Hứa Ngai là học sinh ngoại trú, thế nên cậu chỉ dùng bữa tối cùng Cao Mẫn Nhã rồi xách ba lô về nhà cho Gâu Gâu ăn.
Khác hẳn với những ngày thường, khi không có khách ghé tiệm thì cậu chỉ quanh quẩn trong cửa hàng, ngồi thẫn thờ hoặc vuốt ve mèo giết thời gian, còn bây giờ, với tư cách là học sinh lớp 12 chính thức, cậu thậm chí đã mang theo mấy tờ đề thi về làm bài tập b quauổi tối.
Về đến tiệm, Hứa Ngai đặt cặp sách lên bàn, rửa tay sạch sẽ rồi ôm lấy Gâu Gâu, khẽ dụi mặt vào người nó, khóe miệng nhếch lên, mắt hơi nheo lại: “Anh học được cách cười rồi nè, Gâu Gâu, em xem~”
Nếu Cao Mẫn Nhã có mặt ở đây, có lẽ cô sẽ kinh ngạc phát hiện ra rằng, vẻ mặt của Hứa Ngai khi cười giống cô như đúc.
Giống đến mức cứ như sao chép rồi dán lại một trăm phần trăm.
Gâu Gâu dùng đệm thịt chọc vào khóe miệng cậu, hài lòng ấn hai cái, sau đó nhảy lên bàn bên cạnh, ngoạm lấy một túi cá khô, dùng móng vuốt xé bao bì rồi chia cho cậu cùng ăn.
Một người một mèo cùng gặm cá khô, mới nhai được hai miếng, Hứa Ngai chợt nhìn qua cửa kính sang Cửa Hàng Chuyên Bán Tình Yêu đối diện, lại hỏi Gâu Gâu bằng giọng nói có phần chua chát: “Tiệm bên đó lúc nào cũng đông khách vậy sao?”
Từ lúc về đến giờ, cậu cứ ngồi trong tiệm nhà mình mà nhìn sang dòng người nườm nượp phía bên kia, các đôi tình nhân trẻ tuổi tay không vào tiệm, nhưng lúc đi ra thì tay lại xách đầy túi lớn túi nhỏ, chắc hẳn bọn họ đã mua không ít đồ.
Khung cảnh buôn bán nhộn nhịp đó khiến Hứa Ngai cảm thấy cá khô trong miệng cũng chẳng còn ngon nữa.
Đặc biệt là khi nhìn thấy có không biết bao nhiêu người xếp hàng chờ đợi trước cửa hàng đối diện, vậy mà chẳng một ai thèm băng qua đường, ghé sang Cửa Hàng Chuyên Bán Thất Tình của cậu xem thử. Đến cả người có vấn đề về bộc lộ cảm xúc như cậu cũng không nhịn được mà ngấm ngầm ghen tị.
Tiệm đó mới mở không lâu, cậu vẫn luôn canh chừng tin tức trên Weibo và các ứng dụng khác nhưng chẳng thấy quảng cáo gì liên quan, vậy mà lại có đông khách như thế! - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Hứa Ngai cắn cá khô nghe rôm rốp, sau đó quay sang nói với Gâu Gâu, chẳng rõ là muốn an ủi nó hay muốn an ủi chính mình: “Sau này anh cũng có thể khiến cho tiệm mình được như bên đó… Ừm, chỉ cần bằng được một nửa bên đó thôi cũng được!”
Nhưng chính cậu cũng không mấy tin tưởng vào câu nói này.
Rõ ràng Cửa Hàng Chuyên Bán Thất Tình khai trương sớm hơn Cửa Hàng Chuyên Bán Tình Yêu mấy ngày, vậy mà tình hình kinh doanh lại trái ngược quá mức. Hứa Ngai cứ ôm Gâu Gâu mà ngồi ao ước mãi, cuối cùng cậu cũng không nhịn được nữa, muốn qua bên kia xem thử.
