Edit: Min
Đến gần hơn một chút, cục bột trắng kia cũng rướn người tới mép lồng, hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào anh đầy tò mò, trong mắt lộ rõ niềm vui sướng và sự thân thiết.
Hoa Hoàng Thanh quả nhiên nói không sai. So với sự tĩnh lặng khi trở về căn hộ lúc trước, thì giờ đây, những tiếng kêu líu ríu, cùng với một sinh linh bé nhỏ mang đến sự náo nhiệt và sức sống, khiến anh cảm nhận được sự mong chờ và cần thiết của bản thân.
Một trách nhiệm nhỏ bé, nhưng lại khiến người ta cảm thấy hạnh phúc đến lạ.
Diêm Thác không kìm được mà vươn tay, muốn chạm vào viên Bánh Trôi trắng nõn này.
Sợ làm cậu hoảng sợ, anh cố ý di chuyển chậm rãi. Khi đầu ngón tay chỉ còn cách một đoạn ngắn, anh dừng lại một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng đưa tay chạm vào cái đầu nhỏ lông xù kia.
Thế mà Bánh Trôi không hề né tránh. Không biết là bị dọa đến đờ người, hay thật sự đã coi anh là người thân, cậu chỉ ngoan ngoãn đứng đó, để mặc anh vuốt ve, đôi mắt nhỏ thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn anh.
Tâm trạng Diêm Thác lập tức tốt hẳn lên, khóe miệng cong nhẹ, khen: “Ngoan quá. Không sợ người lạ chút nào, trước giờ vẫn vậy sao?”
“Pi pi!”
Diêm Thác vốn không mong đợi một câu trả lời, nhưng vừa dứt lời, Bánh Trôi liền kêu hai tiếng, cứ như đang đáp lại thật sự. Cảm giác này quá thần kỳ, khiến anh không kìm được mà muốn trò chuyện nhiều hơn.
“Nghe nói chủ nhân của mày ngày mai sẽ về nhà, còn mang theo một người bạn nhỏ nữa.”
“Pi pi pi!”
“Đây là vui đến mức không giấu nổi sao?”
“Pi!”
“Tao cũng rất vui. Vậy thì cùng nhau chia sẻ đi. Chúng ta đúng là anh em cùng cảnh ngộ rồi.”
“Pi pi?”
Bộ lông mềm mại trên đầu chú chim nhỏ được vuốt đến mức càng mượt hơn. Diêm Thác không tiếp tục trêu đùa nữa, mà kiểm tra lại thức ăn và nước uống trong hộp, sau đó xoay người đến bàn làm việc, mở máy tính ra, chuẩn bị xem xét lại bản báo cáo vụ án buổi chiều còn dang dở.
Trong lồng sắt, tâm trạng Bạch Nhất Nhất vô cùng phấn khích, vội vàng hỏi: “Tăng hơn chưa? Tăng hơn chưa?”
Hệ thống vui vẻ đáp lại: “Ừm ừm, tăng rồi, tăng thêm 5 điểm rồi đấy.”
Bạch Nhất Nhất hài lòng thở phào. Tuy rằng không bùng nổ tăng vọt mấy chục điểm như trong tưởng tượng, nhưng vậy cũng khá lắm rồi đúng không? Được một vị chủ nhân mới, người mà cậu chưa gặp mấy lần, vuốt đầu xoa bụng với một sinh vật nhỏ bé mắc chứng sợ giao tiếp như cậu, chuyện này có dễ dàng đâu?
Còn về chuyện cùng nhau chia sẻ, anh em cùng cảnh ngộ gì đó... thật lòng mà nói, cậu không quá hiểu.
Nhưng mà thôi, cũng không sao cả.
Anh em gì đó, chắc cũng chỉ là cách thể hiện sự thân thiết mà thôi.
Nếu đã vậy, chi bằng tự mình chủ động một chút... Tăng thêm mười mấy điểm độ thân mật, đổi lấy một chút độ hài lòng, chẳng phải sẽ lập tức biến trở lại hình người sao?
