Tôi bỏ ra một khoản tiền thuê các tài khoản tiếp thị đăng bài, khiến lượt xem bài viết tăng vọt.
Trung tâm gia sư lập tức sa thải Lưu Nghiệp, quản lý đích thân đến xin lỗi và sẵn sàng bồi thường gấp đôi học phí cho chúng tôi.
Tôi lạnh lùng nói: “Về hắn ta…”
Quản lý lập tức hiểu ý: “Chị yên tâm, loại người có nhân phẩm bại hoại như vậy tuyệt đối không thể tiếp tục làm trong ngành này.”
Những chuyện khó phán xử bằng pháp luật, dư luận sẽ tự khiến chúng không còn chỗ dung thân.
Tôi thấy trong căn phòng tối om, Dương Khả đang xem bài viết đó.
Tôi hỏi: “Con giận mẹ à?”
Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến danh dự của cô ấy, tôi đã tự ý quyết định.
Dưới ánh sáng lờ mờ, gương mặt nghiêng của cô ấy đầy vẻ bi thương.
“Nhiều người quá.”
Cô ấy đang nói về phần bình luận, nơi có rất nhiều cô gái chia sẻ rằng họ cũng từng gặp chuyện tương tự. Nhưng vì đủ loại áp lực, cuối cùng họ đều chọn cách nhẫn nhịn cho qua.
Tôi từng là một trong số họ.
Tôi lặng người một lúc, nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy:
“Muộn rồi, ngủ đi. Ngày mai mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Dư luận tiếp tục dậy sóng, cuộc thảo luận về tình cảnh của trẻ vị thành niên được đẩy lên cao trào.
Tôi dành cả đêm để trả lời từng cô gái, rồi viết nhiều bài phân tích dài để khuyên các bậc phụ huynh nhất định phải bảo vệ con mình.
Càng viết, tôi càng không kìm được mà chui vào chăn khóc nức nở.
Khi đó, tôi vẫn chưa biết rằng, không lâu sau, cuộc thảo luận rầm rộ này sẽ thu hút sự quan tâm của các cấp trên. Từ đó, một loạt các chiến dịch tuyên truyền phòng chống được triển khai, thực sự giúp đỡ và bảo vệ rất nhiều người.
Dương Khả vẫn dậy rất sớm.
Dù tôi đã tắt hết báo thức, nhưng cô ấy như bị lập trình sẵn, ngày nào cũng đúng sáu giờ thức dậy.
Chúng tôi ít nói chuyện với nhau. Cô ấy gần như không ra ngoài, ngoài làm bài thì chỉ ngồi ngẩn ngơ.
Cứ thế, một mùa hè trôi qua trong sự tĩnh lặng.
Ngày đầu tiên của lớp 12, tôi đưa cô ấy đến trường.
Một cô bạn hoạt bát hào hứng nói:
“Cuối tuần này sinh nhật tớ, cả lớp phải đến nhé! Đây là cuộc vui cuối cùng của tụi ‘chó lớp 12’, ai cũng không được vắng mặt!”
Dương Khả chẳng mảy may phản ứng.
Nhưng tôi thì hai mắt sáng rỡ vì phấn khích.
Tâm trạng hưng phấn ấy kéo dài đến tận thứ Bảy, tôi lôi kéo cô ấy đi dạo phố.
“Chiếc váy này thế nào? Hay là cái màu xanh kia?”
“Tóc con đen, cài kẹp đá lấp lánh chắc sẽ đẹp lắm.”
“Oa, mặt đồng hồ này có mấy ngôi sao nhấp nháy kìa!”
Dương Khả như một con búp bê trong tay tôi, để mặc tôi tùy ý trang điểm, phối đồ cho cô ấy.
Cuối cùng, tôi chọn một con búp bê đáng yêu làm quà sinh nhật.
Cô ấy ôm con búp bê, sững sờ hồi lâu rồi khẽ nói:
“Tổ chức sinh nhật rất lãng phí thời gian, thà làm thêm vài bộ đề còn hơn.”
Tôi ngây người trong giây lát, rồi mím môi.
“Ừ, đúng là lãng phí thời gian.”
Nhưng tôi nhoẻn miệng cười rạng rỡ:
“Nhưng mà, rất vui mà!”
“Chúng ta đến thế giới này không phải để chịu khổ, mà là để tận hưởng niềm vui.”
Tôi chưa từng được dự tiệc sinh nhật của bạn cùng lớp.
Vì mẹ không cho phép, mà tôi cũng chẳng có tiền mua quà.
Dây ruy băng, bánh kem, nến sinh nhật, bạn bè cùng nhau hát chúc mừng, tranh giành miếng trái cây mình thích, cuối cùng cười đùa rộn ràng, chụp ảnh kỷ niệm.
Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng thấy vui vẻ biết bao.
Tôi khoa tay múa chân, hăng hái thuyết phục:
“Đi đi mà, vui lắm luôn đó!”
Dương Khả không nói đi, cũng không nói không đi.
Nhưng sáng hôm sau, cô ấy không học từ vựng như thường lệ.
Cô mặc chiếc váy mới mua hôm qua, đi đôi giày thể thao trắng.
Tôi mỉm cười tít mắt, giúp cô ấy chải tóc, cài lên chiếc kẹp lấp lánh.
Cô gái nhỏ lột xác hoàn toàn, đứng trước gương ngắm nghía thật lâu.
Dương Khả đi dự sinh nhật, còn tôi cũng không rảnh rỗi, bận rộn ra vào, sắp xếp mọi thứ trong nhà.
Tâm trạng vui vẻ kéo dài đến tận tối.
Nhìn đồng hồ thấy đã muộn, tôi đến nhà bạn học để đón cô ấy.
Vừa đến cổng, đúng lúc thấy cả nhóm bạn bước ra.
Tiếng cười nói rộn vang trong đêm, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
Dương Khả vẫy tay chào tạm biệt mọi người.
Bóng tối yên tĩnh, ánh đèn đường màu vàng ấm áp.
Trên khuôn mặt cô cuối cùng cũng xuất hiện biểu cảm, không còn vẻ lạnh lùng băng giá.
“Lục Tình Tình rất thích món quà của con.”
Lần đầu tiên, cô ấy chủ động bắt chuyện:
“Chúng con chơi ‘Thật hay thách’.
“Con thua một lần, phải ăn một miếng khế siêu chua.”
Rõ ràng không phải chuyện vui vẻ gì.
Nhưng đôi mắt cô ấy lại sáng lấp lánh.
Tôi lắng nghe một cách kiên nhẫn, như thể chính mình cũng đang hòa vào bầu không khí náo nhiệt ấy, khóe môi bất giác cong lên.