Edit: Min

 

Khi Bạch Nhất Nhất tỉnh lại lần nữa, cảm giác đầu tiên ùa đến chính là mùi hương quen thuộc trong không khí. Rõ ràng là mùi của món mì gói bò kho kinh điển mà vị sư phụ nào đó hay làm.

Mở mắt ra, cậu phát hiện mình vẫn đang nằm trong tổ chim. Cái tổ làm từ vỏ dừa này trước kia trơ trọi, nhưng giờ đây bên trong đã được lót thêm không ít sợi bông và vải nhung, thoải mái hơn hẳn. Chắc hẳn là chủ nhân đã đặt cậu trở lại tổ, rồi tiện tay làm thêm chút đệm lót.

Chui ra khỏi lối vào nhỏ, cậu đứng trên thanh gỗ, định thần rồi nhìn ra bên ngoài. Dưới ánh nắng ban mai của mùa hè, bên cạnh bàn ăn gần cửa sổ, người kia đang mặc áo ba lỗ và quần đùi, vừa ăn mì gói vừa hít hà.

Chiếc hộp đựng giun đã biến mất không dấu vết, khiến lòng Bạch Nhất Nhất nhẹ nhõm hơn. Cậu vẫy cánh vài cái rồi nhẹ nhàng đáp xuống, uống mấy ngụm nước trong để làm dịu cổ họng, nhấm nháp thêm vài viên yến mạch, sau đó mới ung dung quan sát chủ nhân của mình.

Hôm qua, nửa đầu là tình huống xấu hổ đến cực điểm, nửa sau lại căng thẳng quá mức. Mãi đến lúc này, Bạch Nhất Nhất mới có thể nhìn rõ người đối diện.

Người kia trông khoảng 30 tuổi, dáng người cao lớn với đôi tay và đôi chân dài, vai rộng, eo thon, làn da màu tiểu mạch khỏe khoắn. Tóc cắt ngắn gọn gàng, sạch sẽ, chỉ có một vết sẹo màu trắng kéo dài nơi đuôi lông mày, khiến khí chất của anh ta có chút lạnh lùng và sắc bén.

Do thói quen nghề nghiệp của một họa sĩ, Bạch Nhất Nhất theo bản năng quan sát tỉ mỉ từng chi tiết, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, đường nét cơ bắp trên vai và lưng, ngón tay thon dài, dáng vẻ khi đi đứng ngồi nghỉ. Nhưng không hiểu sao, cậu cứ chần chừ mãi mà không dám nhìn thẳng vào mặt người kia.

Mãi đến khi đối phương đặt bát mì xuống, bước hai bước dài đến gần, cúi người xuống, ánh mắt chạm thẳng vào mình, Bạch Nhất Nhất mới không thể trốn tránh nữa.

Cậu nhìn chằm chằm gương mặt phóng đại trước mắt, đầu óc bỗng trống rỗng, chỉ còn lại một suy nghĩ—

Đẹp trai không chịu nổi.

Dù có mặc áo ba lỗ cũ với quần đùi thì nhan sắc của người này vẫn quá mức chói lọi.

Bạch Nhất Nhất có chút không chịu nổi ánh mắt sắc bén kia, khẽ cúi đầu, để kiểu tóc "nắp nồi" che đi vẻ kinh diễm lộ ra trong mắt.

Người kia có lẽ chỉ tò mò về trạng thái của cậu. Thấy cậu ăn uống ngon lành, anh cũng không nói gì thêm mà lập tức đi vào toilet. Một lát sau, tiếng nước ào ào vang lên, nhịp điệu quen thuộc của một buổi tắm sáng.

Vài phút sau, Bạch Nhất Nhất — một chú chim nhỏ — đã phải đối diện với một cú sốc trực diện.

Người đàn ông cao lớn bước ra với phần thân trên trần trụi, chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm. Những giọt nước chưa kịp lau khô lăn dài từ lồng ngực rắn chắc xuống, khí thế bức người đến mức khó thở.