Với suy nghĩ đó, Bạch Nhất Nhất tràn đầy mong chờ ngày hôm sau.
Cuối tuần, không biết chủ nhân đại nhân bận rộn chuyện gì, sáng sớm đã ra khỏi nhà, mãi đến khoảng 3 giờ chiều mới trở về.
Phía sau anh là một soái ca đang xách theo một cái lồng chim.
Bạch Nhất Nhất còn chưa kịp phản ứng, hệ thống trong đầu đã gào lên đầy kích động: “A a a, Nhất Nhất! Đây chính là người mà ta đã chọn! Chủ nhân ban đầu của cậu đấy!”
Người đó chính là người có tổng trị số bá đạo cao nhất trong phạm vi 1000 km sao?
Bạch Nhất Nhất tò mò quan sát. Người này mặc một bộ âu phục nhàn nhã màu xanh nhạt, từng đường may đều tinh xảo vô cùng. Đôi mắt đào hoa sáng ngời, thần thái rạng rỡ, cả người tỏa ra khí chất mạnh mẽ, đúng chuẩn hình tượng tổng tài bá đạo.
Đáng tiếc, Bạch Nhất Nhất đã hoàn toàn bị hình tượng nam thần của chủ nhân hiện tại chinh phục, thế nên, dù trước mặt là một người đàn ông vô cùng xuất sắc, cậu vẫn chẳng hề dao động.
Thậm chí, trong lòng còn dâng lên một nỗi lo lắng, vị chủ nhân cũ này đến đây là để đòi lại cậu sao? Nếu vậy... chẳng phải từ nay về sau sẽ không còn được gặp lại nam thần nhà mình nữa sao?
Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, người đàn ông trong bộ vest xanh đã quen cửa quen nẻo, đổi dép lê xong liền xách theo lồng sắt đi đến, chủ động chào hỏi: “Bạch... A không đúng, Bánh Trôi thân ái, mấy ngày không gặp, có nhớ tao không?”
Cái đức hạnh ba hoa này, nhìn thôi đã thấy chẳng phải người đứng đắn rồi. Bạch Nhất Nhất thầm phỉ nhổ trong lòng, lười chẳng buồn lên tiếng.
Người đàn ông mặc vest xanh bắt đầu huýt sáo trêu chọc...
Ấn tượng của Bạch Nhất Nhất với hắn lại càng kém đi. Chỉ thấy dáng vẻ này chẳng khác gì một tên lưu manh, cậu chẳng muốn phản ứng chút nào, cứ thế bất động đậu trên xích đu, cảnh giác nhìn ra bên ngoài.
Đúng lúc này, chủ nhân đại nhân cũng bước đến. Đôi mắt Bạch Nhất Nhất sáng rực lên, lập tức vỗ cánh bay vọt đến chỗ trạm đậu, rồi nhanh chóng chạy về phía mép lồng. Trong lúc vội vàng, suýt nữa bị trượt chân, hoảng hốt dang cánh đập phành phạch hai cái mới đứng vững lại được.
Khi thấy chủ nhân đại nhân đưa tay vào trong lồng, Bạch Nhất Nhất liền chủ động dụi đầu vào tay anh, còn nghiêng qua nghiêng lại, dùng cái đầu nhỏ cọ cọ đầy thân thiết.
Khoảnh khắc này, Bạch Nhất Nhất dốc hết kỹ năng bán manh của mình, khiến bản thân ngượng ngùng đến mức không chịu nổi. May mắn thay, toàn thân đều được lớp lông bao phủ, không ai nhìn thấy khuôn mặt nó đã đỏ bừng vì xấu hổ. Cậu tự an ủi rằng, đây chỉ là một chiến thuật tự cứu mình bất đắc dĩ, sau đó yếu ớt kêu lên.
“Pi pi...”
Diêm Thác lập tức bị sự đáng yêu này đánh gục, lòng mềm nhũn, bàn tay cũng khẽ nhẹ đi vài phần, dịu dàng dỗ dành: “Ngoan lắm.”
