Edit: Mân Tầm

Bản edit này chỉ được đăng duy nhất tại TYT!

– – – – – 

“Đội trưởng! Vừa nhận được tin tức từ mặt đất, khu vực phía tây thành phố N có một người tiến hóa mất kiểm soát, tấn công những người sống sót!”

“Đã xác nhận danh tính kẻ mất kiểm soát: Cố Tư Tiêu, người tiến hóa cấp A, năng lực: Điều khiển lửa.”

“Chết tiệt, sao lại là hắn! Đánh giá tinh thần của hắn nhiều lần không đạt tiêu chuẩn, ai đã để hắn vào đây?!”

Ngọn lửa thiêu đốt mặt đất, sức nóng kinh người. Một đội cứu viện nhanh chóng tiếp cận, thiết bị dò tìm cho thấy vẫn còn dấu hiệu sự sống trong bãi đỗ xe ngầm gần nhất. Nhưng vừa đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến họ bàng hoàng.

Những dây hoa nhiễm máu vươn lên từ đống đổ nát, đan chéo tạo thành một tấm lá chắn kiên cố, vòm che phủ toàn bộ bãi đỗ xe ngầm. Ngay cả trận mưa lửa kinh hoàng khi nãy khiến họ cũng phải né tránh, vậy mà không thể đốt cháy dù chỉ một sợi dây hoa mong manh kia.

“Là người tiến hóa thức tỉnh trong thảm họa này sao?” Đội trưởng cứu viện nhặt một cánh hoa rơi xuống, càng thêm giận dữ. “Tên khốn Cố Tư Tiêu đâu?”

“Đã bị khống chế, đưa về căn cứ điều trị. Hắn không ổn lắm, có vẻ đã tự bạo.”

“Tự bạo ngay tại đây? Rốt cuộc hắn định làm gì?”

Không có thời gian tìm hiểu, đội trưởng thử đẩy những dây hoa ra. Như cảm nhận được ý đồ của họ, những dây hoa kiên cố đột ngột buông lỏng, đổ sập xuống. Cánh hoa tung bay hóa thành từng đốm sáng, rơi xuống như một cơn mưa máu.

Một đội viên kinh ngạc: “Người tiến hóa hệ mộc? Nhưng dường như không giống lắm.”

“Khoan đã, kia là gì vậy?”

Bên trong bãi đỗ xe ngầm, khoảng hơn mười người sống sót đang trong trạng thái hôn mê, nhưng không ai bị thương. Ở gần lối vào, vô số xúc tu đen sì quấn lấy nhau, ngọ nguậy như sâu bọ, tạo thành một hình người khiến ai nhìn cũng phải rợn gáy.

Đội cứu viện tiến lại quan sát, cẩn thận gỡ một vài xúc tu. Những sợi xúc tu nhớp nháp co giật, bất mãn quất bay tay họ. Lờ mờ lộ ra một nửa khuôn mặt tuấn tú nhưng vô cảm — một chàng trai trẻ bị bao phủ hoàn toàn trong đám xúc tu.

“Là một người tiến hóa!”

“Những xúc tu này… hình như đang bảo vệ hắn?”

Đội cứu viện cẩn thận kéo chàng trai mất ý thức ra khỏi đám xúc tu. Làn da hắn nhợt nhạt đến mức gần như không còn sắc máu, dung mạo nổi bật một cách lạ lùng. Trên người hắn dính đầy chất nhầy — chất lỏng đặc trưng của xúc tu. Không chỉ vậy, rất nhiều xúc tu vẫn quấn chặt quanh eo, giữa hai chân hắn, cọ xát da thịt như lưu luyến không muốn rời.

Đội trưởng cứu viện thản nhiên gỡ nốt những xúc tu còn sót lại, nhưng chúng vùng vẫy, thậm chí còn vung lên tấn công. Các đội viên bên cạnh kính nể nhìn đội trưởng mình “quyết chiến” với đám vật không thể gọi tên kia, rồi vội vàng hỗ trợ, khiêng chàng trai lên cáng cứu hộ.

Khi di chuyển, cánh tay phải của Minh Văn rũ xuống tự nhiên, từ trong ống tay áo rơi ra một sinh vật màu đen, to cỡ bàn tay.

