Vệ Hạ Yên bị hắn đột nhiên đến gần làm có chút căng thẳng, theo phản xạ liền gật đầu.

“Ừm , rất tốt, ta nhớ kỹ.”

Cảnh Nguyên Bạch nói xong liền đẩy cửa bước ra ngoài, chuỗi ngọc vụn buộc trên cổ tay và lọn tóc theo động tác của hắn khẽ va vào nhau, phát ra những tiếng leng keng trong trẻo. Vệ Hạ Yên nghe thấy, lại không hề cảm thấy chói tai.

Nàng thậm chí còn cảm thấy, âm thanh này so với tiếng nhạc cổ truyền đến từ tòa lầu đỏ kia còn dễ nghe hơn. Vệ Hạ Yên theo hắn ra ngoài, xuống đến lầu một liền thấy ông chủ quán trọ đang chặn một đôi nam nữ, có vẻ như đang khuyên nhủ điều gì đó.

Thiếu nữ khoác váy lụa xanh lục khẽ cúi mắt, nở nụ cười trong trẻo: “Ông chủ lo lắng quá rồi. Người xem du khách trên đường nhiều như vậy, sao có thể có nguy hiểm gì chứ?”

“Cô nương, tại hạ chỉ có lòng tốt nhắc nhở, nếu cô nương không nghe thì tùy ý.”

Ông chủ vừa chắp tay, vừa lắc đầu, sau đó quay sang, liền bắt gặp hai người bọn họ đang bước xuống. Vệ Hạ Yên còn chưa kịp mở miệng, ông chủ đã cười bất đắc dĩ:

“Lại thêm một đôi không chịu nghe khuyên bảo.”

Vệ Hạ Yên không nhịn được sửa lại lời của ông chủ: “Ta chỉ là nha hoàn đi theo hầu hạ. Đây là công tử nhà chúng ta, ta và hắn không phải một đôi.”

Ông chủ nghe vậy, nhướng mày nhìn lại, đột nhiên hỏi: “Thật sao?”

Vệ Hạ Yên khó hiểu gật đầu, không hiểu tại sao đối phương lại chấp nhất với quan hệ giữa nàng và Cảnh Nguyên Bạch.

Ông chủ tựa người vào quầy, ngáp một cái rồi thản nhiên nói: “Vậy thì tốt nhất.”

Ở phía trước, thiếu nữ tên Tiểu Đào, người trước đó ở ngay phòng bên cạnh bọn họ, quay đầu nhìn lại, thân thiện chào hỏi Vệ Hạ Yên: “Hai người cũng qua đó chơi sao?”

“Đúng vậy.” Vệ Hạ Yên đáp.

“Vậy chúng ta cùng đi đi?” Tiểu Đào kéo vạt áo của vị công tử áo lam bên cạnh, đối phương cũng lập tức mỉm cười đưa ra lời mời.

Vệ Hạ Yên nhìn về phía Cảnh Nguyên Bạch. Hắn dường như không có ý kiến gì, chỉ hờ hững đáp: “Tùy cô.”

Thế là bốn người cùng nhau đi về phía cuối con phố. Vệ Hạ Yên bước theo bên cạnh Cảnh Nguyên Bạch, phát hiện con phố này vào ban ngày vốn mang đậm hơi thở phồn hoa, nhưng không ngờ đến ban đêm lại có một khung cảnh khác biệt. Hai bên đường, trên những tán cây, những chiếc đèn lồng đỏ thẫm đều đồng loạt sáng lên.

Tựa như một con đường được thắp sáng chỉ để dẫn lối cho bọn họ. Đi thêm vài bước, tòa môn lâu kia liền hiện ra trước mắt. Bên trong bức tường đỏ rực, hương hoa quế đậm đà lan tỏa trong không khí. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, cuốn theo những cánh hoa nhỏ xinh rơi rải rác xuống mặt đất.

Tiểu Đào có chút thất vọng, thở dài: “Hóa ra chỉ là cây hoa quế, không phải bánh hoa quế à.”

Tiểu công tử áo lam lập tức dỗ dành nàng, giọng điệu sủng nịch: “Chúng ta cứ vào thử xem. Ta sẽ hỏi lão bản xem có thể làm chút bánh hoa quế cho Tiểu Đào không.”

“Được!”

Tiểu Đào tươi cười nhìn áo lam tiểu công tử, hai người vô thức chạm khuỷu tay vào nhau, lập tức mặt đỏ bừng. Vệ Hạ Yên không khỏi nhìn họ thêm vài lần. Tiểu Đào nhanh chóng quay sang nàng, cười khúc khích: “Hì hì, bọn ta lén đi chơi đó. Đầu tháng sau là đại hôn rồi. Yên Yên tỷ tỷ, nếu lúc đó hai người rảnh, có thể đến dự nha.”