Hoa Hoành Thanh đứng bên cạnh nhìn mà hâm mộ đến khó chịu, bực bội nói: “Chậc, đối xử khác biệt rõ ràng quá. Mới nuôi mấy ngày thôi mà đã thân thiết thế này? Cái đồ vô lương tâm, hoàn toàn quên luôn chủ cũ!”
Diêm Thác nhếch nhẹ khóe môi, hiếm khi hào hứng đùa lại: “Chắc là vì... tôi đẹp trai hơn cậu chăng?”
Hoa Hoành Thanh hừ lạnh: “Đẹp trai thì có ích gì? Đợi mỹ nữ nhỏ nhà tôi xuất hiện, xem nó còn để ý đến cậu không.”
Nói rồi, hắn tháo tấm che lồng chim trong tay xuống. Ngay lập tức, một chú chim hoàng yến có bộ lông màu vàng nhạt nhảy nhót linh hoạt bên trong, trông vô cùng sinh động.
Diêm Thác nhìn trái nhìn phải so sánh một hồi, ánh mắt dừng lại trên những sợi lông nâu lẫn trong bộ lông đuôi của chim mái, có vẻ không mấy hài lòng: “Hơi xấu đấy, làm sao đáng yêu như Bánh Trôi của tôi được? Mỹ nữ đâu cơ...?”
Hoa Hoành Thanh mở cửa lồng, nhẹ nhàng nắm lấy chú chim nhỏ rồi nhanh chóng đặt nó vào lồng của Bánh Trôi.
Sau đó, hắn mới quay đầu lại, có chút dỗi nói: “Cậu có phải chim đâu, làm sao hiểu được thẩm mỹ của loài chim? Chỉ cần Bánh Trôi của cậu thích là được rồi!”
“Nhưng chưa chắc nó đã thích đâu. Con này tên gì?”
“Mạn Ngọc.”
Diêm Thác không có ý kiến gì về trình độ đặt tên của bạn mình, chỉ tò mò quan sát phản ứng của hai chú chim hoàng yến sau khi ở chung lồng.
Bánh Trôi bay trở lại xích đu, im lặng đậu đó không nhúc nhích. Trong khi đó, Mạn Ngọc lại chẳng hề rụt rè, tự nhiên đi thẳng đến hộp đồ ăn, nhàn nhã mổ hạt kê mà nhai.
Qua một lúc lâu, Diêm Thác nhướng mày hỏi: “Chúng nó bị mù à? Sao chẳng phản ứng gì với nhau hết?”
“Làm gì có chuyện nhanh vậy, cũng phải từ từ tìm hiểu nhau chứ.”
Vừa dứt lời, Mạn Ngọc lập tức chủ động ra tay. Nó vỗ cánh hai cái rồi bay lên xích đu, đáp xuống ngay bên cạnh Bánh Trôi, thậm chí còn cố ý cọ cọ vào người đối phương.
Bánh Trôi có vẻ không quen lắm với sự thân mật này, quay đầu nhìn thoáng qua rồi lặng lẽ dịch sang chỗ khác, cố gắng giữ khoảng cách.
Nhưng Mạn Ngọc không chịu bỏ cuộc, nhanh chóng rướn tới, nhẹ nhàng mổ vào lớp lông trắng trên vai Bánh Trôi như một hành động lấy lòng.
“Pi pi!”
Bánh Trôi kêu lên hai tiếng đầy bất mãn, giống như đang trách móc. Cậu hất đầu một cái, dứt khoát bay lên trạm đậu cao hơn, bỏ lại cô nàng chim mái một mình lắc lư trên xích đu.
Mạn Ngọc vẫn không nản lòng. Nó cẩn thận bay theo nhưng lần này lại chậm rãi hơn, mỗi lần tiến đến đều dừng lại một chút, từng bước một rút ngắn khoảng cách.
Dần dần, khoảng cách giữa cả hai ngày càng gần. Gần đến mức Bánh Trôi bị ép sát vào vách lồng, trông vừa nhỏ bé, vừa bất lực, lại có chút ngốc nghếch đáng thương.
Diêm Thác bật cười: “Thấy chưa, tôi đã nói là nó không thích mà.”
