Lúc quét mã WeChat để thanh toán, Cao Mẫn Nhã còn tiện thể kết bạn với Hứa Ngai luôn, sau khi chấp nhận lời mời kết bạn, cô nhận được thông báo trừ 61 tệ trong tài khoản ngân hàng, cô sờ mũi: “À, làm thế nào để bắt đầu sử dụng dịch vụ ạ?”
Hay nói cách khác, chủ tiệm Cửa Hàng Chuyên Bán Thất Tình định làm gì tiếp theo?
Hứa Ngai ôm Gâu Gâu trong lòng, cậu ngồi xuống một đầu khác của chiếc ghế băng, vừa vuốt dọc theo hoa văn trên lưng của Gâu Gâu vừa bắt đầu nghiệp vụ mới của bản thân: “Hiện giờ chỉ còn ba mươi ngày nữa là thi đại học, dịch vụ sẽ kết thúc vào lúc tám giờ tối ngày 8 tháng 6, anh sẽ đồng hành cùng em, động viên em, ừm, chủ yếu là thúc giục em học hành. Vì gói chạy nước rút cuối cấp này có độ khó nhất định, để khắc phục sự lười biếng và tâm lý trốn tránh, chúng ta sẽ cần ký một bản cam kết riêng.”
Nói xong, Hứa Ngai lại lấy giấy bút từ trong túi ra, bên trên viết khách hàng Cao Mẫn Nhã sẽ hợp tác với Hứa Ngai trong phạm vi dịch vụ, không được lười biếng, không được trì hoãn, hai bên tuyệt đối không được cản trở đối phương.
Cao Mẫn Nhã cầm lấy bản cam kết, ngạc nhiên nhìn chiếc túi quần của Hứa Ngai, sao có thể lôi một tờ giấy A4 to như vây, vuông vắn thẳng thớm như vậy từ một chiếc túi quần tí hin bình thường được chứ?
Không hiểu được thì cũng không nên làm khó bản thân, Cao Mẫn Nhã lại dời sự chú ý về bản cam kết, cô đọc đi đọc lại mấy lần rồi ký tên.
Xác nhận đơn hàng thành công, Hứa Ngai lại có một mối làm ăn mới.
Cao Mẫn Nhã cũng bắt đầu thỏ thẻ tâm sự về hoàn cảnh của bản thân.
“Em tên là Cao Mẫn Nhã, đi học sớm hơn các bạn một năm nên năm nay em mới mười bảy tuổi.” Cô gái đôi mắt đỏ hoe cúi đầu nhìn lòng bàn tay, nắm rồi lại thả tay ra mấy lần, cô hít một hơi sâu: “Tuần trước em phát hiện bạn trai phản bội mình, hôm chia tay cậu ta, em, thực ra em cũng không buồn lắm nhưng lại cảm thấy lòng nhói lên. Em vốn tưởng mình có thể nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc ấy, nhưng đã một tuần rồi, mỗi khi lên lớp làm đề, em đều không thể tập trung được, cứ nghĩ mãi về chuyện trước đây, mấy ngày trước có kết quả của kỳ thi tháng, em phát hiện thành tích của bản thân tụt lùi đi rất nhiều, càng mỉa mai hơn là, thành tích của đôi nam nữ kia lại tiến bộ hơn nhiều, thậm chí còn lọt vào top 5 của khối.”
Đôi nam nữ mà Cao Mẫn Nhã nhắc đến là tên bạn trai cũ và bạn gái mới của cậu ta, Hứa Ngai gật đầu cầm lấy đề thi tháng Cao Mẫn Nhã để bên cạnh, lật qua lật lại thấy thành tích của Cao Mẫn Nhã đúng là thụt lùi nghiêm trọng.
Tháng sau là thi đại học rồi mà thành tích của Cao Mẫn Nhã lại từ top 20 tụt xuống ngoài top 200, đối với một học sinh theo ban xã hội thì như vậy chẳng khác nào từ có cơ hội vào đại học Bắc Kinh, đại học Phúc Đán, thành chẳng thể mơ bước vào mấy trường đại học trọng điểm. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
“Em biết thành tích tụt dốc là do lỗi của em, em không nên ghen tị với hai người họ, nhưng em rất sợ, em sợ em không thể điều chỉnh được trạng thái của bản thân, đến khi bước vào phòng thi vẫn sẽ có kết quả như vậy, một mặt em thấy hành động ghen tị như vậy là rất xấu, là sai trái, nhưng mặt khác em lại cảm thấy không cam tâm và tức giận.”
