Edit: Min
Bạch Nhất Nhất kiệt sức, nửa nằm trên đế lồng, trong lòng lần thứ N nguyền rủa kẻ thiết kế căn phòng thoát hiểm này.
Rõ ràng chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu cơ chế bẫy, chỉ cần dùng cả hai tay đẩy nhẹ là có thể mở ra cơ quan đơn giản. Vậy mà, với tình trạng hiện tại của cậu, nhiệm vụ này lại trở thành điều không thể hoàn thành.
Cậu? Hay là nó?
Bạch Nhất Nhất nhìn xuống đôi móng nhỏ màu hồng nhạt đang run rẩy vì dùng sức quá độ, cùng với chiếc bụng phủ đầy lông trắng muốt, rồi hồi tưởng lại chuỗi sự kiện kỳ quái đã xảy ra trong ba ngày qua.
Chỉ là trước khi ngủ, cậu vô tình đọc một cuốn tiểu thuyết đam mỹ đứng đầu bảng xếp hạng, xem một chú chim hoàng yến nhỏ bé được tổng tài bá đạo cưng chiều, sống một cuộc đời chỉ cần đưa tay là có cơm ăn, mở miệng là có người dỗ dành.
Kết quả.......
Cậu lại bị một thứ gọi là “Hệ Thống Hiện Thực Hóa Giấc Mơ Huyền Thoại Sao Trời” cưỡng ép trói định, biến thành bộ dạng như hiện tại.
Ừm, một con chim hoàng yến chính hiệu, không sai vào đâu được.
Bạch Nhất Nhất nhắm mắt lại, âm thầm gọi: “Này, Thống Thống, mày thật sự không có thương thành riêng sao? Có thể đổi đạo cụ được không?”
Giọng nói trẻ con của hệ thống có chút ấm ức: “Cái này thật sự không có mà... Ta... Ta mới vừa sinh ra thôi! Biến cậu thành con chim hoàng yến này đã tiêu hao hết năng lượng rồi, cậu có biết khó khăn thế nào không? Phải lựa chọn loài chim phù hợp với điều kiện sống ký sinh, thu nhỏ cơ thể cậu, còn phải đảm bảo tinh thần lực không bị tổn hao khi tiến vào. Mấy công đoạn ở giữa...”
“Thôi, thôi, dừng lại đi! Cảm ơn cả nhà mày ha!”
Bạch Nhất Nhất chẳng muốn nghe về quá trình biến thành chim nữa. Vì rõ ràng nó không hề có chút khoa học hay logic nào để giải thích. Kết quả trước mắt đã đủ bi kịch rồi, thế nên cậu tức giận châm chọc một câu.
Hệ thống có chút vui vẻ, nhưng cũng có chút do dự: “Ta không có gia đình, nhưng vẫn cảm ơn cậu! Có điều, sao độ hài lòng của cậu chẳng tăng lên chút nào thế?”
Vì tiếng Trung rộng lớn sâu xa, còn mày thì lại là một kẻ ăn hàng vô độ.
Bạch Nhất Nhất từ bỏ việc tranh cãi, tập trung nhìn vào tình cảnh trước mắt, hìn hộp đồ ăn rỗng tuếch, liền thở dài: “Vậy giờ phải làm sao? Tao sắp chết đói rồi, mà còn chẳng ra ngoài được...”
Quay đầu lại, xuyên qua song sắt lồng chim, bên ngoài là căn hộ chung cư dành cho người độc thân chưa đầy 40 mét vuông. Chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy sàn nhà. Cảnh tượng mấy ngày qua không hề thay đổi, vẫn vắng lặng, bừa bộn, chẳng có chút sinh khí nào.
Cơn tức lại bốc lên! Nhịn, nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà oán giận: “Lúc trói định tao, có phải mày muốn giúp tao thực hiện giấc mộng làm chim hoàng yến được tổng tài bá đạo cưng chiều không? Mày đọc truyện mà không hiểu à? Đã biến tao thành con chim nhãi này thì thôi, vậy bá tổng đâu? Một đại tổng tài bá đạo như vậy, rốt cuộc chạy đi đâu rồi?”
Hệ thống: “Tổng tiến công là cái gì? Bá tổng chẳng phải là bá đạo tổng tài sao?”
Trời sinh là gay, nhưng lại không dám come out, chỉ có thể dựa vào văn học vịt da giòn để thỏa mãn sở thích, Bạch Nhất Nhất lười giải thích rằng, bá tổng trong đam mỹ không hẳn là bá đạo tổng tài, chỉ qua loa đáp: “Giống nhau cả thôi, tao chỉ muốn hỏi, người đâu?”
