Sau bữa cơm, Dương Khả lại quay về bàn học.
Tôi vừa rửa bát, vừa khe khẽ hát một bài tình ca quê mùa mà tôi nghe được ở chợ.
Đến tối, tôi đang nghiên cứu cách làm bánh cà rốt.
Dương Khả bước ra ngoài, lần đầu tiên lên tiếng nói chuyện với tôi:
“Thuốc đâu rồi?”
“Con nói mấy lọ trong tủ kệ TV à?”
Tôi đáp: “Mẹ vứt rồi. Mấy cái thực phẩm chức năng đó toàn lừa đảo, không có tác dụng tăng cường trí nhớ gì hết. Sau này đừng uống nữa.”
Cô ấy không nói gì, chỉ tiếp tục hỏi:
“Sữa đâu?”
Tôi ngẩn người: “Con muốn uống sữa à? Lạnh hay nóng? Nguyên chất hay có đường?”
Cô ấy nhìn tôi, im lặng hồi lâu, rồi khẽ nói một câu:
“Con ghét sữa nhất.”
Tôi ngây ra, chậm rãi nói:
“Vậy thì sau này cũng không uống nữa.”
Hồi nhỏ, mẹ tôi luôn nói “Ăn gì bổ nấy.”
Tôi chỉ cần ngửi thấy mùi não heo hầm là buồn nôn, nhưng mẹ lại khăng khăng cho rằng tôi kén ăn, tìm đủ mọi cách ép tôi phải ăn.
Lần nghiêm trọng nhất, bà ngồi khóc lóc suốt nửa tiếng, lấy hết lý lẽ ra để ép buộc tôi.
Cuối cùng, tôi như phát điên mà nhét ba bát đầy não heo hầm vào miệng, thậm chí còn ăn cả sống.
Kết quả là nôn thốc nôn tháo đến mức toàn thân co giật, phải nhập viện cấp cứu.
Từ đó, mẹ không bắt tôi ăn não heo nữa.
Bà chuyển sang hầm đầu cá, hấp đầu cá cho tôi ăn.
Dương Khả quay về phòng.
Tôi không kìm được nước mắt, lao vào bếp lôi hết mấy thùng sữa ném đi.
Nhìn góc tủ trống trơn, tôi bỗng thấy như có một phần thịt thối rữa trong tim mình, cuối cùng cũng được khoét sạch.
Dương Khả đi ngủ, còn tôi thức trắng cả đêm.
Mẹ cô ấy không có việc làm, kinh tế gia đình chủ yếu dựa vào khoản trợ cấp hàng tháng của bố cô sau khi ly hôn. Số tiền này hầu như đều đổ vào việc học của cô.
Những bộ đề luyện thi vớ vẩn kia, tôi đã trả lại được không ít tiền.
Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, tôi dành cả đêm để lên kế hoạch.
Sáng hôm sau, có người gõ cửa.
Là một người đàn ông trẻ đeo kính, tên Lưu Nghiệp, gia sư của Dương Khả.
Kỳ nghỉ hè cuối cùng trước lớp 12, trong khi những đứa trẻ khác tranh thủ thời gian đi chơi thỏa thích, thì lịch học của Dương Khả còn dày đặc hơn cả lúc đi học.
Tôi đang gọt hoa quả trong bếp, thỉnh thoảng nghe thấy giọng điệu thân mật của thầy ta:
“Em xem, đường phụ trợ có thể vẽ ở đây…”
Sau buổi học, tôi định bàn bạc với Dương Khả về việc dừng hẳn các buổi gia sư.
Kỳ nghỉ là để cân bằng lại sự bận rộn, chứ không phải để tạo ra thêm áp lực.
Nhưng khi tôi bưng đĩa hoa quả vào phòng, liền thấy tay của Lưu Nghiệp đặt trên vai Dương Khả, nửa như ôm lấy cô.
Vừa thấy tôi, hắn lại làm như không có chuyện gì, bình thản buông tay xuống, tỏ vẻ lo lắng nói rằng gần đây thành tích của Dương Khả không ổn định, cần tăng thêm thời gian học.
Tôi chết lặng trong giây lát, rồi dốc cả đĩa cam lên mặt hắn.
“Anh điên rồi à?! Anh đang làm gì vậy?!”
Nước cam bắn vào mắt, Lưu Nghiệp giận dữ gào lên.
Tôi kéo Dương Khả ra sau lưng, lạnh lùng nói:
“Cút đi, sau này đừng bao giờ đến nữa.”
Hắn tức tối chửi rủa, nói tôi bị thần kinh, còn tuyên bố rằng “Không có tôi kèm cặp, thành tích của Dương Khả chắc chắn sẽ tụt dốc không phanh!”
Tôi không buồn phản bác.
Đợi hắn đi rồi, tôi lập tức gọi điện cho trung tâm gia sư, tố cáo Lưu Nghiệp có hành vi quấy rối học sinh.
Sau đó, tôi tìm bức ảnh mờ nhòe mà tôi chụp được đúng lúc quan trọng, đảm bảo gương mặt Dương Khả không lộ diện, rồi đính kèm tên trung tâm gia sư, đăng thẳng lên mạng.
Tôi hỏi cô ấy:
“Khả Khả, tại sao không nói với mẹ?”
Dương Khả dán mắt vào bài kiểm tra, giọng điệu vô cảm:
“Trước đây mẹ luôn nói con nghĩ nhiều, nói đây là gia sư nổi tiếng mà mẹ đã tốn rất nhiều tiền mới mời được, bắt con nhất định phải nghe lời hắn, học theo hắn.”
Giọng nói bình thản, không oán trách, không phẫn nộ.
Chỉ như mặt hồ chết lặng, không một gợn sóng.
Thời nay là xã hội pháp trị, phần lớn người ta không dám làm gì quá đáng.
Nhưng lũ cặn bã như thế này, lại dựa vào thân phận “người làm giáo dục” mà giở trò đê tiện, đủ để khiến người ta buồn nôn.
Ví dụ như Lưu Nghiệp. Như thầy giáo thể dục trước đây của tôi.
Tôi lặng lẽ rơi nước mắt, khe khẽ nói:
“Sau này sẽ không như vậy nữa.”
Khả Khả, lần này, chị sẽ bảo vệ em.