Tại sao sau khi phản bội cô, cậu ta và người mới có thể thuận buồm xuôi gió mà cô lại thành tích tụt dốc, cô không biết phải chia sẻ những áp lực và đau khổ ấy với ai, giống như rơi vào một vũng bùn lầy, không cách nào thoát ra được, chỉ một mình Cao Mẫn Nhã cô vùng vẫy trong hố sâu đau khổ ẩy.
“Chủ tiệm, em không muốn dày vò bản thân bằng câu chuyện bị phản bội này nữa, là do em ngốc nên mới yêu cậu ta, điều này em thừa nhận. Nhưng anh có thể giúp em được không, em không muốn nghĩ về chuyện hai người họ nữa, em chỉ muốn yên bình sống qua một tháng này, khi thi đại học thì phát huy được hết khả năng để không khiến mẹ em phải thất vọng nữa.”
Nghe được những lời này, Hứa Ngai nhìn vào đôi mắt Cao Mẫn Nhã. “Em không muốn trả thù hai người họ à?”
Theo lý mà nói, bị bạn trai phản bội ngay trước kỳ thi đại học, nếu người bị hại nhẫn tâm hơn một chút thì không phải đều sẽ ôm một bụng oán hận, muốn đối phương cũng khổ sở giống mình sao?
“Không ai ép em yêu đương cả, ai mà chẳng biết năm cuối là thời kỳ quan trọng chứ, quyết định của bản thân em thì em có thể trách ai được đây?” Cao Mẫn Nhã cười khổ: “Còn nói gì đến trả thù? Em trả thù thế nào, giờ đến thân em em còn lo không xong.”
Đối với mối tình thất bại này, Cao Mẫn Nhã chỉ cảm thấy hối hận và tự trách là phần nhiều.
Thậm chí điều khiến Cao Mẫn Nhã buồn nhất không phải họ là bạn cùng lớp, bạn trai cũ và cô người mới ngày nào cũng lượn qua lượn lại trước mặt cô, cũng không phải sự tức giận và sự hoang mang bất lực khi bị phản bội. Mà là cô biết cô vẫn còn thích Tống Dịch Thiên - người yêu cũ của cô.
Đúng vậy, cô vẫn còn thích cậu ta, vẫn muốn ở bên cậu ta.
Dù cho Tống Dịch Thiên đã có người yêu mới, chuyện giữa cô và Tống Dịch Thiên đã kết thúc rồi.
“Em cảm thấy mình như vậy rất đáng khinh, em rất muốn đi tìm cậu ta, hỏi cậu ta tại sao lại phản bội em, muốn ôm lấy cậu ta để cậu ta thực hiện những lời hứa với em ngày trước, còn… còn muốn đuổi cô gái ấy đi, để cậu ta quay lại bên em.” Cao Mẫn Nhã gập người giấu mặt vào khuỷu tay. “Rõ ràng em biết làm như vậy là không đúng, không được nhớ đến cậu ta, tập trung vào kì thi đại học trước mắt mới là điều quan trọng. Nhưng em không khống chế được, ngày nào tim em cũng đau nhói. Phải giả vờ như không có chuyện gì, kìm nén ý định muốn khóc muốn làm loạn lên đã rút hết mọi sức lực của em rồi, em cảm thấy mình rất vô dụng, cũng rất thất bại.”
Giữ lại tôn nghiêm cuối cùng đã khiến Cao Mẫn Nhã sức cùng lực kiệt, hơn nữa còn sắp thi đại học, không khí căng thẳng của lớp trọng điểm chạy nước rút những ngày trước khi thi đại học khiến Cao Mẫn Nhã mất ngủ suốt một tuần này, thỉnh thoảng cô lại thấy đầu đau tai ù.
Thấy bản thân như vậy, Cao Mẫn Nhã càng thêm thất vọng, tâm trạng buồn bã cùng với áp lực ngày càng lớn, nhưng cô lại không dám để người khác biết áp lực hiện tại của bản thân, cô sợ người khác thất vọng về mình, giống như có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt cô, khiến cô không thể thở nổi.
Cao Mẫn Nhã đã bước vào đường cùng nên mới cầu cứu Hứa Ngai.