Văn học vịt da giòn: là chỉ những người thuộc cộng đồng LGBT, nhưng không dám công khai xu hướng tính dục của mình, chỉ có thể thông qua những cách gián tiếp như đọc hoặc viết tiểu thuyết đam mỹ để thỏa mãn cảm xúc.
Hệ thống kiên quyết không nhận trách nhiệm cho vụ này: "Chủ nhân ban đầu của Bạch Tuyết Công Tử quả thực là một bá tổng. Ta đã dựa theo những câu nói kinh điển của bá tổng loài người, dùng dữ liệu lớn tính toán và chọn ra vị bá tổng có chỉ số cao nhất trong phạm vi 1.000 km làm chủ nhân của loài chim này."
“... Cái tên dở hơi này... Ừm, rồi sao nữa?”
Hệ thống có chút ấm ức: “Sau đó... Ai mà biết loài người các cậu nói một đằng nghĩ một nẻo! Miệng thì nói yêu thương, sủng ái, nhưng thực chất lại có thể tiện tay chuyển giao. Khi cậu vừa tiến vào, còn đang trong trạng thái hôn mê thích ứng, anh ta liền nhân cơ hội đem ngươi tặng cho chủ nhân hiện tại.”
Bạch Nhất Nhất cảm thấy tuyệt vọng. Cậu gặp phải một hệ thống ăn hàng không đáng tin cậy, một chủ nhân cũ lạnh nhạt vô tình, lại còn một chủ nhân hiện tại cũng chẳng ra gì. Cái vận xui này là thế nào chứ? Đúng là gặp quỷ mà!
Hệ thống nhỏ giọng đếm số: “Âm 85... Nếu mà tụt xuống âm 100 thì ta...”
Bạch Nhất Nhất lập tức kìm nén cơn oán hận trong lòng. Vì con số mà hệ thống vừa đọc ra chính là mức độ hài lòng của cậu đối với nó.
Sau khi phát hiện mình biến thành chim, mức độ hài lòng đã tụt thẳng xuống số âm. Biết được nó còn có thể tiếp tục giảm, cậu lập tức rơi xuống âm 50. Khi phát hiện lương thực cạn kiệt, tụt tiếp âm 70. Nhận ra không thể trốn thoát, rớt luôn âm 80.
Tóm lại, suốt ba ngày qua, chưa một lần nào con số này tăng lên, chỉ thấy ngày càng rơi tự do......
Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: “Tao biết rồi. Nếu mức độ hài lòng rơi xuống âm 100, mày sẽ tan biến, còn tao thì vĩnh viễn làm chim. Vậy nói đi, nếu tao tăng chỉ số lên mức đạt yêu cầu, có thể tạm thời biến trở lại thành người không?”
Hệ thống lập tức vẽ bánh: “Đúng vậy, đúng vậy! Chỉ cần tích lũy 2 điểm hài lòng, có thể mở khóa hình thái con người trong 1 giờ nha.”
Bạch Nhất Nhất đầy khát khao, xác nhận lần nữa: “100 điểm là có thể hoàn toàn trở lại làm người?”
Hệ thống kiên định đảm bảo: “Đương nhiên! Khi ta hoàn thành nhiệm vụ và thu thập đủ năng lượng, chắc chắn sẽ đưa cậu trở về ngay.”
Bạch Nhất Nhất lập tức suy nghĩ.
Từ lúc hoảng loạn đến chấp nhận, mấy ngày qua cậu chỉ lo thích ứng với cơ thể loài chim, học cách đi, học cách bay, ép mình ăn thứ thức ăn cứng ngắc và khó nuốt của chim. Nhưng tại sao cậu chưa từng nghĩ đến việc giải quyết vấn đề từ gốc rễ?
Dồn hết kỹ thuật diễn cả đời, Bạch Nhất Nhất thử nói: “Mấy ngày nay trải nghiệm thật sự tuyệt vời! Tao không ngờ mình lại có thể bay, thống thống à, tao hài lòng với mày lắm, không thể hài lòng hơn nữa! Thật đấy, trăm phần trăm luôn!”
“......”
Lần này hệ thống không thông báo điểm số. Trước mắt Bạch Nhất Nhất hiện lên con số đỏ chót “-85”, sau đó cậu trơ mắt nhìn nó bắt đầu thay đổi... cuối cùng dừng lại ở “-87”.
Dựa! Dựa vào cái gì mà lại giảm xuống nữa!?
