“Cha, là con nói ra muốn ở riêng! Không liên quan gì tới mẹ và đại tẩu cả!” Dư Hải nhìn Dư lão đầu, lên tiếng một lần nữa.
Khuôn mày của Dư lão đầu nhăn càng chặt, quát lên: “Ở riêng gì hả, liều lĩnh càn quấy! Chờ chân con khỏi hẳn rồi hãy nói!”
Dư Tiểu Thảo đột nhiên lên tiếng nói: “Còn không ở riêng, người nhị phòng nhà con sẽ bị bán hết! Gia gia, nếu không phải cha đi ra ngăn cản, bây giờ ngài đã không còn nhìn thấy con và Tiểu Liên đâu. Vẫn nên chia nhà ở riêng thôi, ở riêng rồi sẽ không còn ai muốn hại chúng con nữa!”
“Bán người?” Trong đôi mắt già nua vẩn đυ.c của Dư lão đầu đột nhiên bắn ra tia nhìn lãnh lẽo khϊếp người, ông nghĩ đến người đàn bà vừa ra ngoài kia, sau khi nghĩ thông suốt chuyện là như thế nào, ông hung hăng trừng mắt liếc nhìn mẹ chồng nàng dâu Trương thị và Lý thị một cái, quát: “Ta còn chưa chết đâu, xem ai dám làm hại các ngươi! Bán con bán cháu, Dư gia chúng ta chưa tới nỗi mất mặt như vậy!”
Lão Dư hiếm khi tức giận phát uy một lần, Lý thị hãi đến cúi đầu né tránh phía sau mẹ chồng, Trương thị rụt rụt thân mình, cố chấp nói:
“Làm nha đầu ở Chu gia có gì không tốt hả? Ăn không lo mặc không lo, mỗi tháng còn có một lượng bạc tiền tiêu vặt. Loại chuyện tốt này tìm đâu ra? Lão nhị bị thương, chỉ mới chữa trị mấy ngày đã tiêu phí hết hơn nửa của cải nhà chúng ta. Khi đó không biết bao giờ nó mới tỉnh lại, mỗi ngày chỉ riêng uống thuốc cũng đã phải vài đồng bạc. Mấy ngày nay trong nhà lại chẳng thu vào được bao nhiêu… Ta đây không phải đang suy nghĩ vì cái nhà này hay sao!”
“Bây giờ lão nhị không phải đã tỉnh lại rồi sao? Chuyện ở riêng không cần nhắc lại nữa!” Dư lão đầu rất rõ ràng bản tính của Trương thị như thế nào. Khi vợ trước mới vừa qua đời, sao ông ấy có thể nhìn lầm, cưới một tai họa như vậy về nhà chứ.
Trước kia Trương thị khắt khe đối với con thứ hai, không phải ông chưa tùng nhắc nhở, nhưng mỗi lần bà ta đều kêu trời gọi đất khóc nháo một trận, nói trong khó khăn thế nào, mình khó xử ra sao. Có đôi khi đã đồng ý ở ngay trước mặt ông rồi nhưng chỉ chớp mắt lại muốn làm thế nào thì làm thế ấy.
Khi Dư Hải tám tuổi ăn không đủ no bụng, xuống sông bắt cá thiếu chút nữa chết đuối, ông đã hạ quyết tâm muốn hưu bà ta. Nhưng không nghĩ tới Trương thị lại phát hiện trong bụng đã có cốt nhục của ông, nên ông đành bấm bụng giữ bà ta ở lại. Không nghĩ tới sau khi sinh con thứ ba, Trương thị càng ngày càng lấn tới, chỉ lo cho con mình, mặc kệ không hỏi một trai một gái của vợ cả.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play