Edit: Min
Xét thấy hệ thống này tăng giảm điểm hài lòng hoàn toàn không có căn cứ khoa học hay cơ sở dữ liệu gì hết, nói trắng ra là muốn lên thì lên, muốn tụt thì tụt, chẳng theo quy luật nào cả.
Bạch Nhất Nhất đã từ bỏ việc phân tích nguyên nhân, chuyển sang chiến lược: Tích cực sống đời chim, đồng thời cố gắng nâng cao chỉ số thân mật chủ - thú cưng.
Nhưng thực tế thì luôn khiến chim cảm thấy thất vọng.
Vừa mới giải quyết xong khủng hoảng rụng lông, Bạch Nhất Nhất lại phải đối mặt với một rắc rối mới: muỗi đốt.
Trước đây chưa từng nghĩ chim cũng sợ muỗi. Dù gì thì chim cũng được bao phủ bởi lớp lông dày, cơ bản là được trời ban cho bộ giáp phòng thủ tự nhiên rồi còn gì. Nhưng đến khi thật sự biến thành chim, Bạch Nhất Nhất mới thấm thía. muỗi đúng là loài sinh vật len lỏi không chừa chỗ nào trên đời.
Cậu bị đốt thảm thương, mà lại đốt ngay vào vùng quanh mắt và phần chân phía trên, những chỗ da mỏng chỉ có lớp lông tơ mỏng bao phủ.
Ngứa chết đi được, lại không thể gãi, chỉ có thể cọ vào thành lồng cho đỡ ngứa, nhưng càng cọ càng ngứa thêm, đến mức cậu muốn nhổ hết lông ra mà cào cho đã, bực mình đến mức nhảy loạn trong lồng.
Muốn “Tiêu diệt kẻ địch” lắm, mà mò mẫm tìm hoài chẳng thấy bóng con muỗi nào. Nhưng hễ nhắm mắt chuẩn bị ngủ là cái tiếng vo ve khốn kiếp kia lại vang lên tứ phía như tiếng động cơ máy bay, khiến người ta phát điên.
Một chữ “Phiền”msao đủ diễn tả? Mà lại còn kiểu phiền phức dài lê thê, chẳng thấy hồi kết.
Tâm trạng của Bạch Nhất Nhất lại sắp sụp đổ, điểm hài lòng thì tụt không phanh.
Nghĩ tới nghĩ lui, chẳng phải người ta vẫn bảo có chuyện thì tìm công an sao? Vì tin tưởng vào nghề nghiệp này, cộng thêm mấy ngày nay quan sát được không ít điều, cậu quyết định liều một phen cầu cứu, dù có nguy cơ bị lộ cũng chấp nhận.
Hôm nay hiếm hoi lắm mới được tan làm đúng giờ, Diêm Thác qua quán ăn nhỏ dưới chung cư làm tạm tô mì trộn hành phi cho bữa tối. Anh bước lên lầu với tâm trạng thoải mái, vừa mở cửa bật đèn đã nghe thấy Bánh Trôi hồ hởi “Pi pi” chào đón.
Từ sau khi anh bắt đầu tắm cho nó mỗi ngày, nhóc con này rõ ràng thân thiết hơn hẳn, mà còn thông minh cực kỳ, cứ như hiểu được tiếng người ấy.
Mỗi lần thả ra khỏi lồng, nó chẳng bao giờ bay loạn hay bậy bạ gì cả, khiến anh ngày càng yên tâm, thành thói quen cứ về nhà là thả nó ra tự do.
Nhưng hôm nay Bánh Trôi lại có vẻ dính người hơn mọi khi. Vừa ra khỏi lồng đã không bay lên bàn như thường lệ, mà đáp thẳng lên vai anh, “Pi pi pi” liên tục chẳng rõ đang nói gì.
Diêm Thác cũng không để tâm, cứ thế đi quanh nhà. Anh đặt mấy cuốn sách mới nhận lên kệ, sau đó ra ban công thu quần áo phơi khô rồi nhét đại vào tủ. Cuối cùng, anh lôi laptop ra ngồi vào bàn lướt mạng.
Thời gian trôi cái vèo, đến tầm 10h tối, anh vào nhà tắm xả nước. Nhìn vào gương mới chợt nhận ra, con thú cưng nhỏ nhà mình từ đầu đến giờ vẫn im re đậu trên vai, không hề nhúc nhích.
