Tại căn nhà lớn màu xanh số 81 phố Khải Đinh.
À, bây giờ đã trở thành một cửa tiệm rồi, bên trên biển hiệu đề sáu chữ lớn màu bạc: Cửa Hàng Chuyên Bán Thất Tình.
Qua tấm kính lớn trang trí những ngôi sao nhỏ màu xanh của cửa tiệm, người qua kẻ lại có thể nhìn thấy chủ cửa hàng đang cúi đầu làm việc bên chiếc bàn máy tính ở góc cửa hàng, cùng một nhân viên đặc biệt ngồi trước cửa ngóng chờ những vị khách lui tới - một chú mèo.
Cửa hàng lấy màu xanh làm màu chủ đạo, bên trong bày rất nhiều những chiếc bình dáng tròn đặt trên những chiếc tủ gỗ chạm khắc, bên cửa sổ còn có vài chiếc xích đu treo lơ lửng, trên góc sàn nhà sạch sẽ bóng loáng đặt những một bồn hoa nhỏ, đâu đâu cũng thấy những chiếc vỏ gối và đồ trang trí hình sao biển và cát nhiệt đới, cả cửa tiệm nhìn chẳng khác nào thế giới dưới đáy đại dương trong những câu chuyện cổ tích. Đúng vậy, cửa hàng này mang lại cảm giác rất bình yên và thoải mái.
OK, miêu tả nhiều như vậy cũng chỉ để chứng minh một điều rằng, cửa hàng này trông rất tốt, chỉ đáng tiếc là không có khách.
Nhưng có vẻ như cả chủ cửa hàng và chú nhân viên mèo chẳng để tâm đến tình hình buôn bán ảm đạm của tiệm cho lắm, một người một mèo cứ yên lặng ngồi như vậy, thỉnh thoảng chiếc chuông gió treo bên cửa sổ lại kêu đinh đang, chủ tiệm đang cúi đầu trước bàn máy tính đeo tai nghe hí hoáy cắt ghép video, chú nhân viên mèo đang ngồi trước cửa tiệm cũng lười biếng trở mình, khoe ra chiếc bụng tròn trịa.
Hừ, tất nhiên là do sàn nhà mát mẻ nên cảm giác dán chiếc bụng lông xuống rất thích rồi.
“Gâu Gâu, nước, cảm ơn.” Vị chủ cửa hàng đang bận rộn hoàn thành công việc, nhìn sang tờ giấy nhớ ghi dòng chữ “Nhờ vả có chừng mực” dán bên cạnh màn hình máy tính, hơi ngừng lại rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng, giọng điệu không cảm xúc, sai bảo sinh vật thứ hai trong tiệm.
Chú mèo - sinh vật thứ hai trong tiệm - đang nằm dài trong ổ mèo trên chiếc sàn sạch sẽ bóng loáng liền “soạt” một cái đứng dậy, lắc lư cái chuông vàng trên cổ, leng ca leng keng chạy đến bên chiếc tủ bên bàn máy tính, nó nhẹ nhàng nhảy lên, lắc cái mông rồi “soạt”, đẩy chiếc bình đựng nước trên đó.
Chủ cửa hàng cũng rất ăn ý đưa tay phải ra sau chụp lấy bình nước, uống ba ngụm, mỗi lần đều giơ bình lên đều đúng một góc như vậy, uống xong ba ngụm thì vặn nắp bình lại, sau đó căn chỉnh hoa văn nhãn hiệu sao cho khớp với chữ được in trên miệng bình, quay đầu than thở với Gâu Gâu: “Làm ăn chán quá, chẳng có khách gì cả, chán phèo.”
Nghe chủ nhân nói mấy lời này với giọng điệu như vừa mới đọc thuộc bài khoá xong, Gâu Gâu phe phẩy chiếc đuôi, nhảy lên mặt bàn, nhìn bàn tay phải đang đặt trên bàn của Hứa Ngai, nó nằm lên rồi đáp: “Gừ.”
“Một con mèo thì em phải kêu meo meo mới đúng chứ.” Hứa Ngai trở bàn tay đang bị ép dưới bụng con mèo, sờ chiếc bụng ấm áp của nó, tỉ mỉ sửa phát âm cho Gâu Gâu.
“Meo!”
“Gừ.”
“Meo!”
“Gừ.”
Sau khi thử hai lần, Hứa Ngai thấy sự nghiệp dạy mèo của mình thất bại, đành lấy cuốn “Hướng dẫn cách phân tích cảm xúc và quản lý bản thân” bên cạnh, nhìn dòng chữ “Khi thử làm một việc nhiều lần nhưng lần nào cũng thất bại, thì việc cảm thấy thất vọng và hoang mang là một điều rất bình thường.” Vậy nên cậu không dạy học nữa, đưa tay vuốt ve cái đuôi mềm của Gâu Gâu. “Bây giờ anh đang rất thất vọng, kinh doanh không tốt, nuôi một con mèo chỉ biết kêu gừ, chẳng vui gì cả.”