Nhìn thấy đối phương đi đến tủ quần áo, lấy một bộ đặt lên mép giường rồi chuẩn bị tháo khăn tắm ra, Bạch Nhất Nhất bỗng cảm thấy chân mình mềm nhũn, tim đập thình thịch.

Không kịp nghĩ nhiều, cậu theo bản năng dang cánh chắn trước mắt, làm một màn che “thẹn thùng” theo đúng nghĩa đen.

Che kín mít, nhưng lại vô thức toát ra chút tiếc nuối chưa được nhìn đủ.

Thôi chết, bây giờ mình chỉ là một con chim thôi mà! Không có nguy cơ bị bắt vì rình coi, cũng chẳng cần xấu hổ vì bị phát hiện. Vậy thì tại sao lại từ bỏ cái phúc lợi trời ban này, một cảnh mỹ nam bước ra từ phòng tắm chứ? Đời chim vốn đã khó khăn, không bằng cứ nhìn cho sướng mắt rồi tận hưởng đi?

Bạch Nhất Nhất suy nghĩ một lát, tự thuyết phục bản thân. Cậu khẽ híp mắt, lén mở mắt ra qua kẽ lông cánh. Nhưng đúng lúc này, người kia đã nhanh chóng mặc xong quần và đang cài cúc áo sơ mi một cách ngay ngắn.

Dù giờ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, nhưng dáng người thẳng tắp cùng khí chất mạnh mẽ kia vẫn khiến chú chim nhỏ mê mẩn. Đường nét góc nghiêng của anh sắc sảo, chiếc cằm rõ ràng đến hoàn mỹ.

Bạch Nhất Nhất trừng đôi mắt nhỏ, chăm chú dõi theo. Đến khi thấy đối phương đã chỉnh tề, sẵn sàng ra cửa, cậu mới giật mình nhận ra kiểu dáng bộ quần áo kia? Hai ngôi sao trên vai áo?

Chủ nhân của cậu là... cảnh sát?

Còn rất trẻ đã là Nhị cấp Cảnh đốc?

Ánh mắt “dại trai” của Bạch Nhất Nhất lập tức thăng hoa thành si mê.

Cậu là một chế phục khống chính hiệu, lại đặc biệt có tình cảm sâu đậm với nghề cảnh sát. Mà vị chủ nhân trước mặt đây, một Nhị cấp Cảnh đốc trẻ tuổi, cao lớn, tuấn lãng đã hoàn toàn bắn trúng ngay giữa hồng tâm trong lòng cậu.

Ba ngày qua, bao nhiêu oán giận vì sự thờ ơ của chủ nhân bỗng chốc tan thành mây khói chỉ vì bộ cảnh phục này.

Căn hộ bừa bộn? Không sao, anh ấy là cảnh sát mà! Ai mà không biết cảnh sát bận đến mức chẳng có thời gian lo chuyện nhà cửa?

Biến mất mấy ngày? Cũng bình thường thôi! Nghề này bận rộn đến mức có khi còn chẳng nhớ nổi người thân, huống hồ là một chú chim nhỏ như cậu.

Hơn nữa, theo suy đoán của cậu, chủ nhân hẳn là cảnh sát hình sự. Vì khí chất của anh không giống kiểu nhân viên văn phòng, mà giống một người thường xuyên hoạt động thực địa hơn. Hôm qua, bộ thường phục cùng vẻ mệt mỏi trên người cũng ngầm xác nhận điều đó.

Còn chuyện cho cậu ăn giun khiến cậu ngất xỉu ư? Dù gì cũng là có ý tốt mà! Người ta không biết nên không thể trách được. Với tấm lòng khoan dung rộng lượng như cậu, đương nhiên có thể hoàn toàn bỏ qua chuyện này!

