Edit: Min

 

“Là Diêm đội phó, đừng có tự tiện thăng chức cho tôi.” Diêm Thác ngồi bên cạnh bàn, mắt không rời khỏi chiếc laptop, thuận miệng đáp.

“Với cái kiểu liều mạng của cậu, không sớm thì muộn cũng thành đội trưởng thôi.”

Hoa Hoành Thanh cười ha hả chen vào, rồi lại kéo câu chuyện về chủ đề ban đầu: “Này, tôi thật sự thấy khó hiểu. Biết bao nhiêu đối tượng xem mắt, mắt họ đều mù hết chắc? Mà lại để cậu bị thả trôi đến giờ vẫn độc thân?”

Diêm Thác gõ phím Enter cái cạch, quay đầu liếc bạn thân một cái: “Chuyện duyên phận không nói trước được gì. Không vừa mắt thì thôi, tôi cũng chẳng có tâm trạng yêu đương, miễn để người ta lãng phí thời gian.”

“Ờ thì đúng là cậu có hơi qua loa thật, nhưng tỉ lệ này cũng phi logic quá đi. Dù gì cũng nên có vài người có hứng thú với cậu chứ? Không đến mức toàn bộ thất bại vậy chứ...”

Nói nửa ngày không thấy phản ứng, Hoa Hoành Thanh bắt đầu tưởng tượng quá đà, thử thăm dò: “Không lẽ... cậu với tôi cùng phe mà không biết?”

Nhìn thằng bạn từ hồi cấp ba đã thản nhiên come out, thành tích tình trường vượt mốc trăm người, đầu Diêm Thác bỗng nhiên hiện lên hình ảnh mấy tên cảnh sát cơ bắp vạm vỡ dưới quyền mình, rùng mình một cái rồi bật cười.

“Cậu nói nhảm gì đó? Tôi học cảnh sát, ra làm rồi thì 99% đồng nghiệp đều là đàn ông, nếu thật sự cùng phe với cậu, tôi có thể không phát hiện ra à?”

Hoa Hoành Thanh nghĩ lại thì thấy cũng đúng, vì cái suy đoán nhảm nhí của mình mà xấu hổ mất một giây, sau đó giả vờ bình tĩnh cầm quyển sổ tay trên bàn lên lật.

Tiện tay lấy đại một quyển, ai ngờ lại là tập cắt báo dày cộm. Đọc được mấy trang, Hoa Hoành Thanh không nhịn được chua xót trong lòng, liếc nhìn sau đầu bạn thân mấy lần, giọng hạ xuống thấp hơn hẳn: “Toàn tin tức từ mười lăm năm trước...  Thác, cậu vẫn chưa buông được sao?”

Diêm Thác không lên tiếng.

Hoa Hoành Thanh vẫn giữ nguyên tư thế chờ đợi, hai con chim trong lồng cũng đột nhiên im bặt, cả căn hộ phút chốc rơi vào im lặng, bầu không khí bỗng dưng ngột ngạt.

Cảm thấy mình lỡ động vào vết thương lòng của bạn, Hoa Hoành Thanh lúng túng định chữa lời: “Tôi... Tôi không phải không tin cậu, nhưng Thác à, vụ án đã kết thúc rồi, ba kẻ đó cũng đã đền tội, cỏ trên mộ chắc mọc cao lắm rồi. Người thứ tư cậu nói, từng ấy năm qua không có chút manh mối, không ai từng thấy, ngay cả cậu cũng chưa từng gặp. Nói không rõ ràng gì cả, liệu có phải... thật sự là cậu nghĩ quá nhiều rồi không?”

Diêm Thác vẫn im lặng như cũ.

Hoa Hoành Thanh đành tiếp tục độc thoại: “Tôi nói thật, người chết thì đã chết rồi. Chú dì nơi chín suối chắc cũng không muốn nhìn thấy cậu cứ dằn vặt mãi như vậy đâu. Buông xuống đi, có khi—”

Diêm Thác ngắt lời hắn, quay đầu lại, vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh, giọng điệu hơi pha chút tự giễu: “Tôi có gì mà khổ? Ăn ngon mặc ấm, Hoành Thanh, chuyện này tôi tự biết chừng mực.”