Sinh vật nhỏ bé tròn trịa, đen nhánh và mềm mịn như cục bột nặn. Nó không có ngũ quan, cũng không biết nói chuyện, nhưng nhìn qua có vẻ hơi bối rối vì bị rơi xuống bất ngờ. Nó không vui lắm, xoay tròn mấy vòng tại chỗ.

Mắt kính đặc chế của đội trưởng lóe lên một tia điện mỏng: “Sinh vật ô nhiễm cấp E.”

Đối với một thứ bị phân loại là cấp yếu nhất, không có khả năng gây hại, đội trưởng chẳng buồn quan tâm, chỉ tiện chân đá sang một bên.

Tiểu hắc cầu bị đá văng đi, lăn mấy vòng, dính đầy bụi bẩn, nhưng vẫn im lặng. Nó chậm rãi bò về phía Minh Văn.

Đội trưởng lại nhẹ nhàng đá tiếp một cái.

Tiểu hắc cầu lăn thêm một vòng, trông càng lấm lem hơn, thậm chí còn bị cát bén nhọn chui vào bên trong. Nó khẽ run lên, có vẻ đau đớn, nhưng vẫn kiên trì nhích về phía Minh Văn.

Một đội viên định bước tới, nhưng đội trưởng giơ tay ngăn lại.

Không ai lên tiếng. Mọi ánh mắt đều tập trung vào sinh vật nhỏ bé dơ bẩn ấy, khi nó cuối cùng cũng chạm đến đầu ngón tay buông thõng của Minh Văn. Nó cuộn tròn lại, rúc vào lòng bàn tay hắn, khẽ cọ cọ.

“……”

Các đội viên đưa mắt nhìn nhau.

“Có lẽ nó đã lập khế ước với hắn… giống như Lâm đội trước đây.”

Cuối cùng, đội trưởng lên tiếng.

“Đưa cả nó đi.”

-------

Suy nghĩ chìm xuống vực sâu, bị sự tĩnh lặng của cái chết bao vây. Trong cái lạnh thấu xương, dường như có một giọng nói khẽ khàng vang lên bên tai.

“Minh Văn… con của ta.”

“Giống như loài chim không chân… hãy bay lên bầu trời.”

“Mau… chạy đi!”

Minh Văn mở bừng mắt.

Trần nhà trắng toát, tường trắng toát, ngay cả ga giường cũng cùng một màu.

Âm thanh trong giấc mơ dần trở nên mơ hồ. Hắn không thể nhớ nổi nó phát ra từ đâu, cũng không biết đó là giọng của aicó lẽ là cha, có lẽ là mẹ. Nhưng… hắn đã quên mất.

Minh Văn lặng lẽ ngồi dậy, khẽ ấn trán. Một lúc sau, hắn chậm rãi kéo tay áo bệnh phục lên.

Trên cánh tay, những vết thương ngang dọc đã lành được hơn phân nửa, chỉ còn sót lại vài vết sẹo mờ nhạt. Hắn tiếp tục kéo tay áo bên kia lên, nhưng không tìm thấy sinh vật nhỏ dính nhớp kia.

Hắn quan sát xung quanh. Căn phòng kín không có cửa sổ, bên cạnh cửa là một tấm kính pha lê gắn chặt với hệ thống điện tử, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Từ góc độ của hắn, phía sau tấm kính tối đen, chẳng thể nhìn thấy gì. Nhưng hắn biết, lúc này, ai đó đang đứng sau mặt còn lại của tấm kính, lặng lẽ quan sát hắn.

Minh Văn im lặng nhìn về phía ấy. Chẳng bao lâu sau, một giọng nói trầm thấp, vô cảm vang lên trong phòng.

“Minh Văn, cha mẹ mất vì bệnh khi cậu một tuổi, được đưa vào cô nhi viện thành phố. Năm 6 tuổi, được vợ chồng Tống Phỉ Thời và Dương Hi Hiểu nhận nuôi. Năm 18 tuổi, cha mẹ nuôi qua đời trong một vụ tai nạn xe. Vài tháng trước, cậu trở thành nghiên cứu sinh tại Đại học A, sau đó gặp phải một thảm họa cấp hủy diệt… Minh Văn, đây đúng là một mở đầu đầy tính kinh điển.”

Minh Văn không lên tiếng.