Nhưng vừa ôm mèo định bước ra ngoài, Hứa Ngai liền bị Gâu Gâu cắn nhẹ vào tay áo, lúc này cậu mới sực nhớ ra rằng cứ thế mà qua bên đó thì hình như không ổn lắm.
Tự nhiên có cảm giác như đang đi do thám tình hình của đối thủ cạnh tranh vậy.
“Thế, hay là anh đổi hình tượng một chút rồi đi nhé? Ra ngoài bằng cửa sau!” Hứa Ngai đặt Gâu Gâu lên bàn, sau đó lên phòng ngủ trên tầng hai để thay đồ.
Đã không muốn để ai phát hiện thân phận thật, cậu bèn quyết định che giấu luôn cả giới tính của mình. Áo ba lỗ bó sát màu đen, khoác ngoài là áo sơ mi dài, quần dài cũng đổi thành quần bò rách phiên bản nữ, giày thì chọn kiểu phi giới tính, nam nữ đều dùng được. Còn phần ngực, cậu lặng lẽ tìm vài thứ nhét vào bên trong.
Hứa Ngai vốn có làn da trắng nõn, ngũ quan tinh tế đến mức ngay cả Cao Mẫn Nhã cũng phải ghen tị, giờ đổi thành mái tóc dài hơi gợn sóng, trang điểm nhẹ nhàng, ngay cả kem lót hay phấn nền cũng không đánh, chỉ thoa chút kem dưỡng ẩm, sau đó đánh khối một chút ở quanh mắt và lông mày, làm mềm đi những góc cạnh sắc nét của khuôn mặt bằng hiệu ứng bắt sáng nhè nhẹ, cuối cùng là son môi dùng màu đỏ rực.
Vừa quyến rũ lại vừa toát lên sức hút khó cưỡng.
Con trai mà muốn giả làm con gái thì tám mươi phần trăm dựa vào điều kiện sẵn có của bản thân, nếu không, dù phần trang điểm có hoàn hảo đến đâu thì vẫn sẽ lộ sơ hở ngay về mặt vóc dáng. May mắn là Hứa Ngai có vòng eo thon và đôi chân dài, dù mặc đồ nữ vào thì trông vẫn giống dáng người mẫu gầy gò, tóc dài môi đỏ, nhìn vào giống hệt một cô gái trẻ cool ngầu đẹp trai theo đuổi phong cách trung tính.
Trước khi xuống lầu, lúc đang ôm Gâu Gâu định rời đi từ cửa sau, Hứa Ngai lại giơ tay tháo chiếc chuông nhỏ được buộc trên cổ nó bằng dải ruy băng rồi tự cột lên cổ mình.
Khụ khụ, để che yết hầu chứ sao.
Gâu Gâu: “…”
Nhìn chủ nhân của mình thuần thục biến thành một người hoàn toàn khác, tâm trạng của nó vẫn luôn có hơi phức tạp.
Bằng trực giác của loài mèo, nó có cảm giác sắp được chứng kiến chuyện rắc rối xảy ra rồi đây!
Hứa Ngai khá hài lòng với diện mạo khi mặc đồ nữ của mình, cuộc đời vốn dĩ đầy rẫy những lớp vỏ bọc, cũng vì thân phận chủ tiệm đặc thù nên diện mạo này chỉ là một trong số những vỏ bọc của cậu thôi. Để tránh bị lộ tẩy, giờ đây em gái đẹp trai có phong cách biker cá tính này còn có cả một quá khứ riêng được ghi chép trong cuốn sổ tay của Hứa Ngai, trước khi rời khỏi tiệm, cậu có đọc lướt qua một lượt để đảm bảo giữ nguyên được nhân cách này.
Đến khi đẩy cửa bước vào Cửa Hàng Chuyên Bán Tình Yêu, Hứa Ngai đang ôm mèo mới chợt nhớ ra, ngoài lớp vỏ bọc con gái này thì cậu vẫn còn không ít lớp vỏ bọc nam khác, tại sao phản ứng đầu tiên của cậu lại là giả gái nhỉ?