Hoa Hoành Thanh không tiện nói gì thêm, chỉ đành lấy lý do bàn chuyện ăn tối, cố đổi chủ đề.

Hai người, một lướt mạng một chơi game, yên tĩnh giết cả buổi chiều. Bữa tối cũng chỉ gọi đồ ăn ngoài, coi như để “hai đứa con yêu quý” có thêm thời gian ở bên nhau.

Lúc chuẩn bị dẫn Mạn Ngọc về, Hoa Hoành Thanh nhất quyết đòi bằng được chìa khoá dự phòng của bạn thân, nói là để giúp việc nhà mình tiện ghé dọn dẹp, nhấn mạnh rằng: người sống một mình đừng để nhà thành bãi rác.

Diêm Thác nghĩ một lúc, ngoài cái laptop cá nhân ra thì cũng chẳng có gì cần giữ kín, cuối cùng chịu không nổi sự nhiệt tình của bạn, cũng gật đầu cho qua.

Sau trò hề “Đạp lưng” cuối tuần đó, tâm trạng của Bạch Nhất Nhất tụt dốc liền mấy hôm. Đến cả khi chủ nhân cố tình lại gần, cậu cũng chẳng buồn để ý.

Hôm đó cậu dựng thẳng tai nghe trộm sạch sành sanh cuộc nói chuyện của hai người, không chỉ biết được tên thật của nam thần nhà mình, mà ngay cả chuyện ba mẹ anh ấy mất sớm, từng đi xem mắt rất nhiều lần cũng bị cậu nghe ra được kha khá.

Tuy ban đầu cậu cũng chẳng hy vọng thật sự có thể xảy ra chuyện gì với nam thần, nhưng khi xác nhận được anh ấy là trai thẳng, Bạch Nhất Nhất vẫn cảm thấy hơi hụt hẫng.

Trai thẳng thì không thể nào cưa được.

Huống hồ bây giờ cậu còn là một con chim cảnh, cho dù sau này có quay lại làm người, e là cũng chẳng còn chút hy vọng nào với nam thần nữa. Mối tình thầm mến nhỏ nhoi này — vì nhan sắc mà rung động, vì nghề nghiệp mà kiên trì — còn chưa kịp nếm chút ngọt ngào đã vội lụi tàn.

Có lẽ cũng vì lý do này mà mấy lần tiếp xúc thân mật gần đây chẳng mang lại tí “Mức độ hài lòng” nào, con số ấy vẫn cứng đầu dừng lại ở -30, không nhúc nhích.

Bạch Nhất Nhất rầu muốn chết, chẳng nghĩ ra cách nào xoay chuyển tình thế. Có khi nghĩ ngợi quá nhiều, sáng sớm hôm nay tỉnh dậy, cậu phát hiện... mình bắt đầu rụng lông rồi.

Tình hình còn khá nghiêm trọng, trong tổ đầy dây cotton, lác đác rơi đầy những chiếc lông màu xám sẫm, trái một chiếc, phải một chiếc. Dù bây giờ không nhìn thấy hình dáng con chim của mình, nhưng rụng nhiều thế này, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy mất mặt.

Cảm xúc càng tụt dốc hơn.

Chẳng lẽ thành chim rồi mà còn mắc thêm tật rụng lông?

Mức độ hài lòng rớt thẳng xuống -50.

Có lẽ vì tâm trạng cậu quá sa sút nên đêm khuya khi Diêm Thác tan làm về nhà, anh không đi tắm hay nghỉ ngơi ngay, mà đứng bên cạnh lồng chim nhìn qua nhìn lại một hồi lâu, sau đó bất ngờ mở cửa lồng, đưa bàn tay to lớn vào trước mặt cậu.

Bạch Nhất Nhất không hiểu anh định làm gì, nghĩ ngợi một lúc rồi cứ theo bản năng bước lên tay anh. Dù sao đã thảm thế này rồi, còn có thể tệ hơn được nữa à? Chẳng lẽ anh lại lừa cậu ra ngoài rồi quay vào bếp nướng ăn?

Thật ra Diêm Thác đâu có định ăn khuya, chỉ là tan ca về nhà, không nghe thấy tiếng “Pi pi” thường ngày của Bánh Trôi, trong lòng cảm thấy hơi lạ.

