Không biết là vì cuối cùng cũng nói ra được những điều kìm nén bấy lâu nay, hay vì trước khi ngủ ăn một bát mì thịt bò nóng hổi, mà sau khi về kí túc xá, Cao Mẫn Nhã quấn mình trong chăn, không suy nghĩ bất cứ điều gì, ôm cái bụng tròn vo rồi ngủ thiếp đi.
Bạn cùng phòng vừa kết thúc tiết tự học buổi tối, thấy Cao Mẫn Nhã đã ngủ, tất nhiên sẽ đánh răng rửa mặt thật khẽ, cũng tắt đèn đi ngủ rất sớm. Chỉ là lúc nửa đêm, Cao Mẫn Nhã chợt mở bừng mắt, đứng dậy khỏi giường, mặc một chiếc áo khoác, tìm băng vệ sinh trong ngăn bàn rồi rón rén bước vào nhà vệ sinh.
Khụ, kinh nguyệt bị chậm một tuần đã đến rồi.
Kì kinh nguyệt của con gái thật ra cũng phản ánh trực tiếp trạng thái cơ thể của họ. Từ một tuần trước, Cao Mẫn Nhã đã ở trong trạng thái ngẩn ngơ nóng nảy, kinh nguyệt thường rất đều đặn mãi vẫn chưa đến, không ngờ hôm nay ăn no rồi ngủ một giấc thật ngon, kinh nguyệt lại tự xuất hiện.
Thời gian trên điện thoại hiện 4 rưỡi sáng, Cao Mẫn Nhã mặc váy ngủ đứng dưới giường khẽ run lên, nhìn bạn cùng phòng đang ngủ say rồi lặng lẽ bò lên giường.
Mượn ánh sáng điện thoại, Cao Mẫn Nhã nhìn ga trải giường sạch sẽ, không khỏi thấy may mắn vì cô tỉnh lại sớm, nếu không sau khi dậy lại phải giặt chăn và ga mất.
Đến tháng mà không làm bẩn giường chiếu, là một chuyện rất khiến người ta có cảm giác thành tựu đấy ~
Cao Mẫn Nhã trải một tấm lót nhỏ, nhẹ nhàng xoay người sang trái sang phải để điều chỉnh góc băng vệ sinh, cuối cùng cũng tìm được tư thế ngủ thoải mái, cô ngáp một cái, bỗng nghĩ đến con mèo biết sờ ngực mà Hứa Ngai mang đến lúc chiều, sau đó lén chọc vào ngực mình trong chăn, cuối cùng dừng lại vài giây, tự thấy buồn cười.
Tự bóp ngực mình thế này, biến thái thật đấy ~
Cao Mẫn Nhã hơi ngượng ngùng kéo cao chăn, che đi hơn nửa khuôn mặt, kéo cổ váy ngủ lên, khẽ cười, biến thái thì biến thái, dù sao tự mình sờ mình cũng đâu có ai biết.
Cao Mẫn Nhã nhanh chóng chìm vào mộng đẹp, suy nghĩ cuối cùng còn sót lại của cô là thời gian trước bị cảm, thêm vào đó gần đây không nghỉ ngơi tốt, khiến cô không chỉ gầy đi mà ngực cũng không còn mềm mại như trước nữa.
Mỗi buổi sáng trong giai đoạn chạy nước rút của kì thi đại học đều rất giống nhau, bản tin thời sự vang lên đúng giờ, mọi người trong kí túc xá kéo lê cơ thể mệt mỏi dậy rửa mặt, chạy đến căn-tin mua bánh bao hoặc bánh bột ngô mang đến giờ truy bài buổi sáng.
Khi ngồi trong lớp học, mở đề thi vẫn chưa làm ra, Cao Mẫn Nhã mới sực nhớ, khoan đã, cô đã đặt gói dịch vụ ở Cửa Hàng Chuyên Bán Thất Tình, hôm nay chủ tiệm sẽ mang Gâu Gâu đến tìm cô chứ? - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Hứa Ngai không gửi tin nhắn cũng không gọi điện thoại, Cao Mẫn Nhã không biết hôm nay liệu chủ tiệm có ăn tối cùng mình như hôm qua nữa không, nghĩ một lúc, Cao Mẫn Nhã buồn cười vỗ trán, sao lại sinh ra cảm giác ỷ lại vào một người mới quen chưa bao lâu một cách tự nhiên như vậy chứ?