Nhưng không đợi Hứa Ngai kịp suy nghĩ sâu xa, một nhân viên mặc tạp dề hồng và buộc tóc búi tròn đang đứng trong tiệm đã niềm nở bước đến, nhiệt tình giới thiệu với Hứa Ngai về dịch vụ và sản phẩm của cửa hàng.
Hứa Ngai lại không nhịn được mà ganh tị thêm lần nữa, tiệm đối diện có thuê nhân viên, mà lại còn nhiều như vậy nữa chứ.
Cậu thì chỉ có mỗi một nhân viên duy nhất, lại còn là một con mèo.
Số lượng đã thua, chủng loài cũng thua nốt, Hứa Ngai cảm thấy cực kỳ không vui.
Tuy nhiên, theo định luật bảo toàn vật chất, nhân viên và khách hàng ở Cửa Hàng Chuyên Bán Tình Yêu đều xuất sắc như vậy, thế thì chủ tiệm chắc chắn là một người đàn ông trung niên, nhỏ con, màu da tái nhợt, trông khôn khéo và giỏi tính toán. Ừm, vậy nếu so kè với nhau về ngoại hình của chủ tiệm thì Hứa Ngai vẫn có chút tự tin.
Nhân viên tiếp tân thầm cảm thán về chiều cao của cô gái xinh đẹp này. Nhưng người có ngoại hình ưa nhìn thì đi đâu cũng được ưu ái, đến mức khi giới thiệu dịch vụ cho Hứa Ngai, giọng nói của cô ấy cũng trở nên dịu dàng hơn, khiến cho Hứa Ngai vốn dĩ lén lút đến đây để do thám tình hình đối thủ lại càng cảm thấy không ổn.
Thái độ phục vụ sao có thể tốt đến mức này được chứ, chẳng lẽ đây chính là bí quyết kinh doanh của Cửa Hàng Chuyên Bán Tình Yêu?
“À đúng rồi, đó là chủ tiệm của chúng tôi, nếu có vấn đề gì thì chị cũng có thể tìm anh ấy.” Nhân viên thấy Hứa Ngai nãy giờ chẳng nói lời nào thì đành để cậu tự do đi dạo một vòng, trước khi rời đi còn chỉ vào bóng lưng một người đàn ông đứng ở cách đó không xa, kèm theo một ánh mắt mang ẩn ý như “Em hiểu mà”.
Trong tiệm, ngoài những cặp đôi sánh vai bên nhau thì còn có không ít fangirl tìm đến chỉ vì gương mặt của Nhiếp Tử Hàm, thế nên nhân viên cửa hàng đã tiếp đón vô số khách hàng lặng lẽ đứng ở góc phòng chỉ để ngắm nhìn anh. Bây giờ thấy Hứa Ngai cứ im lặng không nói lời nào, cô ấy cũng âm thầm xếp cậu vào nhóm những fangirl bị vẻ ngoài của chủ tiệm mê hoặc.
Hứa Ngai chậm chạp chớp mắt, cúi đầu nhìn Gâu Gâu, dùng ánh mắt hỏi nó, vừa rồi anh mới bỏ lỡ điều gì hả? Sao anh không hiểu được ý của cô nhân viên kia?
Gâu Gâu cũng không rõ lắm, chỉ nhẹ nhàng phe phẩy đuôi rồi rúc vào lòng Hứa Ngai, ra hiệu cho cậu cứ đi một vòng xem thử sản phẩm đặc trưng của Cửa Hàng Chuyên Bán Tình Yêu thế nào.
Nhưng so với sản phẩm đặc trưng thì Hứa Ngai lại muốn xem thử quý ông chủ tiệm trung niên hơn, bằng không cậu cứ có cảm giác hôm nay mình thua thảm hại quá.
