Vệ Hạ Yên không biết bản thân có biết bơi hay không, nhưng vừa mới chìm xuống đã sặc ngay mấy ngụm nước lạnh buốt. rong tình thế nguy cấp, nàng chỉ có thể gắng sức nín thở, vòng tay siết chặt lấy Cảnh Nguyên Bạch như bấu víu vào một cọng cỏ cứu mạng.
Nước hồ trong vắt mang theo hương sen thanh nhã ào ạt vây lấy, rất nhanh đã thấm ướt lớp váy áo mỏng manh của nàng, lạnh đến mức khiến nàng khẽ run. Không nhịn được, nàng lại sặc thêm lần nữa. Xem ra, quả thật không biết bơi.
Một tia tuyệt vọng lặng lẽ dâng lên. Rõ ràng khi còn đứng trên bờ nhìn sang, hồ nước này không có vẻ gì là sâu lắm. Nhưng giờ đây, bị Cảnh Nguyên Bạch ôm chặt, dù vẫn giữ tư thế được nâng đỡ, nàng vẫn cảm nhận được rất rõ ràng cả hai đang không ngừng chìm sâu xuống đáy nước.
Nếu còn đủ tỉnh táo, Vệ Hạ Yên nhất định sẽ nhận ra hồ nước này có điều gì đó không bình thường. Nhưng lúc này, nước ao không ngừng len lỏi vào mũi, miệng, thậm chí cả tai nàng, khiến cả người như bị nghẹt thở đến cực hạn, chẳng còn tâm trí đâu mà suy xét gì thêm.
Mơ hồ trong làn nước lạnh buốt, nàng cảm nhận được một xúc cảm mát lạnh áp lên môi mình. Tựa như có người đang nhẹ nhàng truyền hơi thở vào khoang miệng nàng, làn khí mềm mại, mang theo một hương bạc hà mát lành nhè nhẹ.
Nhờ hơi thở ấy, Vệ Hạ Yên cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác ngạt thở. Cố gắng hé mắt ra, qua làn nước trong veo lấp lánh ánh sáng, nàng lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt Cảnh Nguyên Bạch hiện lên rõ ràng.
Tuy biết Cảnh Nguyên Bạch làm vậy chỉ vì sợ nàng không qua khỏi, nhưng trái tim nàng vẫn không khỏi rung động, ánh mắt lộ ra chút ngượng ngùng, bối rối. Đúng lúc này, một tiếng ầm vang khẽ dưới nước truyền đến. Ở phía dưới hồ, gần sát vách tường, có một cánh cửa nhỏ bị lá sen che khuất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play