Trương thị thấy Dư lão dùng ánh mắt phức tạp nhìn qua, trong lòng khẽ động, sợ ông sẽ nói ra điều gì không nên nói, vội gân cổ lên quát về phía ông: “Không có! Cũng chỉ có chừng này! Trong nhà cũng không tích tiền, bỏ hơn mười hai lạng bạc ra mua thuốc, còn có thể có bao nhiêu bạc?”
Tiểu Thảo nhìn ra bà ta chỉ đang dùng lớn tiếng để che dấu sự hoảng hốt của mình, biết trong nhà khẳng định không chỉ có chừng đó tiền, nhưng, chỉ cần có thể thuận lợi dọn ra ở riêng, nàng cũng không so đo nhiều như vậy. Nhưng, nàng cũng không muốn để Trương thị biến người khác trở thành kẻ ngốc, cho nên nói: “Không có gì thì thôi! Bà kêu lớn như vậy làm gì chứ? Không biết, còn tưởng bà chột dạ nữa!”
“Chột dạ? Vì sao ta phải chột dạ? Ngươi, nha đầu chết tiệt kia, cả ngày chỉ biết tranh luận, buổi sáng nay thật sự nên bán ngươi đi…” Trương thị bày ra sắc mặt ăn thịt người, nếu không phải có thôn trưởng và trang chủ ở đây, bà ta đã sớm nhào tới vả cho con bé chết bầm kia một cái.
“Cháu gái của nhà họ Dư chúng ta, há để cho ngươi muốn nói bán thì bán?” Buổi sáng một người phụ nữ xa lạ tới nhà tam đệ, nghe nói là ma ma trong trấn. Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, chuyện mẹ chồng nàng dâu Trương thị muốn bán hai chị em song sinh cùng trứng đã truyền khắp trong thôn.
Dư Lập Xuân thân là huynh trưởng, trợn mắt trừng một cái, lộ ra uy nghiêm của lão đại. Nhưng, tất cả mọi người đều coi thường sức chiến đấu của người đàn bà đanh đá Trương thị này.
Cuối cùng sau khi Trương thị vừa khóc nháo, vừa la lối khóc lóc, một nhà Tiểu Thảo chỉ được chia hai lượng bạc. Đến buổi tối, Dư lão đầu ngồi ở trên đầu giường, ngắm nhìn tẩu thuốc cũ, tỏ ra xa cách với sự lấy lòng của Trương thị.
Trương thị thở dài, nói: “Ta biết ông trách ta không lấy ba trăm lượng bạc Triệu thợ săn đưa tới ra chia. Nhưng ta cũng chỉ vì muốn tốt cho nhà chúng ta thôi! Trước kia ông luôn cảm thấy lão nhị có khả năng, có tiền đồ, trong nhà cũng chỉ trông vào nó.”
Nhưng dù sao nó cũng đã xảy ra chuyện, bây giờ hy vọng của cả nhà đều ký thác ở trên người lão tam, không phải tiên sinh luôn khen lão tam nỗ lực sao? Sang năm thi khoa, nếu hắn đỗ tú tài, tiên sinh sẽ đề cử hắn lên trường học của danh nho Viên tiên sinh ở trấn trên.”
“Ta đã hỏi thăm qua, Viên tiên sinh đã thi đậu tam nguyên và tài tử của tiền triều, bảng nhãn, thám hoa, tiến sĩ cử nhân đã học từ trường học của hắn cũng rất nhiều nữa! Lão tam của chúng ta, không phải có bán tiên chiếu mệnh, nói có số cử nhân sao? Cũng không thể để chậm trễ!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play