Anh nhớ lại mấy hành động của nó mấy hôm nay, rồi nhìn kỹ vạch chia trên khay đồ ăn và khay nước, rốt cuộc cũng rút ra được kết luận: bé cưng nhà mình đang không vui.

Dựa vào mấy tài liệu chăm chim anh tranh thủ đọc gần đây, Diêm Thác biết loài chim vốn rất thích sạch sẽ, thế là anh quyết định, tắm cho Bánh Trôi một cái.

Giữa cái nắng hè oi ả này, tắm không chỉ giúp giải nhiệt mà với chim chóc còn là một kiểu “giải trí” thú vị.

Xem ra Bánh Trôi vẫn rất tin tưởng anh, tay vừa đưa vào lồng, cục bông trắng đã tự động nhảy lên, ngoan ngoãn rúc trong lòng bàn tay anh như viên bánh trôi chìm xuống đáy nồi, không nhúc nhích, ngoan một cách bất ngờ.

Không do dự thêm nữa, Diêm Thác ôm lấy cục bông nhỏ, đi thẳng vào phòng tắm, mở vòi nước, chỉnh mức nước vừa phải, rồi từ từ đưa tay lại gần dòng nước.

Bánh Trôi lập tức hiểu ý, phấn khích dang cánh, rồi nhào thẳng vào dòng nước, chẳng hề sợ hãi mà xoay vòng vòng, để dòng nước chảy đều qua từng tấc lông.

Nhóc con này thông minh và đáng yêu đến mức khiến người ta không thể kìm lòng, Diêm Thác không nhịn được, cũng đưa tay phải ra, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt vuốt, coi như giúp nó chà lưng.

Bánh Trôi “Pi” một tiếng, dường như rùng mình một cái, đôi mắt nhỏ lén liếc qua, rồi lại vội vã né đi. Biểu cảm xấu hổ rõ ràng như vậy, khiến anh suýt nữa có ảo giác rằng, nhóc này đúng là con người giả trang thành chim mất rồi.

Diêm Thác lắc đầu, xua đi mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu, bật cười khẽ: “Ha, thoải mái chứ?”

Thoải mái thì có thoải mái... nhưng cũng xấu hổ quá mức!

Bạch Nhất Nhất muốn tránh đi, sợ bản thân lại sa vào vòng luẩn quẩn, nhưng hoàn toàn không kháng cự được sự dịu dàng này. Nam thần, ngay cả giọng nói cũng dễ khiến người ta đổ, trầm thấp, có từ tính, nghe mà đầu óc cậu như hóa thành sương mù, mặc người ta xoa vuốt, chỉ có thể xấu hổ “Pi pi” trong cổ họng.

“Thoải mái là được rồi, giờ thấy vui hơn chưa?”

Thì ra là phát hiện ra cậu không vui, đang dỗ dành cậu sao? Bạch Bánh Trôi càng thêm choáng váng, rụt rè đáp lại  “Pi...... Pi pi”

Một người một chim, cứ thế hỏi đáp mà tắm xong một buổi siêu ấm áp. Cuối cùng Bạch Nhất Nhất cũng có cơ hội đứng trước gương trên bồn rửa mặt, nhìn thấy hình dáng con chim của mình.

Không nhịn được bật thốt một câu “Tôi kh...”, “Pi pi!”

Cục bông trắng mềm mại ngày nào giờ trông như con chim rơi nước, bộ lông ướt nhẹp, chỗ vểnh chỗ cụp loạn xạ cả lên, nhất là cái đầu lông xám đen như mũ nồi ướt sũng, cứ như một cái giẻ lau nhà vừa mới lau xong sàn còn nhỏ nước, chụp lên mặt, buồn cười mà cũng... thảm hại không tả nổi.

Diêm Thác nhìn Bánh Trôi đang dùng cánh chùi mặt liên tục trước gương, biết chắc nó đang không hài lòng với hình tượng hiện tại, liền an ủi: “Đừng lo, để tao lấy máy sấy thổi một cái, khô ngay thôi.”

Tìm máy sấy mất kha khá thời gian, tóc anh cắt ngắn sát da từ lâu nên gần như chẳng đụng đến nó nữa. Đã vậy còn quên luôn cất ở đâu. Cũng may căn hộ không lớn, mấy chỗ có thể tìm không nhiều, lục lọi vài nơi cuối cùng cũng moi được từ đáy một cái hộp lặt vặt.

