ép buộc bản thân phải tỏ ra thân mật với nàng.

Vừa rồi, Lục lão phu nhân vì chuyện hắn không biết Hạ Thấm Ly bị dị ứng tôm mà có chút không hài lòng. Hắn buộc phải làm gì đó để bù đắp.


Đêm đã khuya, Hạ phụ vẫn còn cùng Lục lão phu nhân trò chuyện. Hạ Thấm Ly ngồi đến ê ẩm cả người, liền tùy tiện tìm một cái cớ để đi ra ngoài.

Lục phủ rộng hơn Hạ phủ nhiều, nàng nhìn vườn hoa cây cỏ khắp nơi, nhưng lại chẳng có tâm trạng để thưởng thức.

Bỗng nhiên, một lực mạnh từ phía sau siết chặt lấy eo nàng, kéo nàng vào một vòng tay ấm áp.

Nam nhân đặt cằm lên bờ vai gầy của nàng, cọ đến mức khiến nàng hơi đau. Hương gỗ trầm nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi, quen thuộc đến mức không cần quay đầu lại, nàng cũng biết là ai.

Là Lục Tễ.

Nàng không giãy giụa cũng chẳng lên tiếng, chỉ nhếch môi cười khẽ. Nàng cố ý, cố ý khiêu khích hắn, bây giờ cá đã cắn câu, nàng không khỏi có chút đắc ý.

Cho đến khi một cơn đau nhói truyền đến từ vành tai—hắn dám cắn nàng!

Trên giường thì thôi đi, nàng có thể coi như hắn đang trêu chọc, nhưng đây là giữa sân viện mà cũng dám làm vậy?

Hơi thở nóng rực của hắn phả lên cần cổ trắng ngần, khiến nàng khẽ rùng mình. Một tháng qua, bị hắn "dạy dỗ" quá nhiều, nàng đã trở nên nhạy cảm hơn mức bình thường.

Giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên, từng chữ từng chữ gõ vào lòng nàng: “Ngươi là cố ý, hửm?”

Hạ Thấm Ly nhẹ nhàng đẩy hắn ra, xoay người đối diện hắn. Làn da nàng dưới ánh trăng tựa như phủ một lớp sương mỏng, mang theo vẻ quyến rũ mê hoặc.

Nàng khẽ nhón chân, chậm rãi kề sát hắn, đôi môi mềm mại lướt nhẹ qua vành tai hắn, hơi thở ấm áp phả lên da thịt hắn. Trong đôi mắt long lanh của nàng ánh lên nét cười tinh nghịch.

Giọng nói như tơ nhả ra mấy chữ: “Đúng vậy, ta chính là cố ý.”

Nhìn thấy vành tai hắn hơi phiếm đỏ, nàng bật cười khẽ, dời mục tiêu xuống cổ, nhẹ nhàng hôn lên yết hầu của hắn.

Cảm nhận được cơ thể Lục Tễ khẽ căng cứng, nàng biết mình đã thành công.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play