Anh đưa tay gõ nhẹ lên đầu “quả dưa hấu” nhỏ: “Hôm nay sao mà dính thế, ngồi đây lười tới mức không thèm động đậy nữa à?”
Bạch Nhất Nhất hơi ngại ngùng. Không phải cậu không muốn nhúc nhích, mà là mải mê nhìn anh lướt mạng đến ngây người luôn rồi.
Cậu vốn thích coi anime với mấy tin giải trí. Còn chủ nhân này chắc do nghề nghiệp nên toàn lướt tin xã hội, đặc biệt là các vụ án hình sự nghiêm trọng. Thường thì anh sẽ tra tới cùng, không tìm hiểu rõ thì không chịu dừng.
Cậu chẳng hứng thú gì mấy thứ đó, nhưng giờ có còn lựa chọn nào đâu? Một con nghiện internet mất mạng mười mấy ngày rồi, giờ có tí sóng wifi để hít cũng đã là hạnh phúc, còn đòi gì xe đạp nữa?
Thế nên, vừa đậu lên vai anh, đáng lẽ phải bắt đầu kế hoạch cầu cứu, mà vừa thấy laptop sáng lên là cậu đã ngoan ngoãn nằm yên “lướt ké”, quên béng luôn mục tiêu ban đầu.
Tới khi định thần lại, Bạch Nhất Nhất mới rón rén cất bước, hắng giọng rồi... bắt đầu hát:
“Xuân ngủ chẳng biết sáng, muỗi bay cắn lan tràn, đêm khuya tay đập bẹp, chẳng rõ chết bao ngàn...”
Trong đầu cậu nghĩ mãi chỉ có bài 《Bài Hát Con Muỗi》 của Thiên vương Nhậm là liên quan tới muỗi, không biết chủ nhân có bắt được tín hiệu cầu cứu không nữa?
Diêm Thác nghe Bánh Trôi “Pi pi pi pi”mmột tràng dài, còn có lên xuống nhịp nhàng, anh liền nghĩ: Hả, cuối cùng con chim nhỏ nhà mình cũng biết hót rồi này? Giai điệu còn vang vang dễ nghe, đáng khen ngợi!
Anh liền mở điện thoại lên Taobao, đặt ngay một bộ đồ chơi cho chim mài răng hình xương mực có chuông gió, thêm phần thức ăn cao cấp, kèm cả sâu tươi – quất đơn!
Trở lại bàn ngồi xuống, nhóc con vẫn còn hát không ngừng. Diêm Thác chú ý một lúc, cảm thấy có gì đó hơi lạ, hình như nó không phải đang hót linh tinh, mà cứ lặp đi lặp lại ba bốn đoạn giai điệu giống hệt nhau.
Tò mò nổi lên, bản tính điều tra lại trỗi dậy. Anh mở app nhận diện bài hát bằng giai điệu trên điện thoại, ghi âm một đoạn “hót” của Bánh Trôi.
Rồi tra cứu.
Trang kết quả hiện lên rất nhanh: 《Bài Hát Con Muỗi》
Hả? Vậy mà thật sự có bài hát khớp luôn? Trước kia ở nhà Hoành Thanh nghe rồi học được sao?
Diêm Thác mở bài gốc lên nghe, mới chỉ nghe qua một lần mà anh đã chắc chắn: Bánh Trôi nhà mình hát đúng cao độ không sai một nốt.
Quá bá đạo luôn rồi!
Anh quay sang, nhẹ nhàng đón Bánh Trôi từ vai xuống, đặt trong lòng bàn tay rồi đưa lại gần để nhìn kỹ, đúng thật là một con chim hoàng yến, tuyệt đối không phải loại vẹt hay chim yểng biết bắt chước tiếng người. Thế sao lại có thể hát chuẩn đến thế được? Quá phi logic.
Từ lúc anh bật bài hát gốc lên, Bánh Trôi cũng yên lặng hẳn, giờ ngoan ngoãn ngồi trong tay anh, đôi mắt tròn xoe nhìn anh chằm chằm, đôi bên cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ.
