Edit: Min

 

“Bay lên bàn.”

Lần này, Bạch Nhất Nhất giả vờ như không hiểu, vẫn cuộn tròn ngoan ngoãn trong lòng bàn tay.

Cậu không định để lộ toàn bộ. Sau khi cân nhắc mức độ mà chủ nhân có thể chấp nhận, cậu quyết định thể hiện mình như một con chim có trí thông minh tầm 2–3 tuổi, lệnh đơn giản thì làm được, còn phức tạp thì... tuỳ tâm trạng.

Diêm Thác cũng không rõ là cảm thấy thất vọng hay nhẹ nhõm, không làm khó cậu nữa, đặt cậu lên bàn trà, rồi bắt đầu tháo gói hàng bên cạnh.

Là đơn hàng anh đặt mấy hôm trước: một cái chuông gió bằng xương mực và thức ăn cho chim. Vừa mở thùng ra, Bánh Trôi đã bay vèo lên đỉnh thùng giấy, tò mò ngó nghiêng.

Diêm Thác lấy đồ ra sắp xếp lại, đi tới bên lồng chim, tìm một chỗ trống gần xích đu trên nóc lồng rồi treo chuông gió lên một cách chắc chắn.

Túi thức ăn thì siêu to, màu mè sặc sỡ, nhìn qua không thấy khác biệt mấy so với loại trước, nên tạm thời anh để sang một bên. Nhưng lũ sâu bột tươi thì... vượt quá sức tưởng tượng.

Theo kinh nghiệm nuôi chim, hầu như loài nào cũng mê cái đám côn trùng giàu dinh dưỡng được nuôi nhân tạo này. Chúng trông như mấy con tằm mới nở nhưng to gấp mấy lần, vàng cháy, thân phân khúc ngoằn ngoèo uốn éo, bò kín cả hộp nhựa. Nhìn cảnh đó, lại nhớ đến kết cục bữa tiệc giun lần trước, Diêm Thác bỗng cảm thấy... chắc mình làm chuyện ngu rồi.

Nhưng đã mua thì ít nhất cũng phải thử. Anh không dám lấy nhiều, chỉ thử chọn hai con nhỏ, móc lên đầu ngón tay rồi từ từ đưa lại gần cục bông trắng.

“Pi pi!” Hai tiếng kêu gấp gáp vang lên.

Cục bông nhỏ bay vèo lên chùm đèn, bám lấy đó, vẻ mặt hoảng hốt thấy rõ.

Diêm Thác hiểu rồi.

Anh gạch toàn bộ côn trùng khỏi thực đơn của Bạch Nhất Nhất, quay người đem cả hộp sâu bột ném vào thùng rác.

Nghĩ ngợi một chút, thấy vẫn chưa yên tâm, anh lại lôi hộp ra, xách xuống dưới nhà vứt hẳn, rồi quay lại trêu nhóc con: “Ban đầu còn tưởng mày chỉ ghét giun đất, không ngờ là ghét tất cả các loại sâu luôn cơ đấy. Mày đúng là đi ngược dòng thật đấy.”

Bạch Nhất Nhất chỉ mới liếc thấy hộp sâu bột thôi là suýt ngất rồi. Cậu đâu phải chim thật đâu, hệ tiêu hoá nào nuốt nổi cái đám “món chính” kinh dị đó chứ? Nhìn thôi đã muốn phát bệnh sợ lỗ rồi, nói gì đến chuyện ăn? Dọa chết người ta luôn á!

May mà chủ nhân cũng khá tinh ý, cậu mới né hai phát đã nhìn ra ngay, xử lý rất dứt khoát. Chứ nếu lại giống lần trước bỏ thẳng vào khay thức ăn, không biết có bị dọa đến tụt lại điểm âm không nữa...

Diêm Thác ngồi xuống bên bàn như thường lệ, mở Notebook ra, Bạch Nhất Nhất cũng đáp xuống vai anh, chuẩn bị... bắt wifi.