Vệ Hạ Yên đáp: “Được.”

Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn lên cửa lâu. Ban ngày tấm biển bị gỡ xuống, nhưng giờ đây lại được treo lên, trên đó viết hai chữ “Phong Trần”.

Bước chân nàng hơi khựng lại, loại nơi này chẳng phải là chỗ nam nhân cổ đại tìm vui sao?

Thế nhưng nàng chưa kịp suy nghĩ thêm, bên cạnh đã có một gã sai vặt bước đến, lễ phép hỏi: “Công tử, tiểu thư, xin hỏi hai vị có quan hệ thế nào?”

Tiểu Đào nghe vậy, mặt lập tức đỏ bừng, đáp ngay: “Hắn là vị hôn phu của ta.”

Gã sai vặt mỉm cười, đưa tay làm động tác mời: “Mời vào.”

Vệ Hạ Yên còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã thấy gã sai vặt quay sang bọn họ, lặp lại y hệt câu hỏi vừa rồi.

Nàng đang định giải thích quan hệ giữa mình và Cảnh Nguyên Bạch, nhưng lời nói đến cổ họng lại không thốt ra được. Ban đầu còn tưởng đây là một thanh lâu, nhưng nếu thật sự như vậy, tại sao lại có câu hỏi kia?

Đang lúc nàng do dự, Cảnh Nguyên Bạch đã đi trước một bước, thản nhiên mở miệng: “Chúng ta sắp thành thân, nàng là vị hôn thê của ta.”

Vệ Hạ Yên nghe vậy, mặt lập tức đỏ bừng, nhưng gã sai vặt chỉ mỉm cười rồi nhường đường. Trong lúc nàng vẫn còn sững sờ, một thân ảnh bạch y bên cạnh khẽ nghiêng đầu, quân tử thanh nhã ấy mỉm cười nhìn nàng, ngữ điệu ôn hòa: “Muốn vào không, vị hôn thê?”

“…… Vào.”

Vệ Hạ Yên tránh đi ánh mắt mang ý cười của Cảnh Nguyên Bạch, nhanh chóng bước qua cửa. Sau khi tiến vào, nàng mới phát hiện tòa môn lâu trông có vẻ không lớn này lại ẩn chứa càn khôn bên trong. Bên cạnh cửa là con đường nhỏ lát gạch xanh, hai bên trồng đầy cây hoa quế rực rỡ, hương hoa thoang thoảng trong gió, như thể đang nghênh đón khách quý tiến vào đại sảnh.

Bên trong sảnh hình tròn, chia thành hai tầng trên dưới. Ở đài cao trung tâm, tiếng đàn hát du dương vang vọng, xen lẫn tiếng cười vui vẻ. Bốn phía đều là bàn ghế màu đỏ, khách nhân vào cửa không cần lựa chọn chỗ ngồi, vì mỗi bàn đều chỉ chừa hai chỗ. Vệ Hạ Yên liếc mắt nhìn quanh, quả nhiên, người đến đây đều có đôi có cặp.

Trong lòng nàng chợt lóe lên một suy đoán, quay đầu nhìn Cảnh Nguyên Bạch, thấp giọng hỏi: “Chuyện trước đó huynh nói muốn nhờ ta giúp, chẳng lẽ chính là chuyện này? Nơi này… không tiếp đãi khách bình thường sao?”

Chỉ tiếp đón những cặp thần tiên quyến lữ? Tuy rằng nàng không nói thẳng ra, nhưng cũng biết Cảnh Nguyên Bạch chắc chắn nghe hiểu.

“Nghe nói là vậy.”

“Nhưng, vì sao lại thế?” Vệ Hạ Yên thật sự không hiểu. Nàng chưa từng gặp quán nào làm ăn mà lại kén chọn khách hàng như vậy. Cảnh Nguyên Bạch nhún vai, tỏ vẻ bản thân cũng không rõ.

“Kia… Cảnh công tử đến Thanh Hà trấn, chính là vì tới nơi này dạo chơi một phen?”

Cảnh Nguyên Bạch chỉ cười mà không đáp. Vệ Hạ Yên lập tức hiểu rằng đây là chuyện không thể nói ra, nên ngoan ngoãn im lặng. Ngồi được một lát, nàng chợt nghe có người gọi mình. Quay đầu lại, cách vài bước chỗ ngồi, Tiểu Đào đang vẫy tay với nàng. Vệ Hạ Yên cũng mỉm cười đáp lại, rồi thu hồi ánh mắt.

Nơi này vốn chỉ tiếp đón các cặp đôi, nên không tránh khỏi cảnh những người đã uống chút rượu bắt đầu có hành động thân mật. Tuy rằng người cổ đại khá bảo thủ, không quá mức phóng túng, nhưng ánh mắt thâm tình, nắm tay hay hôn môi vẫn thỉnh thoảng xuất hiện. Mà ngay gần họ nhất, Tiểu Đào lúc này cũng đang kéo tay áo của vị công tử áo lam, hai người chơi đùa vô cùng vui vẻ.

