Diệp Sơ giật mình, còn chưa kịp nói gì. Sau khi ra tay, bọn họ không lập tức rời đi mà ngồi dưới mái hiên. Dù sao, ở nơi này, người ta nhìn thấy bọn họ dường như có cảm giác khác biệt.
Cả hai đều khoác bạch y, gió nhẹ lướt qua khiến tà áo khẽ bay, từ xa trông như tiên nhân giáng thế. Liễu Trường Triệt chỉ thoáng nhìn rồi thu lại ánh mắt. Ánh mặt trời xuyên qua từng đợt, hàng mi dài in bóng nhàn nhạt trên gương mặt, khí chất thanh lãnh, xa cách vẫn không hề thay đổi.
Nhớ lại giấc mộng đêm qua, rồi nhìn khung cảnh trước mắt, hắn bỗng thấy tâm trạng khó chịu một cách khó hiểu. Hắn đến đây là để làm rõ rốt cuộc ai đã mạo danh tà phái để tiêu diệt Nhị Phu Các. Chờ khi chuyện này qua đi, hắn sẽ mang Hạ Vân trở về tà phái, nhốt lại, không để bất kỳ ai nhìn thấy nàng.
Thứ nhất, dù các trưởng lão trong tà phái có nảy sinh tâm tư khác, bọn họ cũng không thể tìm thấy Tà Chủ. Tà phái này chỉ có thể thuộc về hắn, bất luận kẻ nào cũng không thể cướp đi.
Thứ hai, Tà Chủ thiếu nợ hắn, chẳng phải nên hoàn trả hay sao? Bỗng nhiên, không biết nhớ đến điều gì, Liễu Trường Triệt siết chặt tay, vành tai hơi phiếm hồng. Hắn… hắn dường như thích cách Tà Chủ đối xử với mình như vậy.
Mỗi một roi, mỗi một cái tát, mỗi một cú đá, mỗi một lần trói buộc bằng tơ hồng, những hành vi nhục nhã ấy, người bình thường sao có thể thích được? Thế nhưng, mỗi khi nhìn thấy Hạ Vân, những dục niệm dơ bẩn, những ý nghĩ bệnh hoạn kia đều bị đè nén xuống. 
Trong lòng hắn bỗng trở nên tĩnh lặng như mặt nước phẳng lặng, không dậy nổi một gợn sóng. Liễu Trường Triệt không thể hiểu được chính mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play