Ý thức của Lâm Tiểu Uyển nặng trĩu, mơ hồ như đang chìm trong giấc mộng. Một mùi tanh nồng đặc trưng của biển tràn vào khoang mũi, bên tai vang lên tiếng sóng vỗ “ào ào” bên bờ cát. Nhất định là cô đang mơ, không thể có chuyện khác được! Cô sinh ra và lớn lên ở vùng đất liền, cả đời chỉ có một lần duy nhất được thấy biển nhờ em gái học đại học ở thành phố Tân Hải. Vậy mà bây giờ lại nghe thấy tiếng sóng?

Lâm Tiểu Uyển muốn mở mắt ra, nhưng bóng tối dày đặc vẫn bao trùm lấy cô. Cảm giác này không khác gì bị bóng đè—ý thức thì tỉnh táo, nhưng cơ thể lại không cách nào cử động được.

“Nhị tỷ! Nhị tỷ ơi! Hu hu hu… Tỷ không được chết đâu! Thạch Đầu không đói nữa, cũng không đòi ăn màn thầu nữa đâu! Tỷ mau tỉnh lại đi!” Một cơ thể bé nhỏ bỗng nhào vào người cô, nắm lấy cánh tay cô mà lay mạnh.

Nhị tỷ? Cô nghe nhầm chăng? Rõ ràng cô là con cả trong nhà. Năm cấp hai, khi cha mẹ lần lượt qua đời, cô đã bỏ học đi làm để nuôi hai em trai và em gái khôn lớn. Suốt hơn hai mươi năm, cô luôn được gọi là “chị cả”, sao bây giờ lại thành “nhị tỷ”? Không lẽ nhận nhầm người?

“Trời ơi, thật là tạo nghiệt! Chỉ vì một cái màn thầu mà đánh con bé ra nông nỗi này sao? Nó vốn đã yếu ớt, bây giờ lại bị đập đầu chảy máu, liệu có qua khỏi không đây?”

“Còn là đại bá mẫu của nó nữa chứ! Một cái màn thầu chẳng đáng bao nhiêu, vậy mà nỡ xuống tay nhẫn tâm như thế! Đúng là lòng dạ sắt đá!”

“Cha của Tiểu Thảo là một ngư dân giỏi nhất vùng, lại biết săn bắn, có tiếng là người tài giỏi. Nhà mới năm gian và con thuyền của lão Dư cũng nhờ cậu ấy giúp đỡ mới có được. Một đứa bé chỉ ăn một cái màn thầu mà cũng không tha sao?”

“Tôi thấy con bé nguy kịch lắm rồi. Mau đi gọi mẹ nó đến, chậm chút nữa e là không kịp nhìn mặt lần cuối mất!”

“Lý Hoa Quế quả thật độc địa! Đến cháu ruột của mình mà cũng ra tay ác như vậy, sau này chúng ta nên tránh xa bà ta một chút, lỡ đâu đắc tội bà ta thì lại bị hại không biết chừng!”

Tiếng bàn tán xôn xao bên tai khiến đầu óc Lâm Tiểu Uyển trở nên ong ong. Ý thức dần dần rõ ràng hơn, cô nhận ra mình đang nằm trên nền cát mềm mại, trán đau nhức dữ dội, xung quanh là một đám đông đang xì xầm.

Cơn ác mộng này bao giờ mới kết thúc đây?

“Các người nói nhăng cuội gì thế! Không biết thì đừng có phán bừa! Con bé chết tiệt đó ăn trộm cái màn thầu mà tôi mang từ nhà mẹ đẻ về! Tôi chỉ quát mắng nó vài câu, đẩy nhẹ hai cái, ai mà ngờ nó lại va đầu vào mạn thuyền chứ? Chẳng phải tôi đã sai Hắc Tử đi mời đại phu rồi sao? Hừ! Mẹ nào con nấy, lúc nào cũng chỉ biết tiêu hao lương thực!” Một giọng đàn bà the thé vang lên, đầy gay gắt.