Nhìn kỹ một hồi, Diêm Thác cuối cùng cũng phát hiện điều lạ: quanh mắt Bánh Trôi có vài nốt đỏ nhỏ lấm tấm, là gì vậy? Trước giờ đâu thấy? Mà cái màu đỏ đỏ, hình dạng thế kia... chẳng lẽ là bị muỗi cắn?
Nghĩ tới việc con chim cứ hát đi hát lại bài 《Bài Hát Con Muỗi》, Diêm Thác bị chính suy luận trong đầu mình làm cho sốc nặng: “Không lẽ bị muỗi cắn phiền quá, nên tìm mình cầu cứu?”
Một lúc sau, anh nhìn chằm chằm cục bông tròn mềm mại trong tay, đột nhiên bật cười vì chính mình tưởng tượng quá xa.
Làm gì có chuyện đó được chứ? Nghĩ đi đâu vậy? Cùng lắm cũng chỉ là trùng hợp thôi.
Dù nghĩ vậy, nhưng để chắc ăn, anh vẫn mở app Taobao, chọn cửa hàng trong khu vực và đặt mua ngay máy diệt muỗi điện tử, tính là hàng về thì mở suốt ngày đêm, tránh để nhóc con bị làm phiền lần nữa.
Bạch Nhất Nhất thấy chủ nhân tìm kiếm, so sánh, đặt hàng, thanh toán... tất cả các bước đều mạch lạc rõ ràng, trong lòng thở phào một cái. Liệu có bị nghi ngờ không thì tạm chưa tính, trước mắt giải quyết được khó khăn đã là tốt lắm rồi.
Sau lần này, hình tượng Diêm Thác trong lòng cậu càng lúc càng cao lớn, gần như chạm tới cấp bậc đấng cứu thế luôn rồi.
Cậu chưa từng gặp ai khiến mình có cảm giác “vừa vặn” đến vậy.
Trên đời này người ngoài mặt đạo mạo, nhưng bên trong hai mặt thì nhiều lắm. Còn người trước mặt cậu, không rõ ngoài xã hội ra sao, nhưng ở nhà lúc không có ai, vẫn có thể đối xử thật lòng với một con chim nhỏ, thế thì nội tâm chắc chắn là người cực kỳ dịu dàng rồi.
Sao lại có thể tốt đến vậy chứ?
Bạch Nhất Nhất ngồi gọn ở một góc bàn, mắt long lanh lấp lánh, lặng lẽ quan sát từng đường nét khuôn mặt anh, ghi nhớ hình ảnh đẹp đẽ ấy thật sâu vào lòng. Lâu lắm rồi cậu mới lại có cảm giác mãnh liệt muốn vẽ tranh như vậy. Chỉ tiếc là giờ làm chim, mất luôn quyền làm người, đành phải vẽ đi vẽ lại trong tâm trí mình thôi.
Hai ngày sau, máy diệt muỗi được giao đúng hẹn, hoàn toàn xóa sạch mối phiền toái của Bạch Nhất Nhất. Cậu ngủ ngon, ăn ngon, còn có thêm kha khá khoảnh khắc tương tác thân mật với chủ nhân, điểm hài lòng tổng thể cũng tăng vọt, phải nói là tình hình cực kỳ khởi sắc.
Vì biểu hiện xuất sắc vượt mong đợi, cửa lồng chim đã được Diêm Thác cố định luôn ở trạng thái mở, đi ra đi vào đều tùy ý. Ban ngày lúc anh đi vắng, chỉ cần đóng kín cửa sổ là cậu được thả tự do, thích làm gì thì làm.
Bạch Nhất Nhất rất nhanh đã “tham quan” hết cái căn hộ một phòng ngủ một khách này. Dạo một vòng trên ghế sofa, đứng trên đồng hồ treo tường ngắm toàn cảnh, chảy nước miếng trên hộp mì gói trong bếp, rồi lăn lộn đánh một giấc trưa trên giường của chủ nhân đại nhân.....
Dạo dạo một hồi, cậu càng lúc càng khó chịu, không phải vì nơi này quá lạ, mà là bắt đầu quen thuộc quá rồi, quen tới mức nhìn đâu cũng thấy ngứa mắt... bởi vì nó quá bừa bộn!
Chẳng phải cái tên tổng tài đầu hoa kia nói sẽ cho người đến dọn dẹp sao? Người vệ sinh đâu rồi?