Cậu lặng lẽ ôm mèo vòng ra phía trước để nhìn mặt chủ tiệm, tiệm tôi không bằng tiệm ông, chẳng lẽ mặt tôi còn không bằng mặt ông chắc~ Hứa Ngai vừa chuẩn bị lấy lại chút tự tin, vậy mà vừa nhìn thấy gương mặt của đối phương đã sững sờ như hóa đá, người, người đàn ông trung niên sắc sảo với nụ cười giả dối đầy mưu mô mà cậu đã tưởng tượng từ trước đâu mất rồi?
Khoác lên mình bộ đồng phục thống nhất với các nhân viên còn lại, dáng người cao ráo, gương mặt điển trai, ngũ quan hơi thiên về huyết thống châu Âu, nhờ mái tóc nâu gợn sóng tôn lên mà mang nét dịu dàng khó tả, thậm chí khi đang khẽ cúi xuống nói chuyện với khách hàng thì chất giọng trầm thấp êm tai của anh cũng khiến người ta có cảm giác như đang ăn một thanh sô cô la ngọt ngào.
Mà thứ khiến Hứa Ngai ghen tị với người này nhất lại chính là biểu cảm phong phú trên khuôn mặt anh, không chỉ có mỗi cười mỉm mà còn có cười mím môi, cười nhoẻn miệng, cười cong môi, cười lịch sự, cười trấn an…
Hứa Ngai lặng lẽ quay đầu nhìn khuôn mặt của bản thân được phản chiếu lại qua tấm kính phía trước, một khuôn mặt bình thản đến mức không hề bộc lộ cảm xúc gì, lập tức cảm thấy trong lòng tổn thương.
Tại sao chủ tiệm phía này lại vừa kinh doanh thuận lợi vừa có thể bộc lộ được nhiều cảm xúc như thế chứ, trông anh tươi sáng chẳng khác gì một mặt trời nhỏ, khiến ngay cả Hứa Ngai cũng có chút không thể kiềm chế mà muốn đến gần.
Mọi sự ghen tỵ và ước ao đối với Cửa Hàng Chuyên Bán Tình Yêu trong lòng Hứa Ngai bây giờ đều đã tập trung vào anh chủ tiệm này, hơn nữa càng nhìn thì cậu lại càng ghen tỵ, sự tương phản quá lớn giữa đôi bên quả thực khiến cậu trông thê thảm chẳng khác nào một chiếc lá úa tàn trong làn gió thu.
Đều là chủ tiệm, sao lại có sự khác biệt rõ ràng đến vậy cơ chứ?
Tại sao một người dường như đã có tất cả trong tầm tay lại chạy tới đây mở cửa hàng cơ chứ!
Hứa Ngai tự cho rằng mình đang trốn trong một góc mà lặng lẽ quan sát, nhưng trên thực tế, một mỹ nhân eo thon chân dài như cậu vừa bước vào cửa hàng đã thu hút sự chú ý của không ít người. Dù Hứa Ngai chỉ đứng im một chỗ không nói gì thì vẫn có khách hàng thỉnh thoảng liếc nhìn sang phía cậu.
Bị Hứa Ngai nhìn chằm chằm suốt một lúc lâu, dù có ngu ngơ đến mấy cũng phải nhận ra điều bất thường, Nhiếp Tử Hàm đành bảo nhân viên bên cạnh tiếp tục tư vấn cho khách, còn anh thì tự mình đi về phía Hứa Ngai.
Là chủ tiệm, anh cần tìm hiểu xem một vị khách không mua hàng và cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm mình, rốt cuộc có ý đồ gì đây!
“Xin chào, không biết tôi có thể giúp gì cho cô không?” Nhiếp Tử Hàm đứng cách Hứa Ngai một đoạn. Là một chủ tiệm sở hữu kỹ năng giao tiếp thượng thừa, chỉ cần nhìn cách ăn mặc và từng hành động cử chỉ của Hứa Ngai, Nhiếp Tử Hàm đã đoán được rằng Hứa Ngai thuộc kiểu sợ người lạ, có tính cảnh giác cao, không giỏi ăn nói, vân vân.
Thế nên bước đầu tiên trong giao tiếp phải là chừa lại khoảng cách an toàn cho cả hai bên.