Vừa liếc thấy nội dung trên màn hình, cậu liền “Pi” lên một tiếng – kiểu như “Má ơi” vậy.

Thật sự quá sức chịu đựng rồi!

Chủ nhân đại nhân không phải đang lướt web, mà đang xem mấy tấm ảnh so sánh hiện trường vụ án.

May mà Bạch Nhất Nhất đã được rèn luyện bằng hàng loạt manga máu me ở thế giới hai chiều, nên dù nhìn thấy ảnh thật rùng rợn đến mức đó, cậu vẫn có thể đứng vững trên vai nam thần mà không bị mềm chân ngã xuống.

Diêm Thác nghe tiếng kêu liền quay đầu lại liếc nhìn một cái. Nhưng dù có thông minh thế nào thì cũng chỉ là một con chim thôi, anh không để tâm mấy, tiếp tục tập trung nhìn chằm chằm vào những tấm ảnh kia, nét mặt đầy suy tư.

Bốn tấm ảnh được sắp xếp theo kiểu bốn ô vuông, nạn nhân cũng có bốn người. Nhưng điểm tương đồng trong cách gây án thì ngay cả người ngoài nghề như Bạch Nhất Nhất cũng có thể nhận ra phần nào.

Nhìn sơ qua thì đều là nam giới vóc dáng gầy yếu, tay bị trói ra sau lưng bằng dây thít, đầu đều bị trùm túi nilon che mặt. Trên người chi chít vết thương ngang dọc, quần áo thì lộn xộn che hờ phần thân dưới trần trụi, đủ để cho thấy trước khi chết, họ đã phải chịu đựng điều gì đó.

Đây là... án giết người hàng loạt có liên quan đến xâm hại tình dục? Nạn nhân lại còn toàn là nam?

Cái thời buổi này, con trai ra đường cũng chẳng an toàn gì hơn con gái là bao...

Nếu lúc này Bạch Nhất Nhất có thể biến lại thành người, chắc mặt cậu phải trắng bệch không khác gì xác chết.

Ảnh thật dĩ nhiên khác hẳn mấy trang truyện tranh được nghệ thuật hóa, chẳng có tí “Mỹ học bạo lực” nào, chỉ toàn sự thô ráp lạnh lẽo và tàn nhẫn. Mỗi một bức ảnh là một mạng người đã mất. Cảm giác chân thực đó đủ sức khiến bất kỳ ai bình thường cũng phải sởn tóc gáy ngay tức thì.

Quan trọng hơn, khung cảnh trong ảnh vô thức khiến cậu nhớ đến một chuyện năm xưa, cái ông chú sống cạnh nhà hồi nhỏ, lúc nào cũng nở nụ cười giả tạo, thấy cậu xinh xắn lại còn bé chưa hiểu chuyện, thường xuyên ôm ôm sờ sờ. Sau này, có một lần còn đè cậu ra hôn trong công viên. Nếu khi ấy không có cảnh sát khu vực tình cờ đi tuần ngang qua... biết đâu bây giờ, cậu đã trở thành một trong những người trong ảnh?

Chuyện đó đã để lại ám ảnh cực lớn trong tuổi thơ của cậu, về sau càng lúc càng sợ tiếp xúc với người khác. Cả việc cậu là chế phục khống, phần lớn cũng là ảnh hưởng từ cú sốc tâm lý ấy mà ra.

Gượng ép đè nén cảm giác khó chịu, Bạch Nhất Nhất vẫn giống Diêm Thác, chăm chú nhìn từng tấm ảnh, cố gắng quan sát kỹ từng chi tiết.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Diêm Thác lập tức nghe máy: “Chuyện gì?”

Trong không gian yên ắng, Bạch Nhất Nhất lờ mờ nghe thấy giọng người ở đầu dây bên kia, đứt đoạn từng đoạn: “16 tiếng đồng hồ... tiểu minh tinh... rò rỉ...”

