Liễu thị vừa nghe mẹ chồng và chị dâu cả lại có thể có suy nghĩ muốn bán con gái của mình, đôi mắt tối sầm đi thiếu chút nữa ngất xỉu. Trong nhà đâu nghèo đến nỗi phải bán con gái chứ?
“Mẹ, thân thể Thảo Nhi đã rất tốt rồi, có thể giúp đỡ làm việc trong nhà. Liên Nhi cho heo ăn, nuôi gà, xử lý vườn rau gần như đã có thể gánh vác hơn nửa một lao động chính. Ngài đừng bán con cháu đi, cầu xin ngài…” Liễu thị tính tình nhu nhược, ngày xưa bị ức hϊếp đến tàn nhẫn cũng không dám nói lại một câu với mẹ chồng. Nhưng liên quan tới tương lại của hai đứa con gái, nàng ấy không nhịn được chảy nước mắt, đau khổ cầu xin.
Trương thị cau mày, khuôn mặt đầy không kiên nhẫn: “Ngươi thử tính xem, mới mấy ngày vừa rồi vì lão nhị bị thương đã bỏ ra hơn mười lượng bạc rồi. Thời tiết đầu mùa xuân năm nay lại không tốt, cha và đại ca ngươi không đánh được cá, trong nhà không có khoản thu vào nào. Không bán nữ nhi chẳng lẽ để đại tẩu ngươi bán nhi tử? Chẳng lẽ nam nhân của ngươi không trị thương nữa?”
Lý thị cũng không âm không dương đồng tình: “Đúng vậy, đúng vậy! Vưu đại phu nói, nam nhân của ngươi cho dù tỉnh lại thì chân cũng bị phế rồi, nuôi một phế vật như vậy chẳng lẽ không cần tiền à? Còn ngươi nữa, lâu lâu lại phát bệnh, khám bệnh chẳng lẽ không cần tiền? Sang năm tam đệ huyện khảo, tiểu muội xuất giá… Chuyện nào mà không cần tiền hả! Các ngươi tiêu phá hết tiền của trong nhà để những người còn lại sống thế nào, có còn công bằng hay không?”
“Hơn nữa,” Lý thị thanh thanh cổ họng, tiếp tục nói, “Chu gia chính là nhà giàu số một số hai ở trấn trên, Trân Hưởng Lâu cũng đã mở ở kinh thành rồi. Đại nha hoàn ở trong nhà ăn mặc còn khí phái hơn những tiểu thư nhà bình thường đấy, mỗi tháng chẳng những có một lượng bạc tiền tiêu vặt, các chủ tử ban thưởng càng không cần phải nói. Liên nha đầu và Thảo nha đầu đến đó chính là hưởng phúc đấy!”
Tiểu Liên khẩn trương đỡ mẹ, oán hận nói: “Tốt như vậy sao ngươi không đi hả? Vị đại nương này, Chu gia lần này cũng mua người hầu chứ? Đại bá mẫu, ngươi cũng thật có phúc đấy…”
Lý thị lập tức thay đổi sắc mặt, mắng: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nói chuyện như thế hả?”
Dư Tiểu Thảo hừ lạnh một tiếng, nói: “Đại bá mẫu, Tiểu Liên nói không sai chút nào đâu, nếu ngươi cảm thấy đến Chu gia làm hạ nhân là đi hưởng phúc, vậy vì sao ngươi không đi đi? Đã bán cho nhà quyền quý thì bản thân đã không còn tự do nữa rồi, muốn đánh muốn gϊếŧ muốn bán đi đều theo tâm tình của chủ nhân. Đại bá mẫu chỉ nhìn thấy một mặt tươi sáng của đại nha hoàn, nhưng ở nơi cửa son kia có nhà ai chưa từng có có vài nha đầu chết chứ? Đây là đại bá mẫu muốn mạng của chúng ta à!”
Liễu thị vừa nghe không biết là bị chọc tức hay bị dọa sợ, tay chân run nhè nhẹ, ngữ khí lại vô cùng kiên định: “Cho dù ta ăn rơm ăn cỏ cũng sẽ không bán nữ nhi! Mẹ, việc này không cần thương lượng nữa!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play