Gâu Gâu lười biếng duỗi lưng, chiếc móng bên phải gạt gạt lật giở mấy trang trong cuốn “Hướng dẫn cách phân tích cảm xúc và quản lý bản thân”, ra hiệu Hứa Ngai đọc tiếp.
Hứa Ngai đã nghiên cứu cuốn sách này mấy lần rồi, cuốn sách chẳng dày lắm mà bên trên lại chi chít ghi chú và giấy nhớ, Gâu Gâu lật đến trang sách có dán giấy nhờ màu hồng, Hứa Ngai không cần đọc kỹ cũng biết đó là trang viết về nội dung tự cổ vũ bản thân. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Hứa Ngai gật đầu, đồng ý với ý kiến của Gâu Gâu, sau khi bày tỏ sự thất vọng thì phải lập tức công nhận giá trị của bản thân. “Kinh doanh không tốt cũng không sao, cửa hàng này cũng là bất động sản của anh, hơn nữa anh có rất nhiều tiền, có thể làm một ông chủ tuỳ hứng, còn Gâu Gâu mặc dù chỉ biết kêu gừ nhưng cũng rất quan tâm đến anh, cuộc sống đúng là quá tuyệt vời.”
Từ đầu đến cuối, giọng nói của Hứa Ngai chẳng có chút thay đổi nào, rõ ràng là đang nói những lời tràn đầy nhiệt huyết nhưng lại chẳng có biểu cảm hay ngôn ngữ hình thể nào hết, nhìn thế nào cũng thấy kỳ cục.
Chỉ có điều hiện giờ trong tiệm chẳng có vị khách nào, nên cũng chẳng có ai chú ý đến hành động của Hứa Ngai. Nói xong cậu lại lấy cuốn sổ tay ra, viết vào mục nhiệm vụ hàng ngày, viết vài chữ: “Nhiệm vụ thể hiện cảm xúc hôm nay đã hoàn thành, giống y như người bình thường luôn, mình giỏi ghê.”
Hoàn thành xong nhiệm vụ hàng ngày vẫn chẳng có khách hàng nào nên Hứa Ngai lại hoạt động tự do, cậu đút Gâu Gâu ăn mấy con cá khô. Để thể hiện sự tò mò của bản thân một cách hợp lý, cậu cho luôn vài con vào miệng rồi ngồi xuống trước bàn máy tính, làm việc mà cậu thích nhất - ngồi đờ ra.
Gâu Gâu ăn uống no say rồi thì nhảy khỏi bàn máy tính, tiếp tục ngồi trước cửa tiệm, tình hình kinh doanh đã vô cùng ảm đạm rồi, nếu nhân viên còn không nhiệt tình nữa thì ông chủ chỉ có thể tiếp tục vòng lặp hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày và ngồi đờ ra cả ngày thôi.
Là một con mèo, Gâu Gâu cảm thấy mình có trách nhiệm chăm sóc chủ nhân.
“Ư!” Phía bên kia đường có tiếng động, Gâu Gâu đang nằm dài trên chiếc sàn mát mẻ sạch sẽ để cho vơi đi cái nóng thì lật mình ngồi dậy, ra hiệu cho Hứa Ngai cùng ra nhìn với mình.
Sau khi ngồi đờ ra, Hứa Ngai cũng đi đến ngồi xổm bên cạnh Gâu Gâu, đối diện cửa kính nhìn sang có một cửa tiệm mới khai trương, cậu hơi có phản ứng, ể, cửa hàng màu hồng đối diện trông na ná với cửa tiệm nhà mình nhỉ.
Không, không phải na ná, mà giống hệt với cửa tiệm nhà mình.
Trừ tên cửa hàng nhà cậu là Cửa Hàng Chuyên Bán Thất Tình, tông chủ đạo là màu xanh, bên kia là Cửa Hàng Chuyên Bán Tình Yêu, màu chủ đạo là màu hồng ra, thì cách sắp xếp, phong cách trang trí, tất cả đều giống hệt nhau.
Hứa Ngai lấy danh thiếp của người phụ trách đội thi công từ trong túi ra, quay đầu nhìn Gâu Gâu: “Lúc chọn phương án thiết kế thi công, không phải họ nói là bản độc nhất à?”
Vậy cửa hàng đối diện có phong cách bài trí y hệt là sao đây?
Hứa Ngai lật cuốn “Hướng dẫn cách phân tích cảm xúc và quản lý bản thân” ra, tìm trường hợp bản thân đang gặp phải, sách viết: “Khi bị phản bội và lừa dối, thì tức giận là một phản ứng tâm lý để tự bảo vệ bản thân và điều chỉnh cảm xúc.”
Hứa Ngai - một người luôn cố gắng sống như một người bình thường - biết mình phải làm gì rồi.
Hứa Ngai đưa cánh tay phải gầy gò trắng trẻo ra, cuộn tay lại thành nắm đấm giơ lên rồi hạ xuống, nâng cao giọng nói: “Tức giận!”