“Biết rồi. Báo cho đội 1 và tổ kỹ thuật đến hiện trường, phòng tình báo phụ trách khống chế dư luận. Tôi lập tức xuất phát.”

Chỉ mấy câu gọn lỏn, Diêm Thác đã bật dậy khỏi ghế. Bạch Nhất Nhất lảo đảo, suýt chút nữa rơi xuống, vội bám chặt vào cầu vai, xòe cánh giữ thăng bằng hai lần mới trụ vững lại được.

Diêm Thác nhanh chóng thu dọn Notebook, tay kia bế Bạch Nhất Nhất bỏ vào lồng chim, vừa dặn dò: “Bánh Trôi, ở nhà ngoan nhé.”

Không kịp lo gì thêm, anh sải vài bước dài, đã biến mất sau cánh cửa.

Xem ra là lại có vụ án khẩn rồi... Bạch Nhất Nhất thầm đoán, trong lòng cũng thấy xót xa đôi chút.

Người này, bận rộn đến tận khuya mới về nhà, mà cũng chỉ ở nhà chưa đến mười phút, chưa kịp thay đồ, cũng chẳng biết đã ăn uống gì chưa, mới nghe điện thoại cái là lại lao đi. Đúng là... người như cậu có thể sống thong dong như bây giờ, là bởi vì luôn có ai đó đang âm thầm gánh vác những điều nặng nề nhất thay cho.

Diêm Thác vừa đi là biệt tăm một ngày một đêm. Khi quay về nhà lần nữa, đã là 11 giờ đêm hôm sau.

Lần này, không chỉ đơn thuần là hót chào mừng. Vừa khi cửa khép lại, một cục bông trắng đã lao tới như chim non sà vào tổ. Khi đáp vững trên vai anh rồi, cậu còn cố tình dùng đầu lông tơ mềm mại dụi dụi vào cổ anh.

Một tư thế làm nũng cực kỳ đáng yêu, y như thể đã xa cách rất lâu, nhớ nhung không nguôi.

Ra ngoài hai ngày trời, phải chạy ngược xuôi dưới cái nắng gắt gay gắt, bản thân Diêm Thác cũng cảm thấy người mình sắp bốc mùi mồ hôi đến nơi rồi. Vậy mà không ngờ, cái cục trắng nhỏ kia lại chẳng chê bai gì, thậm chí còn dính lấy anh thân thiết hơn mọi khi. Vốn đang mệt rã rời, tinh thần anh cũng được vực lên đôi chút. Anh đưa tay xoa xoa bụng nhóc con xem như đáp lại tình cảm.

Tắm chiến đấu đúng năm phút xong, Diêm Thác bắt đầu thu dọn quần áo.

Vụ án lần này ảnh hưởng quá lớn, lại bị cấp trên ép thời hạn quá gấp, cả đội phải chạy theo manh mối ngày đêm không nghỉ. Nghĩ đi nghĩ lại, anh thấy mình cứ như mấy lần trước, ngồi cố định ở văn phòng chỉ huy tổng hợp, điều phối thông tin và đưa chỉ thị cho lẹ thì vẫn tốt hơn. Dù gì anh cũng là “Đàn ông độc thân, ăn no lo thân mình” thôi mà...

Nghĩ đến đó, Diêm Thác đột nhiên nhận ra một chuyện, quay đầu nhìn về phía con chim nhỏ đang ngồi chễm chệ trên tủ đầu giường, chăm chú nhìn anh thu dọn, vậy còn Bánh Trôi thì sao?

Cân nhắc hồi lâu, vì thời gian kết thúc vụ án thật sự không thể đoán trước, cuối cùng anh vẫn quyết định giao cho Hoành Thanh chăm vài ngày là hợp lý nhất.

Anh bấm gọi điện.

Chuông vang mấy hồi mới có người bắt máy, giọng đầu dây bên kia thở hổn hển, nghe cực kỳ bực dọc: “...Diêm Thác, làm ơn làm người giùm cái, nửa đêm nửa hôm rồi đó...”