Cùng là đàn ông độc thân sống một mình, căn ba phòng 90m² của cậu trước đây rộng gấp đôi cái ổ nhỏ này, nhưng lúc nào cũng gọn gàng ngăn nắp, ấm cúng dễ chịu.
Tất nhiên, nhờ công đào tạo từ nhỏ của mẹ – nữ sĩ Diêu Bội, nên hai chữ “ngăn nắp” đã ăn vào máu. Hồi đại học, cậu còn từng được tuyên dương vì dọn nội vụ chuẩn mực trong quân sự nữa cơ.
Nói trắng ra thì bây giờ cậu ngứa tay lắm rồi! Chỉ hận không thể lập tức biến lại thành người, rồi xài tuyệt chiêu phân thân gì đó, trong vài phút là khiến cái chỗ này sạch sẽ sáng bóng, xứng đáng làm nơi ở của nam thần trong mộng.
Nhưng ước mơ cũng chỉ là mộng mà thôi. Với số điểm cách xa mức “được cho làm người lại”, Bạch Nhất Nhất đành phải làm những gì trong khả năng của một con chim.
Cậu bắt đầu nhặt từng tí một: giấy lau dùng rồi trên bàn thì tha vào thùng rác, kẹp giấy rơi dưới sàn thì đẩy vào hộp văn phòng phẩm, tạp chí lật dở thì gập lại gọn gàng, lọ thuốc lăn lóc trên kệ thì dựng đứng lại...
Chỉ một buổi chiều, cậu đã mệt đến mỏ tê chân mềm, nằm xoài trên sofa ngắm nhìn “thành quả lao động” của mình.
Nhìn quanh một vòng, nước mắt suýt rớt, bởi vì việc làm được thì ít, mà mệt thì nhiều, cả căn phòng chẳng khác mấy so với ban đầu.
Haiz, làm chim đã khổ, làm một con chim ưa sạch sẽ lại càng cực hơn. Chim sinh gian nan thật mà...
Khoảng 9 giờ tối, Diêm Thác về tới nhà. Mở cửa bước vào, không nghe thấy tiếng chim chào mừng như mọi ngày. Quay sang nhìn lồng.... trống không.
Đảo mắt quanh phòng cũng không thấy cục bông trắng quen thuộc đâu cả.
Không biết con nhóc kia trốn ở đâu rồi, anh vô thức gọi một tiếng: “Bánh Trôi?”
“Pi~”
Từ góc sofa, đột nhiên lòi ra một cái đầu đen đen trắng trắng y như cái nắp nồi.
Diêm Thác không ngờ thật sự sẽ được đáp lại, bất chợt, anh giơ tay ra, thuận miệng gọi: “Bánh Trôi, lại đây.”
Điều kỳ diệu đã xảy ra, cục bông trắng nhỏ kia bật đứng dậy, dang cánh ra, bay một mạch qua gần hết phòng khách, hạ cánh gọn gàng ngay trong lòng bàn tay anh.
“Pi pi~”
Trong lòng Diêm Thác lúc này, vừa ngạc nhiên, vừa thấy yêu thương không chịu nổi.
Anh chưa từng gặp con vật nào linh như thế. Dù là giống chó thông minh nhất như border collie, nếu không được huấn luyện, cũng hiếm con nào có thể giao tiếp ăn ý đến mức này.
Những ai chưa từng trải qua sẽ không bao giờ hiểu được , cảm giác khi có một sinh vật bé nhỏ toàn tâm toàn ý tin tưởng mình, chỉ cần gọi là sẵn sàng lao tới không chút do dự, nó đáng yêu và cảm động tới mức nào.
Diêm Thác hứng chí, nghiêm túc như đang dạy chó nghiệp vụ, thử đưa ra chỉ thị: “Ngồi xuống.”
Bạch Nhất Nhất khựng lại một chút, rồi... từ từ ngồi xuống thật.
“???”
“Đứng lên.”
Thật sự đứng lên luôn.
Đôi mắt tròn xoe đảo qua đảo lại, nghiêng đầu nhìn anh một cái, rồi “Pi?” một tiếng đầy nghi hoặc.
Lúc này, Diêm Thác thật sự không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng mình thế nào nữa.
Anh phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa được cảnh tượng trước mắt, cuối cùng chỉ có thể thở nhẹ ra một câu: “Bánh Trôi, mày... sắp thành tinh rồi hả?”