Bánh Trôi có vẻ thật sự mất kiên nhẫn. Cậu dứt khoát dùng đầu và vai húc mạnh vào Mạn Ngọc, đẩy con chim mái ra sau, sau đó vùng vẫy bay thẳng về tổ dừa nhỏ của mình.
Thậm chí, cậu còn dùng đuôi chắn chặt cửa tổ lại, giống như là đang tuyên bố: Mặc kệ ngươi, ta không quan tâm!
Mạn Ngọc kêu lên vài tiếng đầy ấm ức, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc. Nó bám theo đến tận tổ chim, bắt đầu mổ nhẹ vào lưng Bánh Trôi, thỉnh thoảng lại lấy đầu cạ cạ như nũng nịu.
Chỉ một lát sau—
“PIIIII!”
Bánh Trôi kêu to một tiếng, bật người chui ra khỏi tổ, trực tiếp lao vào Mạn Ngọc!
Hai chú chim nhỏ lập tức quấn lấy nhau, mổ qua mổ lại, lấy đầu và vai va vào đối phương, đuổi nhau loạn xạ trong lồng. Chúng lăn lộn từ trên xuống dưới, cuối cùng rớt xuống tận đế lồng.
Bánh Trôi vỗ cánh một cái, dùng chân đạp mạnh xuống, Mạn Ngọc bị cậu chặn lại ngay dưới móng!
Hoa Hoành Thanh cười ha hả: “Còn nói là không thích? Đánh là thương, mắng là yêu! Cậu không thấy nó đạp lên rồi à?”
Diêm Thác cau mày, không tin nổi: “Cái này mà gọi là ‘đạp lưng’ hả? Rõ ràng là đánh nhau mà!”
Hoa Hoành Thanh lập tức bày ra vẻ mặt của một chuyên gia động vật học: “Cậu không hiểu rồi. Loài chim khi lai giống thì còn có thể dùng tư thế gì khác chứ? Đều là con trống đạp lên lưng con mái rồi như này như này... Cậu nghĩ chúng là yêu tinh trong tiểu thuyết mà đánh nhau 72 chiêu chắc?”
Khoan đã..... L-Lai giống?
Vừa mới đắc ý vì đánh bại được con chim mái phiền phức suốt nãy giờ, Bạch Nhất Nhất đột nhiên sững người, hoàn toàn cạn lời.
Cậu còn tưởng rằng, cái gã Hoa-gì-gì-Thanh này là chủ nhân cũ của mình, vì sợ cậu cô đơn nên mới đặc biệt mang một bạn nhỏ đến để bầu bạn. Kết quả, hóa ra đối phương căn bản không có ý tốt đẹp như vậy, hắn muốn ghép đôi?
Bảo sao con chim mái kia cứ õng ẹo tạo dáng, làm bộ đáng yêu! Quả thực là giống y hệt chủ nhân của nó, cả người toát ra khí chất đào hoa lãng tử.
Bạch Nhất Nhất cảm thấy cực kỳ bất mãn. Cậu vốn đã nhịn lắm rồi, con chim mái này tự tiện xông vào lồng mình, không thèm hỏi một tiếng đã tự ý ăn hết đồ ăn của cậu, còn mặt dày sáp lại gần, làm đủ mọi trò nũng nịu. Cậu cố nhịn, tránh đi thì đối phương vẫn lẽo đẽo bám theo, thậm chí dám mổ vào mông cậu!
Nhịn hết nổi, cậu mới quyết định ra tay dạy dỗ, nào ngờ... hành động phòng vệ chính đáng này lại bị người ta hiểu lầm thành đang lai giống?
Mà đáng nói hơn nữa là, nam thần mà cậu ngày nhớ đêm mong, từ đầu đến cuối đều đứng ngoài xem không nói một lời?!
Cái này... bảo cậu làm sao chịu nổi đây?!
Bạch Nhất Nhất ngay lập tức cảm thấy muốn chết.