“...Cậu nói chuyện tiện không?”

“Mẹ nó, đang lúc sống còn như này, cậu nghĩ sao? Có chuyện gì?!”

Xem ra đúng là phá ngang lúc người ta đang... “Vận động thể lực”. Thế mà vẫn chịu nghe máy, chắc lo thật có việc gấp.

Diêm Thác có hơi ngượng, đành nói thật: “Không phải chuyện lớn lắm, tôi có công vụ khẩn, muốn gửi Bánh Trôi nhờ cậu chăm vài—”

Còn chưa kịp nói hết câu, bên kia vang lên vài tiếng rên rỉ nén lại, rồi là một tràng pháo liên thanh từ bạn thân: “Má... nửa tiếng, không, một tiếng nữa tôi gọi lại! Giờ cúp đây!!”

...Tên thú vật này, xem ra không trông cậy được gì rồi.

Diêm Thác đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn về phía cục bông trắng vừa bay vèo trở lại bám trên vai, hai chân bám chặt không chịu nhả.

Anh chỉ biết thở dài bất lực: “Hay là... đi theo tao nhé? Nhưng mày phải ngoan đó.”

“Pi~”

20 phút sau, Diêm Thác đeo túi chéo, tay xách lồng chim, quay lại cục cảnh sát thành phố.

Trong một góc của đại sảnh đội trọng án, năm sáu đồng nghiệp đang quây quanh chỉ đạo viên Triệu Cát và đại đội trưởng đội điều tra số 1 – Tào Nghị Mãn, mấy tay nghiện thuốc đang vừa phả khói vừa thảo luận vụ án sôi nổi.

Diêm Thác tiện miệng nhắc nhở: “Phòng có điều hòa đấy, mọi người chú ý chút, còn có đồng nghiệp nữ ở đây mà.”

Bông hoa của đội – Tôn Lôi, đang pha cà phê cho mọi người, nghe vậy thì cười lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu: “Diêm đội, anh quay lại nhanh vậy? Cà phê cần không ạ?”

“Có, để lên bàn anh là được, cảm ơn nhé.”

Diêm Thác gật đầu, rồi hất cằm về phía chỉ đạo viên tròn trịa đứng cạnh: “Triệu Cát, sao cậu vẫn chưa về? Làm hành chính mà cứ đâm đầu theo tuyến đầu làm gì? Đừng để vợ cậu tức quá lại chạy tới đồn chặn cửa tìm tôi đấy.”

Đám đàn ông đứng vòng quanh bật cười ha hả, hiểu rõ ngầm với nhau.

Triệu Cát phản pháo ngay: “Làm hành chính thì sao? Không được phá án chắc? Làm cách mạng mà còn phân sang hèn chắc? Đừng quên, hai ta cùng vào ngành, cùng một khóa đấy nhé. Lần đầu cậu ra hiện trường còn là tôi dẫn đi đó!”

Diêm Thác bình tĩnh thừa nhận: “Ừ, chẳng phải nhờ cậu dẫn đi sao? Lúc đó tôi còn chưa có bằng lái, cả đội chỉ có mỗi cậu biết lái xe.”

Triệu Cát tức đến nỗi ngón tay kẹp điếu thuốc chỉ chỉ không ngừng: “...Giỏi lắm thằng nhóc, cứng miệng đến cùng hả? Có bản lĩnh thì sau này đừng bén mảng đến nhà tôi nữa, đừng hòng ăn món cá dưa cải chị dâu cậu nấu!”

Cả đám lại cười ầm lên.

Màn “cà khịa” không hồi kết giữa chỉ đạo viên và Diêm đội đã diễn suốt mấy năm nay, trở thành tiết mục giải trí được ưa chuộng nhất của cục điều tra hình sự sau mỗi bữa ăn.

Hai người từ bạn học viện cảnh sát đến làm đồng nghiệp, hơn mười năm sát cánh bên nhau, là kiểu tình anh em mà ngoài mặt có thể chửi nhau, sau lưng lại sẵn sàng chắn đạn cho đối phương.