Cô thực sự sắp bị cuộc sống này ép đến phát điên rồi. Cô hoang mang, bất lực, áp lực, đau khổ, còn không ngừng ghét bỏ bản thân. Cô chỉ cần tìm một người không chê cười, không trách cứ cô để nói chuyện thôi.
Cao Mẫn Nhã quay đầu nhìn Hứa Ngai, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Có phải anh thấy em yếu đuối và giả tạo lắm đúng không?”
Rõ ràng là cô gái tuổi mười bảy như hoa như ngọc, mà khi hỏi câu hỏi này, biểu cảm của Cao Mẫn Nhã lại vô cùng vụn vỡ và đau khổ, thậm chỉ ánh mắt cũng trở nên ảm đạm.
Hứa Ngai vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không nhìn ra sự nhạy cảm và bất lực của Cao Mẫn Nhã, cậu nghĩ một lát rồi nhét Gâu Gâu mềm mại vào lòng Cao Mẫn Nhã: “Không, em rất tốt, kiên cường được một thời gian dài như vậy đã là rất tốt rồi, một tháng này anh sẽ đồng hành cùng em.”
Gâu Gâu cũng vươn chân ra, xoa chiếc đệm thịt mềm mại lên khuôn mặt Cao Mẫn Nhã, gừ một tiếng ra chiều tán thành.
“Đi thôi, anh dẫn em đi ăn cơm đã.” Một bữa cơm nóng hổi sẽ mang đến cho người ta sự an ủi và cảm xúc nguyên thuỷ nhất. Hứa Ngai cảm thấy giờ có nói thêm với Cao Mẫn Nhã mấy đạo lý đao to búa lớn cũng vô dụng, chẳng bằng dẫn cô đi ăn một bát sủi cảo hay một bát mì bò nóng hổi.
Cao Mẫn Nhã không thèm ăn gì mấy ngày nay, nghe vậy thì hơi sững sờ, nhưng cuối cùng vẫn theo sau Hứa Ngai. Cô cũng chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm đến giờ tự học buổi tối nữa, hai người đi tới quán mì bò trước cổng trường, sau khi ăn sạch bát mì lớn hơn cả khuôn mặt mình, Cao Mẫn Nhã che miệng thầm ợ một tiếng, cảm giác lạnh lẽo, tay chân lạnh băng lúc trước cũng biến mất, lúc này toàn thân cô vô cùng ấm áp, tới khi đặt đũa xuống cô còn toát mồ hôi.
“Em xin nghỉ buổi tự học tối nay đi, về uống một cốc nước ấm rồi leo lên giường ngủ, em mà không nghỉ ngơi tử tế nữa thì cơ thể không chịu nổi nữa đâu.” Hứa Ngai nhìn thời gian thấy sắp đến giờ tự học buổi tối thì bảo Cao Mẫn Nhã xin nghỉ, về ký túc nghỉ ngơi.
“Em còn mấy đề chưa làm nữa, nếu không tham gia tiết tự học, liệu có bị tụt lại không?” Sau khi ăn no xong, Cao Mẫn Nhã hơi ù lì, cô đã tiến vào trạng thái “Hứa Ngai bảo gì nghe đó” rồi, sau khi gửi tin nhắn xin nghỉ cho chủ nhiệm, cô bỗng nhiên nhớ ra mình vẫn chưa làm bài tập về nhà, nếu không tham gia lớp tự học thì mai không kịp nộp đề mất!
“Nhưng, nếu em không nghỉ ngơi tử tế thì mai sẽ ngất rồi phải vào bệnh viện. Bài tập quan trọng hơn hay sức khoẻ quan trọng hơn?” Hứa Ngai nhìn quầng thâm dưới mắt và đôi mắt đỏ quạch tia máu của Cao Mẫn Nhãn. Sau khi đưa cô về ký túc xong, trước khi đi cậu còn lấy ra một cây kẹo mút đưa cho Cao Mẫn Nhã: “Bổ sung lượng đường thích hợp có thể điều chỉnh tâm trạng. Mai gặp nhé.”
Nói xong, Hứa Ngai ôm Gâu Gâu ròi đi, để lại Cao Mẫn Nhã ngốc nghếch đứng nhìn cây kẹo mút trong tay.
“Mặc dù chủ tiệm chẳng có biểu cảm gì, nhưng thực sự là một người rất tốt!”
Gói dịch vụ 61 tệ này có phải hời quá rồi không?