Hệ thống sợ hãi phân tích: “Vì ta và cậu đã trói định linh hồn, nên không thể dùng lời nói dối để lừa gạt. Điều đó dẫn đến mức độ hài lòng của cậu lại tiếp tục giảm...”
Không thể để nó giảm thêm nữa!
Bạch Nhất Nhất lập tức thu hồi mọi ý nghĩ may mắn, đứng dậy, đi đến bên hộp đồ ăn, vươn chiếc lưỡi nhỏ của loài chim liếm sạch chút cặn còn sót lại. Sau đó, cậu dựa vào vách lồng, nửa nằm xuống để tích lũy chút sức lực, chuẩn bị tiến hành kế hoạch vượt ngục tiếp theo.
Một lúc lâu sau, khi cảm thấy đã có chút sức lực, Bạch Nhất Nhất đi đến mép lồng, chăm chú quan sát cánh cửa nhỏ ở trung tâm lồng chim, cẩn thận nghiên cứu thêm lần nữa. Sau khi chuẩn bị tâm lý, cậu mở rộng đôi cánh, vùng vẫy rồi treo mình lên.
Móng vuốt trái, móng vuốt phải, bám chặt vào hai bên cơ quan chốt cửa. Sau đó, cậu dùng mỏ cắn từng chút một, bắt đầu kéo cửa lồng về phía trước. Mỗi lần chỉ có thể nâng lên một đoạn nhỏ bằng độ ngẩng đầu, rồi lại phải nhả ra, áp sát cơ thể vào lồng để cố định vị trí, tránh bị trượt xuống. Tìm một điểm tựa thích hợp khác, cắn chặt, tiếp tục kéo lên.
Không biết mất bao lâu, cuối cùng cánh cửa cũng mở được một nửa, hưng phần khó khăn nhất lại đến:
Thả móng vuốt trước? → Cửa lồng rơi xuống.
Buông miệng trước? → Cửa lồng rơi xuống.
Thả lỏng cơ thể trước? → Cửa lồng rơi xuống.
Sau nhiều lần tính toán và thử nghiệm, cậu rút ra kết luận: Phải cố gắng ưỡn bụng ra phía trước, để khi buông trảo và nhả miệng khiến cửa lồng rơi xuống, có thể làm chậm tốc độ rơi. Sau đó, nhân cơ hội này, dồn toàn bộ tinh thần và sức lực, đạp bung cửa lồng!
Lần này mà còn không thành công, e rằng Bạch Nhất Nhất cũng chẳng còn đủ sức để thử lại lần nữa.
Chuẩn bị tinh thần cho khả năng thất bại, cậu nín thở, cố gắng ưỡn bụng, đồng thời bắt đầu thử buông lỏng mỏ và móng vuốt một cách cẩn thận. Thành công đã ngay trước mắt...
“Cạch!”
Một tiếng động rõ ràng vang lên.
Bạch Nhất Nhất giật bắn người, có chút hoảng hốt, nhưng cũng hơi ngốc. Lẽ nào mình dùng sức quá mạnh, bẻ gãy luôn cả lồng sắt?
Vài giây sau, cậu mới hoàn hồn, tự giễu bản thân. Biến thành chim rồi, chẳng những không thông minh hơn mà còn ngu đi. Rõ ràng là lồng sắt do công nghệ chế tạo, sao có thể bị cậu bẻ gãy được chứ?
Sau đó, cậu trơ mắt nhìn trước mặt đột nhiên xuất hiện thêm một người.
Nhìn kỹ lại—
Đó là một người đàn ông râu ria xồm xoàm, vẻ mặt mệt mỏi nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất điển trai.
Lúc này, Bạch Nhất Nhất mới kịp nhận ra—
À... hóa ra là tiếng mở cửa.
Cái người đã mất tích ba ngày, vị chủ nhân hiện tại của cậu, cuối cùng cũng trở về rồi...
Diêm Thác nhìn chằm chằm con chim hoàng yến đang bám chặt trên cửa lồng bằng cả tứ chi nhỏ bé. Nó liều mạng ưỡn cái bụng trắng nhỏ lên, trong miệng còn cắn dở cánh cửa lồng. Chỉ trong chớp mắt, anh lập tức hiểu ngay tình huống trước mắt.
Bắt quả tang một con chim nhỏ đang vượt ngục đây mà.
Không biết có phải hoa mắt hay không, nhưng ngay khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, anh rõ ràng thấy được toàn bộ diễn biến cảm xúc trong đôi mắt đen láy của con chim nhỏ.
Từ kinh hãi → đến tuyệt vọng → rồi tức giận.
Tình huống này thật sự rất thú vị.