Diêm Thác khẽ cười, không tiếp tục đôi co nữa. Anh xách lồng chim về văn phòng của mình, tìm chỗ mát mẻ gần cửa sổ để đặt xuống, mở vải che lồng cho Bánh Trôi hít thở.

Tôn Lôi bưng cà phê bước vào, vừa liếc mắt đã thấy cục bông trắng trong lồng, lập tức mắt sáng rỡ, “Aaaa” một tiếng, rồi nhào tới: “Diêm đội, con chim này đáng yêu quá đi mất! Anh còn cắt mái ngố cho nó nữa hả?!”

Tôn Lôi vừa ngạc nhiên vừa tò mò. Cô thực sự không ngờ, một người đàn ông luôn mang phong cách cứng rắn như Diêm phó chi đội lại có thể mang theo thú cưng đáng yêu thế này đến làm việc.

Một mét chín mấy, vai rộng chân dài, vậy mà dính với cục lông chưa đến 10cm, đúng là hiệu ứng đối lập đáng yêu muốn xỉu.

Được khen thú cưng dễ thương, Diêm Thác có chút vui vẻ, giải thích: “Đây là chim hoàng yến, nó vốn sinh ra đã có kiểu tóc này rồi.”

“Aaaa đáng yêu chết mất, trắng trắng tròn tròn, lông mềm như bông, em muốn chọc thử một cái quá đi!”

Diêm Thác liếc cô nàng đang lên cơn fangirl một cái. Thật sự không hiểu nổi tại sao Tôn Lôi, người bình thường luôn gọn gàng chuyên nghiệp, nói năng lý trí, lại vì một con chim mà phát cuồng như thấy idol ngoài đời, cứ “Aaaa” réo mãi không thôi.

Còn Bạch Nhất Nhất trong lồng cũng có cùng cảm nghĩ.

Cô gái nhìn cậu quá mức nhiệt tình khiến cậu hơi sợ, chỉ muốn chui vào tổ trốn cho khuất mặt, kiểu gì cũng đợi người ta đi rồi hãy ra.

Nhưng cậu đã đánh giá quá thấp độ hot của chuyện “Diêm đội dắt chim đi làm”.

Chỉ trong chốc lát, Cục cảnh sát thành phố lúc 1 giờ sáng bỗng chốc náo nhiệt như hội, người tới người lui, ai cũng muốn qua “gặp mặt tận nơi” với “đương sự có lông” này.

Ngay cả nhóm kỹ thuật viên đang tăng ca cũng bị thu hút.

Một cô thực tập sinh tên Tiểu Lưu, đeo kính, vẻ ngoài thật thà, ngập ngừng đứng ở cửa văn phòng phó đội trưởng, lên tiếng: “Diêm đội... em... em muốn xem chim của anh một chút!”

Triệu Cát đang đứng bên cạnh lồng chim, nghe xong không nhịn được phát ra tiếng cười quái dị: “Khặc khặc...”

Chủ và chim đồng loạt cau mày.

Câu đó, thì đúng là không sai gì cả.

Nhưng sao nghe... lại cứ sai sai thế nào ấy nhỉ?


 

------------
Sơ đồ tổ chức – Đội Cảnh Sát Hình Sự

1.Đội trưởng — Lãnh đạo cao nhất, chỉ huy toàn cục.

2. Phó đội trưởng — Phụ trách từng lĩnh vực (án mạng, kinh tế, kỹ thuật...)

3. Đại đội trưởng — Chỉ huy một nhóm chuyên án hoặc lĩnh vực cụ thể.

4. Tổ trưởng — Quản lý nhóm điều tra viên theo từng vụ.

5. Cảnh sát hình sự — Trực tiếp điều tra, phá án.

6. Trợ lý cảnh sát — Hỗ trợ về hồ sơ, kỹ thuật, giám sát...


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play