Hệ thống cũng khóc không ra nước mắt, run rẩy thông báo: “Nhất Nhất, giá trị hài lòng tụt thêm 30 nữa rồi! Cậu nhất định phải kiên trì!”
Quả thực tai bay vạ gió, lại còn bị đả kích kép.
Cảm xúc của Bạch Nhất Nhất liên tục hạ xuống, tức giận nói: “Đừng tưởng ngươi là con cái, lại còn dám phiền ta! Nếu còn chọc ta, ta không ngại ra tay tàn nhẫn đâu!”
Nói xong, cậu làm bộ giơ móng đá một cái, rồi nhanh chóng bay đi, một lần nữa chui tọt vào tổ.
Lần này, cậu cẩn thận hơn, tuyệt đối không để lộ cái lưng ra ngoài. Chiếc mỏ nhỏ nhọn hoắt vươn ra ngoài như một lưỡi dao sắc bén, nếu con chim mái phiền phức kia dám mon men đến gần, cậu sẽ trực tiếp chọc chết luôn cho rồi!
Mạn Ngọc thì nằm bẹp dưới đế lồng, gào lên đầy ấm ức: “Ta xinh đẹp như vậy, sao ngươi lại không thích ta? Cùng ta sinh vài đứa nhãi con không tốt sao?”
Bạch Nhất Nhất lạnh lùng đáp: “Không tốt! Chủng loại khác nhau thì yêu đương cái gì?”
“Đều là chim hoàng yến, có gì mà khác? Chỉ là màu lông không giống thôi! Một trắng một vàng, sinh ra con lai vàng trắng, chắc chắn sẽ rất đẹp!”
Bạch Nhất Nhất: “......”
Ai đó cứu ta với!!!
Con lai vàng trắng?
Trong đầu Bạch Nhất Nhất lập tức hiện ra hình ảnh một cái trứng ốp la nằm trên nắp nồi, xấu đến mức không dám nghĩ tiếp!
Cậu lập tức cự tuyệt, lạnh giọng cảnh cáo: “Không có cửa đâu! Ngươi ngoan ngoãn nằm yên dưới đó đi! Còn dám bay lên nữa, mỗi lần bay là mỗi lần bị đánh!”
Bạch Nhất Nhất đã chẳng buồn giữ phong độ, uy hiếp thẳng mặt.
Nhưng ngay lúc đó, cậu lại nghe thấy giọng của chủ nhân đại nhân, đầy vẻ chăm chú học hỏi: “Vậy là xong rồi? Tính là thành công sao?”
Tên mặc vest xanh đáp lời, vẻ mặt suy tư: “Chắc là... chắc là được đi? Loại chim cảnh nhỏ thế này vốn dĩ cũng chỉ mất có vài giây. Nhưng hồi phục cũng nhanh, thông thường sẽ quấn quýt làm rất nhiều lần... Chậc chậc, Tiểu Bánh Trôi có vẻ không quá mạnh.”
???
Anh mới vài giây! Cả nhà anh đều không mạnh!!!
Bạch Nhất Nhất cảm giác mình vừa bị vũ nhục nghiêm trọng, nhưng lại không thể nào giải thích hay chứng minh điều gì. Chỉ có thể nằm bẹp trong tổ, tức đến tự bế.
Hoa Hoành Thanh không còn để ý đến tình hình trong lồng, mà lại đưa tay quẹt qua mặt bàn bên cạnh, sau đó nhăn mặt ghét bỏ nhìn ngón tay dính đầy bụi.
“Nói chứ, chị cậu giới thiệu cho cậu bao nhiêu đối tượng rồi, vậy mà không có lấy một ai lọt vào mắt cậu sao? Cũng phải có người quản cậu chút đi chứ Diêm đội trưởng? Nhìn xem cái ổ chó của cậu kìa, lôi thôi thành cái dạng gì rồi? Nếu để mấy cô em khóa dưới từng theo đuổi cậu năm đó nhìn thấy, chắc phải tan nát cõi lòng mất!”
“Nam thần phong độ ngời ngời ngày xưa giờ biến thành một ông chú bừa bộn...... Ai mà chịu nổi đây?”