Trên bàn bày biện ngoài những đĩa hoa quả tinh xảo còn có một phần bánh hoa quế thơm ngon.

Vệ Hạ Yên chỉ lướt qua một cái rồi thu lại ánh nhìn. Trong sảnh, dường như chỉ có nàng và Cảnh Nguyên Bạch là ngồi ngay ngắn, hoàn toàn không có bất cứ cử chỉ thân mật nào.

Không bao lâu sau, một nữ nhân trang điểm lộng lẫy, dung mạo mặn mà, trông khoảng hơn ba mươi tuổi, chậm rãi bước tới. Nàng ta đi đến gần, khẽ hành lễ, môi nở nụ cười dịu dàng:

“Hai vị khách nhân, chẳng hay thức ăn có hợp khẩu vị không?”

“Vẫn chưa có gì không hợp.” Vệ Hạ Yên đáp.

Đối phương vẫn giữ nụ cười:

“Hoặc là, hai vị có muốn thử bánh hoa quế vừa mới ra lò không?”

Thấy Vệ Hạ Yên chăm chú nhìn mình, nàng ta khẽ che miệng cười nói:

“Quên chưa giới thiệu, ta là chủ nhân nơi này, mọi người thường gọi ta là Hoa Nương.”

Vệ Hạ Yên trong lòng hiểu ra, cũng mỉm cười đáp:

“Thức ăn rất ngon, đa tạ Hoa Nương tiếp đãi.”

“Không cần khách sáo, chơi vui vẻ nhé.”

Nói xong, Hoa Nương uyển chuyển xoay người rời đi. Vệ Hạ Yên từ nãy đến giờ vẫn chưa động đến thức ăn trên bàn, nhưng nay chủ nhân đã đích thân tới hỏi han, nàng đành cầm một viên nho bỏ vào miệng.

Trên bàn có đặt một cây quạt xếp nhỏ, Vệ Hạ Yên đã từng mở ra xem, nhưng trên đó lại vẽ toàn cảnh phong nguyệt hoa tình. Nàng ngượng ngùng đến mức vội vàng gấp lại. Cắn một miếng nho, nước quả ngọt thanh chậm rãi tràn ra, đọng lại một chút nơi khóe môi.

Trong sảnh ánh nến rực rỡ, bốn bức tường phủ đầy kim sơn lấp lánh, ánh sáng vàng óng phản chiếu trên đôi môi tươi đẹp của nàng, nơi đó vẫn còn đọng lại chút nước nho, càng làm tăng thêm vẻ ngọt ngào và mềm mại. 

“Soạt” một tiếng nhẹ vang lên, quạt xếp bên cạnh nàng bỗng mở ra. Vệ Hạ Yên vừa định nhìn lại, liền thấy Cảnh Nguyên Bạch nhàn nhã phe phẩy quạt, đồng thời thấp giọng gọi:

“Yên Yên, lại đây.”

Đôi mắt nai con của nàng trong trẻo, long lanh ánh sáng, bờ môi mềm nhẹ khẽ chu lên, gò má điểm hai má lúm đồng tiền, khiến nàng lúc này thoạt nhìn càng thêm rực rỡ động lòng người.

Nàng nhất thời không biết làm sao, do dự nghiêng người lại gần, nhưng Cảnh Nguyên Bạch đã chậm rãi dịch đến ngay trước mặt nàng. Chiếc quạt xếp trên tay hắn nhẹ nhàng giương lên, che khuất hai người. Một vài vị khách xung quanh lơ đãng trông thấy cảnh này, đều bật cười, rồi khéo léo xoay đầu đi, không muốn quấy rầy bầu không khí thân mật kiều diễm.

Vệ Hạ Yên mở to mắt, đồng tử không ngừng phóng đại. Cảnh Nguyên Bạch ghé sát lại, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười:

“Không có gì, chỉ là giúp cô lau đi chút nước sốt trên môi thôi.”

Dùng miệng. Vệ Hạ Yên thầm nghĩ trong lòng, nàng đã nhìn thấu ý đồ của đối phương.

Cảnh Nguyên Bạch hơi rủ mi xuống, nghiêng đầu tiến lại gần. Vệ Hạ Yên hoảng hốt muốn tránh né, nhưng thiếu niên đã đưa tay giữ lấy sau gáy nàng. Ngón tay Cảnh Nguyên Bạch lành lạnh, lực đạo khi chạm vào da thịt nàng càng lúc càng mạnh hơn.

Hắn khẽ mỉm cười, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt: “Lại đây, đừng trốn.”