Bạch Nhất Nhất nhanh chóng tự điều chỉnh tâm lý, rồi lại nhìn thấy chủ nhân đại nhân đội xong mũ cảnh sát, thay giày chỉnh tề, bước đến cửa. Nhưng vừa dừng lại một chút, anh lại quay người đi về phía cậu.

“Bạch... Bạch cái gì ấy nhỉ? Cái tên kỳ quặc, sao không nhớ nổi...”

Anh đang nói chuyện với mình sao?

Bạch • vừa mới tiến hóa thành một fanboy cuồng nhiệt • Nhất Nhất liên tục gật đầu, hưng phấn nhảy nhót. Cả hai đều từng chê cái tên này dở tệ, đúng là có duyên thật!

Chủ nhân đại nhân trầm ngâm vài giây rồi nói tiếp: “Ừm... Mày ngồi xổm một chỗ, trắng trắng tròn tròn, chỉ có trên đầu là dính một nhúm tro đen... À, trông hệt như viên bánh trôi vừa bị lăn qua hạt mè vậy. Thôi, gọi mày là Bánh Trôi đi.”

Anh nhẹ giọng bổ sung: “Bánh Trôi, yên tâm, tao sẽ không bỏ mặc mày mấy ngày nữa đâu. Hôm nay tao sẽ về nhà.”

Người này nhìn qua có vẻ lạnh lùng, không ngờ lại dịu dàng như vậy. Đối với một con chim nhỏ mà cũng quan tâm đến mức quay lại báo hành tung, thậm chí còn đặt cho cậu một cái tên mới nghe đáng yêu thế này.

Nếu Bạch Nhất Nhất thực sự là một viên bánh trôi, e rằng lúc này đã ngọt đến mức tan ra luôn rồi. Trong lòng cậu âm thầm đáp “Vâng!”, ngoài miệng lại chỉ phát ra một tiếng “Pi!”.

Sau khi chủ nhân ra ngoài đi làm, căn hộ lại trở về trạng thái trống vắng, chỉ còn lại một chú chim cô đơn.

Nhưng tâm trạng của Bạch Nhất Nhất lúc này đã hoàn toàn khác với mấy ngày trước. Giờ cậu không còn cảm giác lạc lõng nữa, mà ngược lại, thậm chí còn thấy có chút an nhàn, như thể bản thân đã thích nghi với hoàn cảnh mới.

Cậu nghĩ đi nghĩ lại, rồi chợt nhận ra, chắc hẳn là do tính cách trạch bẩm sinh cộng thêm chứng sợ xã giao nhẹ của mình. Nếu không phải lần này “Trúng thưởng” ngoài ý muốn và bị ép biến thành chim, thì đời nào cậu lại có cơ hội tiếp xúc gần gũi với một nam thần đẳng cấp này? Huống chi, còn được sống chung một cách thân mật như vậy?

Còn chưa kịp nghiền ngẫm cảm giác vi diệu này, một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên trong đầu.

“Trời ạ, Nhất Nhất! Độ hài lòng của cậu tăng lên 0 rồi này! Giá trị âm quét sạch trong nháy mắt! Cậu đã gặp chuyện gì vui vậy?”

Cái này có hơi xấu hổ rồi nha...

Bạch Nhất Nhất thầm rủa một tiếng. Lẽ nào tao vui vẻ chỉ vì gặp được nam thần của mình, hơn nữa còn thèm thuồng thân hình của anh ta?

Giờ thì giải thích kiểu gì cho đỡ mất mặt đây?!

Cậu lại quên mất hệ thống này là dạng trói định linh hồn, chỉ cần nó muốn, thì có thể đọc sạch suy nghĩ của cậu trong nháy mắt.

Quả nhiên, hệ thống liền nghi hoặc hỏi: “Hóa ra là vậy? Nhất Nhất, chẳng lẽ cậu không thích bá tổng sao?”

Bạch Nhất Nhất cắn răng nghiến lợi. Bây giờ tao còn có chút quyền riêng tư nào không vậy?