Người tiến hóa có sức mạnh thể chất và khả năng tự lành vượt xa người thường, thậm chí gấp mấy chục lần. Đó là lý do dù bị thương nặng, cậu vẫn sống sót. Nhưng vết thương trên người cậu lại không hề có dấu hiệu tự lành. Dù là thuốc men thông thường hay dị năng chữa trị, tất cả đều gần như vô dụng với cậu. Trong quá trình cứu viện, chúng tôi đã phải nhờ đến một người tiến hóa hệ chữa trị cấp S để ổn định tình trạng của cậu.”

“Nói cách khác, một khi cậu bị thương, khả năng hồi phục còn kém hơn cả người thường. Với cậu, năng lực tự lành—thứ vốn là bản năng mạnh mẽ của người tiến hóa—gần như không tồn tại. Cứ như một nàng công chúa bị nguyền rủa trong truyện cổ tích… Có vẻ ô nhiễm đặc biệt không ưa cậu nhỉ, Minh Văn?”

Minh Văn vẫn im lặng.

“Dù vậy, cậu vẫn sống sót. Không những thế, trong trận thảm họa này, cậu còn thức tỉnh thành người tiến hóa. Cách đây ba năm, khi chưa thức tỉnh, cậu cũng từng gặp tai nạn xe hơi. Khi đó, trên xe có bốn người—và chỉ có cậu còn sống.”

“Minh Văn, có thể trả lời tôi một câu hỏi không?”

“Tại sao… người sống sót luôn là cậu?”

“……”

Minh Văn ngước mắt lên.

“Ngài vẫn chưa nghỉ hưu à,” hắn thản nhiên nói, “Thầy Quý.”

Sau tấm pha lê, ánh đèn bật sáng, chiếu rõ một phòng thí nghiệm.

Một người đàn ông khoác blouse trắng đứng trước tấm kính, bên cạnh là một nữ sinh đeo kính. Phía sau họ, vài nhân viên nghiên cứu mặc blouse trắng đang bận rộn, thao tác trên hàng loạt thiết bị điện tử.

“Thật đáng mừng, cậu vẫn còn nhớ tôi.”

Người đàn ông mặc blouse trắng mỉm cười. Hắn trông khoảng hơn ba mươi tuổi, ngũ quan tuấn tú, đôi mắt kính gọng vàng phản chiếu ánh sáng, che đi cặp mắt xanh nhạt sâu không thấy đáy.

Minh Văn chỉ nhìn hắn một cái rồi thu ánh mắt về. Quý Tùy gõ nhẹ lên mặt kính: “Đừng lạnh nhạt như vậy, hồi nhỏ tôi còn từng bế cậu đấy.”

Cô gái đeo kính bên cạnh hắn khẽ giật khóe miệng, ngay sau đó nhận ra chàng trai trong phòng bệnh đang nhìn về phía mình, khẽ hỏi: “Tình hình thành phố N thế nào?”

Chu Mộng Trạch buột miệng đáp: “Khu phía tây là khu vực chịu tổn thất nặng nề nhất của thành phố N, đã được xác nhận là điểm bùng phát ô nhiễm. Nhưng dù trận tai nạn này được phân loại cấp S, thì sau khi ‘xácxuất hiện, các khu vực ngoài phía tây lại không bị tổn hại quá nhiều. Số thương vong thậm chí còn thấp hơn một số thảm họa cấp A trước đây.”

“Đây không phải may mắn, mà là ô nhiễm đã bị khống chế ngay từ đầu, không lan rộng ra ngoài. Đó là một kết luận đáng kinh ngạc. Hơn nữa, trong trận thảm họa cấp hủy diệt này không xuất hiện sinh vật ô nhiễm cấp S. Nếu không, không chỉ thành phố N, mà toàn bộ khu vực Đông Nam đã phải chịu một đòn hủy diệt nghiêm trọng hơn ít nhất gấp mười lần.”

Nói đến đây, cô nhìn thẳng vào mắt Minh Văn: “Xin hỏi, có phải thành phố N đã xuất hiện một thế lực đặc thù có khả năng kiểm soát ô nhiễm?”

Minh Văn đáp: “Tôi không biết.”

Chu Mộng Trạch tiếp tục: “9 giờ sáng ngày 23, ô nhiễm bùng phát. Khi đó cậu đang ở đâu? Cũng ở phía tây sao?”