“Nhị tỷ không hề ăn trộm! Cái màn thầu đó là Hắc Tử ca làm rơi xuống đất, thấy bẩn nên không thèm ăn! Nhị tỷ thấy cháu đói quá mới nhặt lên!” Giọng nói trẻ con nghẹn ngào vang lên giữa những tiếng khóc nức nở.

“Thằng nhóc này, nhỏ mà đã biết nói dối! Hắc Tử ca của ngươi rõ ràng nói là Nhị tỷ nhà ngươi trộm màn thầu! Ta chỉ đẩy nhẹ một chút thôi, có khi chính nó cố tình va đầu vào thuyền để trốn phạt đấy!” Giọng điệu người đàn bà càng lúc càng chanh chua, nhưng ẩn chứa chút chột dạ.

“Vợ Đại Sơn, bà nói vậy không thấy quá đáng sao? Đứa nhỏ chảy máu đầu nhiều thế kia, có khi nào sắp chết rồi mà bà còn vu khống nó? Một đứa bé tí tuổi đầu, làm sao có tâm cơ đến mức đó chứ?” Một giọng nói già nua nhưng cứng cỏi vang lên, tràn đầy phẫn nộ.

Đúng vậy! Đúng là loại đàn bà độc ác! Vì một cái màn thầu mà ra tay tàn nhẫn đến mức này, lại còn là họ hàng ruột thịt nữa chứ! Lâm Tiểu Uyển muốn mở mắt ra nhìn xem rốt cuộc người phụ nữ này trông thế nào, nhưng mí mắt cô nặng như đeo chì, không tài nào nhấc lên nổi.

“Thảo Nhi…”

Một giọng nói mệt mỏi vang lên, mang theo sự đau lòng và nôn nóng. Cô cảm giác có ai đó ôm lấy mình, những giọt nước mắt ấm áp rơi xuống mặt cô.

Cái ôm này thật ấm áp, có hương vị của… mẹ. Đã bao lâu rồi? Từ năm mười bốn tuổi, sau khi cha mẹ mất trong tai nạn, cô chưa từng được cảm nhận sự dịu dàng như thế này nữa. Dù đã học cách mạnh mẽ, nhưng giờ phút này, cô lại xúc động muốn khóc.

“Muội muội… chảy nhiều máu quá! Mẹ, đừng khóc nữa, mau đi mời đại phu!” Một giọng nói non nớt vang lên, nghe có vẻ là của một bé gái chưa quá mười tuổi. Nhưng… cô ta vừa gọi ai là “muội muội”? Không phải là cô đấy chứ?

Một cơn bất an bất chợt dâng lên trong lòng Lâm Tiểu Uyển. Sao giấc mơ này lại chân thật đến thế?

Đột nhiên, một cơn đau nhói truyền đến từ vết thương trên trán, tiếp đó là cảm giác có người ôm cô thật chặt. Không đúng… đây không phải là mơ!

Nhưng rõ ràng cô là Lâm Tiểu Uyển hai mươi chín tuổi, tại sao lại trở thành “Thảo Nhi”?

“Tránh ra, tránh ra! Vưu đại phu tới rồi!”

“Vưu đại phu, cầu xin ông, xin hãy cứu lấy con gái tôi!” Người phụ nữ ôm cô nức nở van xin, giọng nói nghẹn ngào mà bất lực.

“Đặt đứa bé xuống đi, ta sẽ cầm máu cho nó trước…” Một đôi tay nhẹ nhàng lau đi vết máu trên trán cô. Khi rửa sạch vết thương, cơn đau bỏng rát khiến cô khẽ run lên. Cô khẽ hé mắt, ánh sáng chói lóa làm cô không thể không nhắm lại.

“Tỉnh rồi! Tiểu Thảo tỉnh rồi!”