Một cục bột trắng tròn vo, như quả dưa hấu nhỏ, treo lủng lẳng trên cửa lồng, giương nanh múa vuốt như muốn phản kháng. Nhưng ngay sau đó, nó lại trưng ra vẻ mặt hoảng hốt, phẫn nộ, mà cũng ngốc nghếch đáng thương.
“A.” Diêm Thác nhịn không được khẽ cười.
Hay lắm, con chim này hiển nhiên không hề tầm thường. Nó vậy mà tự mở được cơ quan khóa cửa, hơn nữa nhìn dáng vẻ, còn suýt nữa thành công rồi.
Sau khi kết thúc mấy ngày xử lý đại án, tâm trạng thoải mái hơn hẳn, Diêm Thác hiếm khi nảy sinh chút tâm tư muốn trêu đùa.
Anh đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng chạm vào cái bụng trắng mềm đang lộ ra trước mắt.
Ừm, mềm mại, ấm áp, xúc cảm không tệ.
Bị đầu ngón tay chạm trúng chỗ yếu hại, cơ thể chim mà cũng là cơ thể người của Bạch Nhất Nhất khiến cậu run bắn lên. Một luồng cảm giác kỳ dị xen lẫn tia tê dại chạy thẳng lên da đầu.
Theo bản năng, cậu muốn né tránh.
Nhưng ngay sau đó, cậu lập tức phản ứng lại——
Khoan đã, hiện tại mình chỉ là một con chim thôi mà? Có gì phải sợ bị chạm vào chứ?
Vậy nên, cái bụng vừa thu về một chút, lại ngay lập tức ưỡn ra ngoài, tiếp tục đối đầu với đầu ngón tay kia, như thể đang phân cao thấp.
Bạch Nhất Nhất vốn là người kiên cường, lúc này trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng sau cơn kinh diễm ngắn ngủi, cục tức này vẫn chưa nuốt trôi được!
Người này vừa biến mất là mấy ngày liền, hoàn toàn quên mất trong nhà còn có một sinh mệnh cần được chăm sóc. Đã thế thì thôi, nhưng đúng ngay lúc cậu sắp nỗ lực hết mình để mở cửa lồng, thoát khỏi đây, tận hưởng tự do, thì lại bị một ngón tay phá hỏng kế hoạch vào phút chót.
Người đã trở về, theo lý mà nói, cậu cũng không cần phải liều mạng trốn ngục vì miếng ăn nữa. Nhưng cục tức này vẫn không thể nào nuốt trôi được!
Bạch Nhất Nhất cắn răng chịu đựng, nhất quyết không buông mỏ, không thả móng vuốt, cái bụng nhỏ cũng ưỡn lên hết cỡ, cố gắng dùng toàn bộ sức lực để đẩy cửa lồng ra.
Nhưng người kia thì sao?
Ngón tay thon dài kia lại hết xoay tròn rồi lại cào nhẹ, chọc ghẹo không ngừng, vừa ôn nhu vừa kiên quyết.
Giằng co một hồi lâu, Bạch Nhất Nhất rốt cuộc không chịu nổi nữa.
Dù chỉ là thân thể của một con chim, nhưng cũng không thể chịu đựng được kiểu trêu chọc vẽ vòng xoắn ốc khắp nơi như thế này!
Ngứa ngáy, vừa khó chịu vừa xấu hổ, hai móng cũng vì dùng sức quá lâu mà tê dại.
Cuối cùng, cậu “Pi” một tiếng, hoàn toàn buông bỏ chống cự.
“Bịch!”
Bạch Nhất Nhất lộc cộc lăn thẳng xuống đế lồng, hai cánh ôm chặt lấy người, run bần bật. Đôi mắt nhỏ giận dữ nhìn chằm chằm kẻ đứng bên ngoài lồng, phát tán oán khí mạnh đến mức như muốn xuyên thủng cả không khí.
Trên đỉnh đầu tròn vo như quả dưa hấu, mấy sợi lông tơ cũng dựng ngược lên, tức muốn nổ tung.
Diêm Thác nhìn bộ dạng xù lông vì tức giận của con chim nhỏ, cảm thấy buồn cười, nhưng ánh mắt nhanh chóng lướt qua hộp thức ăn trống rỗng trong lồng.
Trong lòng anh bỗng dâng lên vài phần áy náy.
Chắc là đói quá nên mới muốn trốn đi.