Tất nhiên Hứa Ngai không hiểu những điều này, cậu chỉ cảm thấy Nhiếp Tử Hàm vừa vặn đứng ở một vị trí khiến cậu không muốn lùi về sau nữa. Cậu vô thức nới lỏng vòng tay đang ôm Gâu Gâu, nghe Nhiếp Tử Hàm nói xong thì lại chợt nảy ra một ý nghĩ, bèn giơ tay chỉ vào cổ họng mình, sau đó lắc đầu.
Trong mắt Nhiếp Tử Hàm không hề xuất hiện vẻ ngạc nhiên, anh chỉ mỉm cười trấn an, sau đó đưa tay làm động tác mời: “Vậy thì cho phép tôi giới thiệu qua với cô về sản phẩm trong cửa hàng nhé, em mèo của cô rất đáng yêu, ở đây có bánh quy nhỏ dành cho thú cưng, cô có muốn xem thử không?”
Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Ngai tiếp xúc với kiểu người khiến người ta quả thực không thể căm ghét nổi như Nhiếp Tử Hàm. Nghe Nhiếp Tử Hàm nói xong, cậu gật gật đầu trong vô thức, rồi lại đi theo đợi anh lấy bánh quy dành cho thú cưng, nhưng vì vẫn còn mải quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Nhiếp Tử Hàm nên Hứa Ngai không kịp phản ứng, cậu giơ tay nhận mấy chiếc bánh quy nhỏ rồi nhét thẳng vào trong miệng.
Sau đó, cậu kịp thời dúi Gâu Gâu vào tay Nhiếp Tử Hàm, bản thân thì lại ho sặc sụa đến mức chảy cả nước mắt.
Hứa Ngai quả thực chỉ muốn che mặt rồi trốn đi ngay lập tức. Bình thường cậu có thói quen chia đồ ăn với Gâu Gâu, thế nên vừa nhận đồ ăn vặt là cậu lại nhét một miếng vào miệng mình trong vô thức.
Hứa Ngai xấu hổ suýt khóc vì hành động ngốc nghếch của bản thân, hoàn toàn không muốn ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của Nhiếp Tử Hàm lúc này nữa, cậu đến đây là để do thám tình hình đối thủ chứ đâu phải để diễn trò ngốc nghếch, vậy mà con thuyền nhỏ mang tên lý trí cứ thế lật úp giữa biển.
Thế nhưng Nhiếp Tử Hàm lại không hề cười nhạo cậu, cũng không nói gì. Anh ngồi xổm xuống trước mặt Hứa Ngai, đưa cho cậu một cốc nước, sau đó cũng ăn một chiếc bánh quy dành cho thú cưng trong ánh mắt đầy ngỡ ngàng của Hứa Ngai, rồi lại thản nhiên nói ra cảm nhận của bản thân cho Hứa Ngai nghe: “Đây là bánh quy thủ công do cửa hàng chúng tôi tự làm, vì không bỏ dầu muối nên có thể sẽ hơi tanh, nhưng ăn vào cũng thấy khá ổn. Tôi rất thích loại bánh hình cá con này, cô có muốn thử một chút không?”
Hứa Ngai ngẩn người, cậu nhìn khuôn mặt của Nhiếp Tử Hàm, lại chậm rãi đưa tay cầm lấy một chiếc bánh quy nhỏ hình cá con, sau đó, hai vành tai giấu dưới mái tóc dài gợn sóng chợt đỏ bừng lên.
…
Chuyện bên lề:
Hứa Ngai: Hừm, chủ tiệm đối diện có biểu cảm khuôn mặt phong phú quá, chuyện kinh doanh cũng thật là thuận lợi, quả thực đã thành công thu hút sự chú ý của tôi. (Vẻ mặt bình tĩnh. jpg)
Chủ tiệm đối diện: “…”
…
Lời tác giả
He he, cảm ơn các thiên thần nhỏ đã góp ý, có phải lần chạm trán đầu tiên giữa hai chủ tiệm nghiêm túc lắm không? →_→