Bàn tay trên gáy nàng nhẹ nhàng lướt qua, giống như mèo cào, khiến Vệ Hạ Yên không khỏi run lên. Nàng có linh cảm, nếu còn cố né tránh, Cảnh Nguyên Bạch nhất định sẽ trực tiếp giữ chặt nàng.

Nhưng nàng đi theo hắn chẳng qua chỉ để trả nợ ân tình, làm sao có thể dễ dàng đánh mất danh tiết như vậy? Nhìn thấy thiếu niên càng lúc càng đến gần, Vệ Hạ Yên biết hắn không hề đùa cợt, mà thực sự muốn hôn nàng. Ngay khi đôi môi hắn sắp chạm vào, nàng lập tức đưa tay che miệng lại.

Cảnh Nguyên Bạch dừng môi cách mu bàn tay nàng một tấc, sau đó thu người lại, đặt quạt xếp sang một bên. Trong mắt thiếu niên thoáng hiện vẻ khó hiểu, hắn chống cằm, cứ thế nhìn nàng chăm chú 

Vệ Hạ Yên sớm đã buông tay khỏi miệng trước khi quạt xếp hạ xuống, cho nên những người bên bàn không thấy động tác vừa rồi của nàng, mà thực sự cho rằng nàng đã bị Cảnh Nguyên Bạch hôn. Có người mang theo ý cười nhìn sang, Vệ Hạ Yên lập tức đỏ bừng mặt.

Nàng chỉ có thể giả vờ cúi đầu lựa trái cây, cầm một miếng dưa hấu đã được cắt gọn cho vào miệng. Nghĩ đến nước dưa hấu cũng nhiều, nàng liền buông dĩa, chuyển sang ăn điểm tâm và uống trà hoa, sợ rằng lát nữa Cảnh Nguyên Bạch hứng lên, lại muốn hôn nàng.

Ăn một lúc lâu, phát hiện thiếu niên không còn nhìn mình nữa, lúc này nàng mới dám ngước mắt quan sát hắn. Tầm mắt Cảnh Nguyên Bạch đang dừng lại ở chỗ đài cao ca vũ, nhưng Vệ Hạ Yên nhận ra, hắn không thực sự xem ca vũ, mà là đang nhìn về phía lầu hai.

Lầu hai, nơi góc khuất, hoa nương tựa vào lan can, nửa nằm nửa ngồi, vừa phe phẩy cây quạt vừa nhàn nhã uống rượu. Tựa hồ lầu hai không có khách nhân lui tới, chỉ có lão bản và mấy nha đầu hầu hạ nàng.

Vệ Hạ Yên thu ánh mắt về, dừng lại trên mặt Cảnh Nguyên Bạch, thầm nghĩ, nội tâm như một tờ giấy trắng cũng không hẳn là chuyện tốt, bởi vì nhìn thấy gì cũng mới mẻ, đều muốn học hỏi. Nàng ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu gọi hắn:

“Cảnh công tử, huynh vừa rồi “

“Bị phát hiện.”

Cảnh Nguyên Bạch thu lại ánh mắt, cằm hơi nhấc lên, một tay lười biếng xoay cây quạt. Vệ Hạ Yên kinh ngạc:

“Cái gì bị phát hiện?”

Thiếu niên khẽ nâng mắt, như thể hướng về phía hoa nương mà ra hiệu. Vệ Hạ Yên dừng lại một chút, chậm rãi suy nghĩ rồi chợt hiểu ra:

“Huynh muốn nói, hoa nương nhìn thấu chúng ta không phải loại quan hệ đó?”

Cảnh Nguyên Bạch không tỏ thái độ gì. Vệ Hạ Yên lại hỏi:

“Cho nên vừa rồi huynh muốn… hôn ta? Là sợ hoa nương gọi người đuổi chúng ta ra ngoài sao?”

Cảnh Nguyên Bạch cười liếc nàng:

“Cứ cho là vậy đi.”

Vệ Hạ Yên suy đoán, Cảnh Nguyên Bạch muốn vào đây, hẳn là có chuyện quan trọng không thể không làm. Nếu bị đuổi ra ngoài, lần sau có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa. Nàng không muốn làm hỏng chuyện của thiếu niên, liền đè thấp giọng hỏi:

“Vậy bây giờ còn có thể cứu vãn không?”

“Có thể.”

“Phải làm thế nào?”

Cảnh Nguyên Bạch không vội trả lời, đôi mắt dài hẹp hơi khép lại. Ánh nến lặng lẽ lướt qua ấn ký màu đỏ giữa trán hắn, khiến khuôn mặt thiếu niên thêm vài phần tà mị quyến rũ. Hắn chậm rãi nâng ngón tay, chạm lên môi mình, khóe môi khẽ nhếch lên:

“Không bằng lần này, đổi lại Yên Yên chủ động một chút?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play