Cậu lập tức quăng nồi, đáp dứt khoát: “Ây dà, tất nhiên là thích bá tổng rồi! Có bản lĩnh thì mày biến ra một người đi?”

Hệ thống lập tức câm nín, qua loa lảng sang chuyện khác: “À... Nhất Nhất, chủ nhân thế nào không quan trọng, miễn là cậu vui vẻ, hài lòng là được.”

Bạch Nhất Nhất lười đôi co tiếp, tâm trạng đang tốt, cậu liền leo lên chiếc xích đu gỗ, thong thả đung đưa qua lại giết thời gian.

Hôm nay là ngày thứ tư cậu đến đây. Nghĩ đi nghĩ lại, những người có khả năng phát hiện cậu biến mất, nhiều nhất cũng chỉ có ba người mà thôi.

Mẹ thì không đáng lo lắm. Hai tháng trước, bà được cử ra nước ngoài làm dự án, dự kiến phải ở đó một năm. Vì lệch múi giờ, dạo gần đây cũng chỉ liên lạc khoảng một lần mỗi tháng. Một ngày trước khi biến thành chim, cậu còn vừa gọi video với bà, chắc chắn bà sẽ không phát hiện ngay được.

Thời Hữu là người bạn duy nhất cậu liên lạc thường xuyên. Gần như ngày nào cũng nhắn tin qua lại, nhưng may mắn thay, chỉ là bạn trên mạng. Người đó thậm chí còn không biết địa chỉ cụ thể của cậu, nên dù có nhận ra điều gì bất thường thì cũng chẳng thể làm gì được.

Người phiền phức nhất lại chính là Hà Trạch. Đã nửa tháng kể từ lần cuối cậu nộp bản thảo cho cậu ta. Suốt mấy năm nay, cậu luôn tuân thủ nghiêm túc thỏa thuận một tháng một bộ bản thảo, chưa bao giờ trễ hẹn. Nếu đến kỳ hạn mà không có động tĩnh gì, tên kia chắc chắn sẽ tìm đến tận cửa để thúc bản thảo. Đến lúc đó, muốn giấu cũng giấu không nổi.

Chỉ nghĩ đến cảnh mẹ phát hiện mình mất tích, Bạch Nhất Nhất đã không dám tưởng tượng nổi bà sẽ hoảng loạn đến mức nào...

Còn về việc phát trực tiếp vẽ tranh trên mạng, cái mà cậu từng cố ý xây dựng như một công việc nghiêm túc để phát triển trong tương lai, thì giờ chẳng đáng lo nữa. Dù sao cậu cũng chỉ là một tay mới, chưa ký hợp đồng, không có áp lực phải cập nhật nội dung, nên dù có đột nhiên biến mất cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều.

Sau khi rà soát lại tất cả các mối quan hệ cá nhân có thể gây rắc rối, Bạch Nhất Nhất bỗng có chút mừng thầm vì tính cách trạch và chứng sợ xã giao nhẹ của mình. Nếu không, một khi bị phát hiện mất tích, để người thân báo cảnh sát rồi gây ầm ĩ lên, thì đến lúc biến lại thành người không biết còn bao nhiêu rắc rối phải xử lý nữa.

Bây giờ, việc quan trọng nhất chính là tăng nhanh độ hài lòng. Dù chưa thể đạt 100% ngay lập tức, thì ít nhất cũng phải đủ để tạm thời trở lại hình người, báo bình an với người thân rồi tính tiếp.

Nghĩ đến khả năng tự trốn khỏi "chuồng" rồi bay thẳng về nhà, Bạch Nhất Nhất hỏi: “Thống Thống, bây giờ chúng ta đang ở thành phố J đúng không? Từ đây về nhà tao rốt cuộc xa bao nhiêu?”