Đã bảo là sẽ trở thành nữ hán tử một thân một mình, cầm kiếm đi về phía chân trời cơ mà?!
Nhưng bây giờ nghĩ những thứ này cũng vô ích, nhân lúc học thuộc bài văn và từ mới trong giờ truy bài, Cao Mẫn Nhã dành thời gian lấy đề thi chưa làm ra, làm mấy câu hỏi lớn trước, ít nhất nhìn cũng không quá trống, nhưng làm chưa được mấy phút đã có người đến truyền lời của giáo viên Chính trị, bảo đại diện môn học mang bài kiểm tra môn Khoa học xã hội* từ sáng hôm qua đến.
(*: Từ gốc là 文综 (văn tổng), là tổng hợp của ba môn Chính trị, Lịch sử và Địa lí)
Ba môn học gộp lại trong bài thi Khoa học xã hội đều sử dụng chung một phiếu trắc nghiệm, vì vậy giáo viên môn Chính trị, Địa lí và Lịch sử thường nói ‘Tiết của ai trước thì dùng phiếu trắc nghiệm của người đó trước’, Cao Mẫn Nhã là đại diện môn Chính trị, tiết đầu tiên sau giờ truy bài buổi sáng là môn Chính trị, nên phải đến văn phòng lấy phiếu trắc nghiệm môn Khoa học xã hội trước.
“À đúng rồi, tốt nhất là cậu tìm thêm một bạn nữa đi, cô Quý bảo có cả sách ôn tập dày lắm, một mình cậu sợ là không ôm về lớp được đâu.” Người truyền lời là đại diện môn học lớp bên cạnh, hai lớp đều do cô Quý dạy, bình thường Cao Mẫn Nhã cũng cùng bạn nữ này đến chỗ cô Quý nộp bài tập hoặc kiểm tra điểm, quan hệ khá tốt.
Trong lớp có gần năm mươi người, mỗi người một phiếu trắc nghiệm môn Khoa học xã hội, cộng thêm một quyển sách ôn tập, văn phòng ở dưới lầu, một mình Cao Mẫn Nhã có lẽ không ôm về hết được.
Trước đây nếu là chuyện cần người khác giúp đỡ, Cao Mẫn Nhã đều gọi Tống Dịch Thiên đi cùng, hai người sẽ đi loanh quanh trước mặt giáo viên, lúc ra khỏi văn phòng đều cười thật lâu mà chẳng cần lí do gì, như thể hai người cùng giữ một bí mật lớn, là sự ăn ý đặc biệt chỉ của riêng họ.
Nhưng bây giờ Cao Mẫn Nhã bĩu môi, cô cao một mét bảy, thân cao chân dài, còn học Vịnh Xuân quyền năm năm, ở trước mặt Tống Dịch Thiên có thể hơi yếu đuối, nhưng sự thật, chẳng lẽ không ôm nổi một chồng sách ôn tập sao?
Tất nhiên là không có chuyện đó!
Sau khi vẫy tay chào đại diện lớp bên cạnh, Cao Mẫn Nhã chạy xuống văn phòng dưới lầu lấy đồ, mái tóc đuôi ngựa đung đưa, trước đây thấy con gái học Vịnh Xuân quyền hơi hung dữ, nên trong lớp không ai biết chuyện Cao Mẫn Nhã biết võ, nhất là Tống Dịch Thiên.
Bây giờ đã chia tay rồi, Cao Mẫn Nhã còn giả vờ yếu đuối làm gì nữa?
Cao Mẫn Nhã xắn tay áo lên, đừng nói là sách ôn tập Chính trị của lớp 12A1, một tay cô xách một chồng lớn, còn tiện tay giúp giáo viên Địa lí phát tài liệu bản đồ luôn.
Tới khi đặt chồng sách ôn tập cao gần bằng nửa người mình lên bục giảng, đám bạn cùng lớp ngồi ba bàn đầu chú ý đến Cao Mẫn Nhã đều yên lặng ngây người ba giây.