OK, hôm nay đã hoàn thành nhiệm vụ thể hiện sự tức giận, Hứa Ngai hài lòng híp mắt lại, buộc một bông hoa lên đuôi Gâu Gâu, sau đó lại quay về ngồi thừ ra trước bàn máy tính.
Nhìn thấy cửa hàng đối diện của phong cách bài trí giống hệt cửa tiệm của mình, cậu sẽ thực sự tức giận sao?
Tất nhiên là Hứa Ngai sẽ không rồi, cửa hàng của cậu trông hệt như một chiếc macaron màu xanh, cửa hàng đối điện lại như một cây kẹo bông gòn hồng, đều là đồ ăn ngon sao lại phải làm khó nhau chứ, Hứa Ngai chẳng tức giận chút nào.
Nhưng Hứa Ngai không thể tiếp tục ngồi đực mặt ra đó được, bởi vì máy tính đột nhiên vang lên tiếng thông báo: “Đính đong, bạn có đơn đặt hàng mới, địa điểm: lớp 12-1, trường Trung học Cơ sở số Năm, khách hàng: Cao Mẫn Nhã, lưu ý: cần dịch vụ đặc biệt. Vui lòng xác nhận, đơn hàng có hiệu lực trong vòng một phút.”
Có việc làm rồi!
Người kính nghiệp như Hứa Ngai đứng bật lên, sau khi đến bên máy tính xác nhận đơn hàng, cậu ôm Gâu Gâu đặt lên vai mình sau đó đẩy cửa rồi biến đi đâu mất.
Một giây sau, cậu đã xuất hiện trong một góc chết ở ngôi trường Trung học Cơ sở số Năm, cậu thả Gâu Gâu xuống để nó đi tìm khách hàng, Hứa Ngai cũng nhanh chân đuổi theo.
Một người một mèo đi lại rất nổi bật trong trường học, vậy mà mọi người cứ như không nhìn thấy họ, tốc độ của Gâu Gâu rất nhanh, nhảy vài cái đã đến khu rừng phía sau sân vận động của trường, quay đầu nhìn Hứa Ngai đang đuổi theo, nó nhẹ nhàng nhảy lên đùi cô gái sắc mặt trắng bệch, thần sắc bối rối trên băng ghế, giơ chiếc chân bên phải ra ấn lên ngực cô gái.
Đến gặp khách hàng trong vòng một phút: Xong √~
Cao Mẫn Nhã vừa thất tình bỗng cảm thấy như có gì đó đè lên ngực trái, cô vô thức cúi đầu nhìn xuống thì thấy chú mèo tròn vo, chân phải con mèo đang đè lên ngực mình.
Con mèo, mê ngực?
“Xin lỗi, em là Cao Mẫn Nhã à? Anh là chủ tiệm đã nhận đơn hàng của em một phút trước, chào em.” Hứa Ngai đuổi đến, vừa xin lỗi vừa ôm lấy Gâu Gâu, tháo khẩu trang vừa đeo lên xuống, chào Cao Mẫn Nhã.
Cao Mẫn Nhãn sững sờ nhìn Hứa Ngai ba phút, thoắt cái mặt mày đỏ lực.
Mặc dù thất tình xong cô rất buồn, nhưng đột nhiên gặp được một chàng trai mắt mày như hoạ, khí chất anh tuấn như vậy, lại nghĩ đến việc mình vừa tiện tay tạo đơn, khiến cô chợt có cảm giác dejavu rằng thế giới này đang vận hành sai cách.
“Em đã chọn gói dịch vụ chính: ‘Bước ra khỏi bóng ma của mối tình đầu thất bại’ cùng với gói dịch vụ phụ ‘Chạy nước rút cuối cấp” và gói đồng hành trong một tháng. Giá của các lần lượt là 10 tệ, 1000 tệ, 5000 tệ, tồng cộng là 6010 tệ. Vì đây là lần đầu em mua sắm ở cửa hàng nên em có thể sử dụng phiếu giảm giá, anh bớt cho em số lẻ, em đưa anh 61 tệ là được, à, thanh toán tiền mặt, Alipay hay WeChat đều được.” Hứa Ngai lấy điện thoại ra để Cao Mẫn Nhã kiểm tra lại đơn hàng ban nãy.
Cô gái nhỏ giây trước còn lòng đau như cắt ngồi trên băng ghế, giây sau đã ngây ngốc.
Đợi đã, mặc dù giá dịch vụ 6010 tệ cũng khá cao, nhưng mà sau bỏ bớt số lẻ thì sao mà còn có 61 tệ được chứ, đây là bỏ bớt số lẻ hay bỏ bớt số không thế!
Đây có thật là Cửa Hàng Chuyên Bán Thất Tình chứ không phải cửa hàng chuyên lừa đảo không?
Nhưng Cao Mẫn Nhã vẫn nắm chặt tay quyết cược một ván, nhìn Hứa Ngai lấy điện thoại từ trong túi ra, cô hít một hơi: “Em, em quét mã thanh toán qua WeChat.”
Dù sao cũng chỉ có 61 tệ thôi, sao không thử một lần.