Anh còn tưởng trong lúc mình tìm, Bánh Trôi sẽ bay loạn khắp nơi, không ngờ nhóc con này vẫn ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, dáng vẻ tội nghiệp đợi anh quay lại phục vụ.

Khóe môi Diêm Thác khẽ nhếch lên. Một chú chim thông minh và ngoan thế này, nhất định phải được khen ngợi: “Bé con ngoan lắm.”

Bạch Nhất Nhất cúi đầu, lại muốn che mặt. Cái cách gọi này... biết rõ anh chỉ đang nói với một con chim thôi, mà cậu vẫn không nhịn được muốn tan chảy.

Diêm Thác giơ máy sấy lên, gió thổi vào người cực kỳ dịu nhẹ, ngón tay của anh còn nhẹ nhàng lật tới lật lui giúp lông khô nhanh hơn.

Chẳng bao lâu sau, Bạch Nhất Nhất đã thấy được hình ảnh của mình phản chiếu trong gương: dáng vẻ thường ngày, tròn tròn lông xù, đầu đen thân trắng, trông như chim hoàng yến đội đầu phượng.

Với tạo hình cái đầu hiện tại, có lẽ “bán manh” là chiêu duy nhất để giành được tình thương, Bạch Nhất Nhất nghiêng trái ngả phải trước gương, cố tìm ra dáng vẻ manh sủng đáng yêu nhất của mình.

Vừa cúi đầu vô thức, đập vào mắt cậu là bốn, năm sợi lông xám đen nằm trên mặt bàn, đây... là vừa rụng sao?

Có lẽ là do dung lượng não của loài chim quá nhỏ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh, sau khi lén liếc nhìn chủ nhân đang cất máy sấy, Bạch Nhất Nhất vội vàng đưa chân ra, nhanh tay kéo mấy sợi lông đầu rụng giấu xuống dưới người, rồi “phịch” một tiếng ngồi thụp xuống mặt bàn, ra dáng kiểu: không nhìn thấy thì coi như không có rụng tóc nhé, tự lừa mình dối người.

Diêm Thác thấy hết toàn bộ màn “diễn sâu” này qua khóe mắt, vừa bất ngờ vừa buồn cười, trêu chọc: “Gánh nặng hình tượng lớn dữ vậy sao? Che lại là tưởng tao không nhìn thấy hả? Để tao nhìn kỹ một chút nào...”

Vừa nói vừa cúi xuống sát lại, vạch mấy sợi lông trên đầu chú chim nhỏ mà xem. Quả nhiên so với trước rụng đi không ít, “nắp nồi” trên đầu cũng teo nhỏ lại một vòng, đỉnh đầu bên phải thậm chí còn có xu hướng sắp hói rồi.

Tất nhiên mấy lời này không thể nói thẳng ra, nhóc con này lanh lắm, nhỡ đâu nó hiểu được thì tổn thương lòng tự trọng mất.

Diêm Thác rút điện thoại ra tra Baidu một lát, gật đầu nói lời an ủi: “Không sao, đến mùa thay lông rồi, sắp mọc lại lông mới thôi, chẳng mấy chốc đâu.”

Nói xong, lại bế cục bông trắng lên, cẩn thận vuốt ve mượt lại từng nhúm lông.

Bạch Nhất Nhất đã không còn hoảng loạn vì nỗi sợ hói đầu nữa, lại lần nữa cảm nhận được sự dịu dàng khi được nâng niu trong lòng bàn tay.

Cậu nghĩ thầm: tay của nam thần đúng là “bàn tay trong mộng” nha, ngón tay thon dài, đốt ngón rõ ràng, chỉ riêng vết chai trên ngón trỏ chắc là do cầm súng hoặc luyện tập gì đó, cũng toát lên khí chất đàn ông vô cùng.

Haiz...... Nếu có thể được ôm ấp thế này cả đời, cho dù mãi mãi chỉ là một con chim cũng đáng!!!

Đinh!

Hệ thống báo tin vui: độ hài lòng tăng mạnh, điểm âm được xóa sạch, lần đầu tiên vươn lên 5 điểm, đang tiến gần mốc đạt yêu cầu!


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play