Vưu đại phu nhẹ nhàng băng bó cho cô, chậm rãi nói: “Tỉnh lại là tốt rồi, nhưng sức khỏe đứa bé vốn đã yếu, lại mất nhiều máu như vậy. Nhớ phải chăm sóc thật cẩn thận, bồi bổ cho nó nhiều hơn.”

Dần thích nghi với ánh sáng, Lâm Tiểu Uyển cuối cùng cũng nhìn rõ mọi thứ xung quanh.

Khoan đã… Tại sao ai cũng mặc đồ cổ trang?

Những lời vừa nghe thấy…

Không lẽ… cô xuyên không rồi sao?!

"Thảo Nhi, con tỉnh rồi sao? Cảm thấy đau đầu không? Nói mẹ nghe, còn chỗ nào thấy khó chịu không?"

Nghe giọng nói vang lên, Lâm Tiểu Uyển quay đầu nhìn, liền bắt gặp đôi mắt tràn đầy lo lắng xen lẫn xót xa. Trời ơi... Đây là mẹ cô ư? Sao trông trẻ quá vậy, thoạt nhìn chẳng lớn hơn cô là bao.

"Muội muội, ai lại bắt nạt muội ra nông nỗi này? Để ta đi tìm kẻ đó tính sổ!"

Một bé gái nhỏ nhắn, gầy gò, dáng vẻ chưa đến mười tuổi, thế mà lại là tỷ tỷ của cô? Lâm Tiểu Uyển trợn tròn mắt, cúi xuống nhìn chính mình—bàn tay bé xíu, thân hình nhỏ nhắn—cô chỉ biết cười khổ. Lẽ nào ông trời thương xót cho quãng đời thiếu niên vất vả của cô ở kiếp trước, nên cho cô cơ hội trải qua tuổi thơ một lần nữa?

Nhưng mà ông trời ơi, dù gì cũng nên để con đầu thai vào một gia đình khá giả một chút chứ! Nhìn cả nhà ăn mặc lam lũ, da dẻ xanh xao vàng vọt, đến nỗi phải nhặt lại nửa cái bánh màn thầu người ta vứt đi để ăn, đúng là quá thê thảm rồi!

Từ cơn chấn động vì xuyên không, Lâm Tiểu Uyển dần bình tĩnh lại. Thôi thì đến đâu hay đến đó! Kiếp trước, em trai em gái của cô cũng đã có sự nghiệp và gia đình riêng, cô cũng coi như hoàn thành trách nhiệm. Chỉ là không biết, ở thế giới xa xôi ấy, hai đứa có đau lòng vì sự ra đi đột ngột của cô mà khóc nức nở không?

Trong phút chốc, ý thức của Lâm Tiểu Uyển trở nên mơ hồ, ký ức vụt về năm cô mười lăm tuổi—lúc đó mới lên lớp 8. Cha mẹ cô như thường lệ đi chợ bán hàng nhưng không may gặp tai nạn giao thông, cả hai đều qua đời trên đường. Chú bác họ hàng vội vàng giúp lo liệu tang sự sơ sài rồi rời đi ngay, như thể sợ bị ba đứa trẻ mồ côi bám víu.

Là chị cả, cô buộc phải nghỉ học, một mình gánh vác trách nhiệm nuôi nấng hai em. Khi ấy, em gái cô chỉ mới mười hai, còn em trai vừa tròn mười tuổi.

Mười bốn năm qua, cô không chỉ quán xuyến ba mẫu ruộng ở quê mà còn chạy đôn chạy đáo kiếm tiền lo học phí cho hai em. Vì sợ người ta chê mình nhỏ tuổi, cô đành nói dối là đã mười bảy, chỉ là vóc dáng nhỏ con mà thôi.

Cô từng bán rau, bán trái cây, làm phục vụ quán ăn, làm công nhân trong xưởng… Mãi sau này, bà chủ một tiệm đồ kho thấy cô chịu khó, trung thực, lại thương hoàn cảnh đáng thương của cô nên giữ cô lại làm việc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play