Hệ thống: “567 km đó nha~”

Nói xa thì không hẳn xa, nhưng bảo gần thì cũng chẳng gần chút nào. Ít nhất, Bạch Nhất Nhất hoàn toàn không tin tưởng vào cái đôi cánh bé tí của cơ thể chim cưng này có thể bay xa đến thế.

“Haizz...”

Cậu thở dài một hơi, càng thêm tha thiết mong chờ chủ nhân mau chóng trở về.

Chỉ cần nhìn thấy nam thần trong bộ cảnh phục, độ hài lòng của cậu đã nhảy vọt mấy chục điểm. Nếu có thể tiếp xúc thân mật hơn, chẳng phải sẽ càng vui hơn sao? Vậy độ hài lòng chẳng phải cũng sẽ vèo vèo tăng vọt?

Độ hài lòng = Độ thân mật?

Bạch Nhất Nhất hoàn toàn không nhận ra công thức tính toán này có chỗ nào sai sai...

Bận rộn cả ngày, Diêm Thác hoàn toàn không hề hay biết rằng, trong căn hộ của mình đang có một chú chim ngày nhớ đêm mong, đợi anh trở về đến mòn cả mắt.

Hôm nay là ngày họp định kỳ hàng tháng, lại còn có buổi phân tích vụ án. Cơ thể thì rốt cuộc cũng được ngồi nghỉ ngơi trong văn phòng, nhưng đầu óc thì vẫn quay cuồng không ngừng.

Ngay khi vừa tan làm, điện thoại cá nhân bắt đầu reo lên.

Nhìn thấy hai chữ “Du Liên” trên màn hình, Diêm Thác lập tức thấy đau đầu.

Vị này chính là phu nhân của đội trưởng chi đội, đồng thời cũng là chị họ ruột của anh. Một CEO tài giỏi, ngồi trên đỉnh cao của tình yêu và hôn nhân, lại còn lợi dụng chức vụ của mình để trở thành đại diện chính thức của gia đình trong công cuộc giục cưới.

Cũng chính chị ấy là thủ phạm khiến anh đã bước sang đầu 3, nhưng lại có đến gần 40 mối quan hệ không thành công, một câu chuyện bi thảm đến không thể bi thảm hơn.

Diêm Thác có thể đoán chắc, nội dung cuộc gọi lần này vẫn sẽ y hệt như mọi lần.

Hơn nữa, anh cũng biết chắc một điều: cho đến khi nào anh chính thức kết hôn, những cuộc gọi kiểu này sẽ chỉ ngày càng nhiều hơn theo cấp số nhân.

Nhưng mà... có thể làm gì được đây?

Dù sao, chị họ lớn hơn anh cả chục tuổi, từ nhỏ đã thay cả nhà làm tròn trách nhiệm chăm sóc, lo lắng cho anh như một người mẹ. Bao nhiêu năm nay, ân tình chồng chất, nợ còn không hết, anh làm sao nỡ phũ phàng cúp máy?

Ngay cả ý định chống cự, anh cũng chẳng thể nào dấy lên nổi...

Điện thoại đổ chuông đến hồi thứ ba, Diêm Thác thở dài, hít sâu một hơi rồi bắt máy, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh: “Chị, có chuyện gì vậy?”

Quả nhiên, Du đại tiểu thư lập tức thao thao bất tuyệt: “Tiểu Thác, để chị nói cho mà nghe! Hôm nay chị gặp Lý tiểu thư, cô ấy là giáo viên tiểu học, điều kiện gia đình tốt, tính cách lại dịu dàng, nhan sắc không thể chê vào đâu được. Thật sự chị chưa từng thấy cô gái nào chất lượng thế này! Đừng có đôi co với chị nữa, trong tuần sau nhất định phải chốt thời gian, chị sắp xếp cho hai đứa gặp mặt.”

Không để anh có cơ hội phản kháng, giọng điệu bá đạo của chị họ khiến Diêm Thác hiểu rõ: đây là mệnh lệnh, không phải đề nghị.