“Tiểu, Tiểu Nhã, cái này cậu tự ôm về hết à?” Một bạn nữ mặt tròn bình thường có quan hệ khá tốt với Cao Mẫn Nhã đi tới, nhìn chồng sách ôn tập, muốn đưa tay ra cảm nhận sức nặng của nó.
Cao Mẫn Nhã gật đầu, chia chồng sách làm bốn phần, bảo bàn đầu tiên của mỗi dãy truyền ra phía sau: “Ừ, sách không nặng đâu, chỉ là nhìn khá nhiều thôi.”
Nữ sinh mặt tròn cầm quyển sách dày bằng một ngón tay lên, cô nàng cảm thấy mình cần ngồi xuống, yên tĩnh một chút.
Phát sách xong, Cao Mẫn Nhã đang chuẩn bị phát phiếu trắc nghiệm thì phát hiện có người đứng cạnh mình, đưa tay muốn giúp mình phát phiếu trắc nghiệm. Lúc ánh mắt liếc thấy cổ tay người nọ, vẻ mặt Cao Mẫn Nhã lập tức lạnh lùng, rút phiếu trắc nghiệm lại, không ngẩng đầu mà từ chối luôn: “Không cần, cảm ơn, tôi tự phát được.”
Tống Dịch Thiên vẫn luôn giúp Cao Mẫn Nhã thu bài tập, phát phiếu trắc nghiệm khẽ cau mày, tuy cậu ta và Cao Mẫn Nhã đã chia tay, nhưng mọi người đều là bạn cùng lớp, cậu ta không muốn thấy Cao Mẫn Nhã một mình bận rộn trên bục giảng nên nhất thời mềm lòng muốn giúp một tay, không ngờ lại bị Cao Mẫn Nhã thẳng thừng từ chối.
Vẻ mặt Tống Dịch Thiên rất khó coi, nhưng cậu ta chưa kịp nói câu tiếp theo thì chủ nhiệm lớp đã xuất hiện ở cửa.
Lớp 12, không những học sinh bận rộn mà giáo viên chủ nhiệm và giáo viên bộ môn cũng không có thời gian rảnh rỗi, lúc chủ nhiệm lớp không có tiết hoặc không có gì căn dặn thì thường rất ít đến lớp.
Giờ truy bài buổi sáng vừa kết thúc, tiết học đầu tiên sắp bắt đầu rồi, chủ nhiệm lớp xuất hiện ở đây là vì tạm thời đổi lớp với cô Chính trị à?
“Học sinh mới Hứa Ngai, mọi người cùng chào đón nhé. Trước khi chuyển trường thành tích của Hứa Ngai rất tốt, có chuyện gì có thể trao đổi với nhau, tiếp tục ôn tập chuẩn bị cho tiết đầu tiên đi!” Kì thi tuyển sinh đại học sắp đến rồi, thái độ của chủ nhiệm lớp với học sinh chuyển trường rất lạnh nhạt, tất nhiên cũng không muốn ảnh hưởng đến trạng thái ôn tập của những bạn khác, nên chỉ nói vài câu đơn giản rồi không nói thêm gì nữa.
Hứa Ngai đi sau lưng chủ nhiệm lớp tất nhiên cũng không để ý, sau khi đáp lời chủ nhiệm lớp liền một tay xách cặp đi xuống bàn trống ở cuối lớp, toàn bộ quá trình cực kì khiêm tốn, nhưng những học sinh khác trong lớp vẫn rất hào hứng.
Lớp xã hội chủ yếu là nữ, lớp 12A1 chỉ có chín nam, đám con gái còn lại nhìn Hứa Ngai hệt như thiếu niên xinh đẹp bước ra từ truyện tranh, không dám tin đây là sự thật, còn con trai thì nghi ngờ, kì thi đại học quản lí tuyển sinh rất nghiêm ngặt, sao lại có học sinh chuyển trường từ đâu chui ra vào lúc này? ( truyện trên app T•Y•T )
Chẳng lẽ là đến từ tỉnh có nhiều học sinh thi đại học, đến đây giành suất trúng tuyển vào các trường danh tiếng với họ?
Đi cửa sau kiểu này cũng quá lộ liễu rồi đấy!
Chỉ có Cao Mẫn Nhã đang đứng sau bục giảng suýt ném phiếu trắc nghiệm trong tay đi, chủ, chủ tiệm!