Haiz..... Sớm biết vậy, anh đã không nhận nuôi sinh vật sống làm gì. Kẻ tên Hoa Hoành Thanh kia không hiểu sao lại cứ giao vào tay anh một con chim nhỏ vừa tự phụ vừa mảnh mai như món đồ chơi. Chỉ cần lơ là một chút, suýt nữa đã để nó liều chết tìm đường sống.
Diêm Thác thầm tính sau này sẽ tìm cơ hội trả lại con chim này. Nhưng trước mắt phải lo cho nó ăn uống đầy đủ đã.
Anh lấy một hộp lớn, đổ đầy hỗn hợp ngũ cốc tươi mới cùng bột xương, rồi rót thêm một chai nước khoáng sạch sẽ.
Nhìn thấy con chim nhỏ đói đến mức vùi đầu vào ăn như điên, Diêm Thác bất giác cảm thấy mềm lòng.
Cuối cùng, anh quyết định—
Tạm thời cứ nuôi nó đàng hoàng, còn phải chuẩn bị thêm một bữa tiệc lớn để bồi bổ nữa.
Bạch Nhất Nhất cắm đầu mổ từng viên gạo kê, nhanh chóng nuốt xuống. Cơn đói trong bụng bùng lên như lửa cháy gặp thêm củi khô, cậu chẳng còn hơi sức đâu mà chê bai món này cứng nhắc, khô khốc, nhạt nhẽo.
Cũng chẳng buồn để ý đến cái kẻ làm chủ cái lồng này vừa cầm một cái xẻng nhỏ, đi đi lại lại ngoài cửa lồng.
Bỗng—
“Cạch.”
Cửa lồng mở ra.
Một đống “bùn” màu nâu được đặt xuống ngay giữa hộp thức ăn, ngay trước mắt Bạch Nhất Nhất.
Cậu vẫn còn bận ăn, chỉ liếc qua cho có lệ. Nhưng sau đó—
CÁI... CÁI QUỶ GÌ ĐÂY?
Đống “BÙN” đó....... Biết cử động???
Bạch Nhất Nhất vội vàng quay đầu nhìn lại, lần này nhìn thật kỹ hơn—
“Pi——!!!”
Cậu xù lông, hét lên chói tai, co rúm lại trốn về phía xa, hai cánh lại run cầm cập.
Nhưng lần này, là vì hoảng sợ thật sự.
Đây đâu phải bùn gì chứ?
RÕ RÀNG LÀ GIUN!
Hai, ba con vặn vẹo quấn lấy nhau, nằm ngay trên đống thức ăn của cậu, mấp máy như đang chào hỏi.
Bạch Nhất Nhất vốn không sợ giun. Khi còn nhỏ, cậu từng theo ông ngoại đi câu cá, cũng chẳng ít lần túm lấy thứ này.
Nhưng đó là khi còn là con người!
Bây giờ cậu chỉ là một con chim nhỏ xíu, nhìn từ góc độ này, hai con giun trước mặt rõ ràng to bằng cả một con mãng xà khổng lồ!
Người đàn ông ngoài lồng thản nhiên nói: “Giun tươi sống hẳn là ngon hơn nhiều so với mấy loại thức ăn chim khô cứng, đúng không? Lần trước vội quá nên quên mất chuyện này, hôm nay xem như bù đắp nhé.”
Nói xong, anh ngừng lại một chút, như thể vừa nhận ra gì đó, rồi lại chậm rãi bổ sung một câu: “À... có vẻ to quá, mày ăn không hết nhỉ? Xin lỗi, tao chưa có kinh nghiệm nuôi chim. Ngoan nào, chờ chút, tao cắt nhỏ ra cho dễ ăn.”
KHÔNG CẦN ĐÂU! XIN CHÂN THÀNH CẢM TẠ CẢ TÁM ĐỜI TỔ TÔNG NHÀ Anh!
Bạch Nhất Nhất thầm rống giận, một mạch trốn sang góc xa nhất của lồng, ánh mắt đầy tuyệt vọng dán chặt vào người ngoài lồng, trong hoảng sợ còn mang theo vẻ khẩn cầu.
Nhưng vô dụng.
Mấy tiếng “Rắc! Rắc!” vang lên, hai con giun dài ngoằng đã biến thành mười đoạn.
Những khúc giun bị cắt rời nhưng vẫn vặn vẹo loạn xạ như bánh quẩy bị tinh hóa. Thậm chí hai, ba khúc còn lăn ra khỏi hộp thức ăn, bò thẳng về phía cậu!
Trong đầu Bạch Nhất Nhất trắng xóa, choáng váng cả người.
Cậu thề, từ nay về sau, cả đời này sẽ không bao giờ đụng vào bánh quẩy nữa!