Anh biết mình không thể trốn thoát, chỉ đành bất lực đáp: “Biết rồi, chị. Khi nào chắc chắn thời gian, em sẽ nhắn tin cho chị.”

“Thế thì tốt. Còn nữa, tháng sau là đại thọ 80 tuổi của ông nội, nhớ xác nhận sớm lịch nghỉ phép đi. Thôi, cúp máy đây.”

“Vâng, được rồi.”

Vừa mới thở phào vì được tha, điện thoại lại vang lên lần nữa, lần này là Hoa Hoành Thanh.

Vừa bấm nghe, đầu dây bên kia đã cất tiếng: “Sao vậy? Nãy giờ gọi toàn báo máy bận.”

“Chị của tôi.” Diêm Thác hờ hững đáp, giọng điệu đầy bất lực.

Bên kia điện thoại lập tức bật cười: “Lại nhận nhiệm vụ mới à? Lần này là ca thứ bao nhiêu rồi? 39 hay 40?”

Diêm Thác chẳng muốn phí lời với mấy trò trêu chọc này, bực bội đáp: “Có chuyện gì thì nói, đừng có lắm lời vô nghĩa.”

“... Được rồi, được rồi. Thế con chim nhỏ nhà cậu, à không, Bạch Tuyết Công Tử ấy, tình hình vẫn ổn chứ?”

Bị nhắc đến sủng vật nhỏ mà anh hoàn toàn quên béng, Diêm Thác hơi chột dạ. Nhớ đến cảnh con chim xám tro đói đến mức phải liều mình trốn ngục, anh thấy hơi áy náy, nhưng ngoài miệng lại phán bừa một câu: “... Cái tên nửa vời khó nhớ thật, bảo sao tôi cứ quên hoài. Vẫn ổn. Nếu cậu quý nó thế, bữa nào tôi trả lại cho cậu, tôi vốn không thích hợp nuôi thú cưng.”

“Ấy ấy, đừng có mà đẩy đi! Đã nhận rồi thì là của cậu, coi như thêm tí hơi thở sinh động vào cuộc sống đi. Chứ không thì cứ mười ngày nửa tháng không thấy cậu về nhà, hết vụ án này đến vụ án khác, chẳng khác nào sống với cương thi.”

Hoa Hoành Thanh nửa đùa nửa thật, giọng điệu mang chút tiếc nuối.

Lời nói nghe chẳng dễ chịu, nhưng tấm lòng của cậu ta thì Diêm Thác vẫn hiểu được. Anh chỉ đành nhận thêm một phần quan tâm này, cười khẽ: “Được rồi, nhưng mà tôi đổi tên nó rồi, gọi là Bánh Trôi.”

“Bánh Trôi? Ừm, cũng dễ gọi đấy chứ. Mai là thứ 7, cậu có rảnh không? Tôi mang một bé đáng yêu qua, cho nó gặp gỡ Bánh Trôi nhà cậu.”

“Gặp gỡ? Ý cậu là gì?”

“À, thuật ngữ nuôi chim thôi. Đến mùa rồi, tìm bạn ghép đôi đấy.”

“... Được.”

Cúp máy, Diêm Thác ngửa đầu nhìn trần nhà, bất lực không nói nên lời. Trong vòng mười phút ngắn ngủi, cả chủ lẫn chim đều bị ép đi xem mắt, chẳng lẽ bây giờ không phải mùa hè, mà là mùa xuân đã đến?

Về đến nhà, anh vừa bật đèn, đóng cửa, liền nghe thấy một tràng “Pi pi pi” thanh thoát vang lên, nghe thế nào cũng giống như đang hỏi anh đã về rồi à?
 

--------
Chế phục (制服): Thường dùng để chỉ đồng phục của lực lượng vũ trang, cảnh sát, công an, quân đội... Nó mang tính trang trọng, có quy định chặt chẽ về kiểu dáng, màu sắc, phù hiệu.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play