Hôm qua lúc Hứa Ngai nói sẽ cùng mình vượt qua một tháng này, Cao Mẫn Nhã không để ý lắm, cảm thấy chỉ cần mỗi ngày Hứa Ngai đều đến nghe mình nói chuyện, tiện thể ăn tối cùng mình đã là tốt lắm rồi.
Không ngờ chủ tiệm lại có thể biến thành bạn cùng lớp của mình, không, là bạn cùng bàn luôn!
Cao Mẫn Nhã dụi mắt, vội vàng phát phiếu trắc nghiệm trong tay rồi nhanh chóng trở về chỗ của mình.
Người ngồi ở đó thật sự là Hứa Ngai, Cao Mẫn Nhã đột nhiên muốn ôm đùi Hứa Ngai khóc một trận ra trò. Bạn cùng bàn trước đó của cô nửa năm trước bị thương nên đã tạm thời nghỉ học, trong lớp cũng chỉ có mình cô không có bạn cùng bàn, sau này lại vì lúc đổi chỗ ngồi, Cao Mẫn Nhã không muốn cạnh tranh với người khác, hơn nữa cô lại rất cao nên đã trở thành cư dân cố định ở hàng cuối.
Tuy thị lực và thính lực của Cao Mẫn Nhã tốt, nhưng ngồi bàn cuối vẫn thấy tủi thân, chỉ vì cô không có bạn cùng bàn nên không thể tranh một chỗ ngồi ở bàn đầu sao?
Một mét bảy chỉ được coi là cao trong đám con gái thôi, trong lớp còn có mấy bạn nam cao một mét tám nhưng vẫn được ngồi hàng thứ tư hoặc thứ năm mà!
Chẳng qua chỉ là bắt nạt Cao Mẫn Nhã thôi, chứ chiều cao và không có bạn cùng bàn chỉ là cái cớ.
Nhưng bây giờ Hứa Ngai lại lặng lẽ đi tới, ngồi cạnh Cao Mẫn Nhã, hệt như mang theo ánh hào quang, đột nhiên chiếu sáng cây nấm trong góc Cao Mẫn Nhã.
“Ăn quýt không? Chúng ta mỗi người một nửa.” Sách của Hứa Ngai không quá nhiều, không giống chiếc bàn chất đầy bài tập các loại, gần như không còn chỗ nào trống của những người khác. Trên mặt bàn trống không chỉ có một quả quýt, tròn trịa trơn bóng, nhìn rất mê người.
Không hiểu sao Cao Mẫn Nhã lại vô thức gật đầu, sau đó ngồi vào chỗ, nhìn Hứa Ngai bóc quýt, chia cho mình một nửa.
“Cậu ta cho em quả táo, anh cũng có thể cho em nửa quả quýt, thất tình buồn là rất bình thường, nhưng anh sẽ đối xử với em tốt hơn cậu ta, ngoan~” Hứa Ngai dùng tay không dính nước quýt vỗ nhẹ lên đầu Cao Mẫn Nhã rồi thấp giọng nói, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc, nhưng lại khiến Cao Mẫn Nhã cảm động đến nỗi nhét luôn nửa quả quýt vào miệng.
Điều khiến bạn cứ nhớ mãi không quên trong mối quan hệ ấy, chẳng phải là những điều tốt đẹp anh ta làm với bạn hay sao? Vậy thì chỉ cần có người đối xử với bạn tốt hơn, che đi dấu vết của anh ta từng chút một, liệu có phải bạn sẽ không buồn nữa không?
Nước quýt chua chua ngọt ngọt khiến tâm trạng Cao Mẫn Nhã không hiểu sao lại vui vẻ lên, chờ tiết Chính trị kết thúc, cô mới muộn màng nhận ra, ồ, vừa rồi lúc nhìn thấy chủ tiệm, có phải cô đã không để ý tới Tống Dịch Thiên, vòng qua cậu ta rồi chạy thẳng về chỗ luôn không?
Ha, làm tốt lắm!
…
Lời tác giả:
Đối với Cao Mẫn Nhã, chuyện Hứa Ngai xuất hiện có lẽ có nghĩa là, nhìn đi, chỗ dựa vững chắc của tôi tới rồi, sau này tôi cũng có người chống lưng rồi!