Minh Văn trầm mặc một lúc, rồi nói: “Tôi không nhớ rõ.”

“Bị mất trí nhớ sao?” Chu Mộng Trạch khẽ gật đầu. “Cũng hợp lý. Sau khi trải qua địa ngục như vậy, một số người sống sót cũng xuất hiện triệu chứng mất trí nhớ do chấn thương. Chúng ta có thời gian, cậu có thể từ từ nhớ lại.”

Từ nhiều dấu hiệu khác nhau, có thể thấy chàng trai tên Minh Văn này vô cùng đặc biệt. Trên người hắn dường như cất giấu không ít bí ẩn.

Thấy Minh Văn không đáp lại, Chu Mộng Trạch lại nói: “Đây là căn cứ cứu nạn đặt tại thành phố C, giáp ranh với thành phố N. Thương thế của cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, việc điều tra thành phố N cũng đang được tiến hành. Trong vài ngày tới, cậu sẽ phải ở lại căn cứ để tiếp nhận trị liệu và thẩm vấn.”

Minh Văn hỏi: “Đồng đội của tôi thế nào?”

Biểu cảm Chu Mộng Trạch dịu đi đôi chút: “Họ ổn hơn cậu nhiều, không có vấn đề gì nghiêm trọng.”

“… Vậy,” Minh Văn nhẹ nhàng ấn lên cổ tay mình, “Còn một sinh vật ô nhiễm đã ở bên tôi. Nó không hề gây thương tổn cho ai—”

Quý Tùy ngắt lời: “Tiêu hủy rồi.”

Răng rắc.

Những sợi dây leo thấm máu bám lên mặt kính, một vết nứt nhỏ xuất hiện trên lớp pha lê dày chống ô nhiễm.

Tiếng còi báo động sắc bén vang lên trong chớp mắt, Quý Tùy chỉ gõ nhẹ lên mặt bàn, âm thanh cảnh báo liền tắt ngấm.

“Đây là năng lực của cậu sao?”

Những người trong phòng thí nghiệm, bao gồm cả Chu Mộng Trạch, đều lộ rõ vẻ kinh ngạc. Quý Tùy đeo găng tay trắng, năm ngón tay nhẹ vuốt ve dây leo nhuốm máu bám trên lớp pha lê chống ô nhiễm: “Một đóa hoa đẹp, nhưng liệu có thể giết chết sinh vật ô nhiễm không?”

Chu Mộng Trạch liếc nhìn hắn một cái rồi lên tiếng: “Sinh vật ô nhiễm đó được đánh số E-01. Đồng đội của cậu đã xác nhận rằng nó chưa từng làm hại ai. Tuy nhiên, nó vẫn đang trong giai đoạn quan sát và hiện bị cách ly trong một phòng thí nghiệm khác.”

Minh Văn: “Tôi muốn gặp nó.”

Lần này, Chu Mộng Trạch không trả lời. Quý Tùy khẽ cười nhạo: “Thật lạ lùng, hồi nhỏ ngay cả một con chim non cũng không muốn nuôi, vậy mà bây giờ lại tràn đầy yêu thương với mấy thứ này?”

“Đáng tiếc, một sinh vật ô nhiễm cấp E vô giá trị, căn cứ sẽ không phí thời gian vì nó.”

“Lệnh tiêu hủy đã ban ra, thời gian thi hành là ngày kia.”

Trước lời tuyên bố ấy, biểu cảm của Minh Văn vẫn không thay đổi: “Lần này điều kiện là gì?”

Quý Tùy mỉm cười, giơ tay lên, hình ảnh phản chiếu trên mặt đồng hồ của hắn làm nụ cười ấy trở nên lạnh lẽo.

“Đến giờ kiểm tra sức khỏe định kỳ rồi,” hắn nói, “Cậu bạn nhỏ, trước tiên uống thuốc đã.”

Cửa điện tử mở ra, nhân viên y tế tiến vào kiểm tra sức khỏe cho Minh Văn. Chu Mộng Trạch đứng ở đầu giường, nhẹ nhàng đặt xuống một quả táo đã được gọt sạch vỏ: “Cảm ơn cậu.”

“Trong bãi đỗ xe ngầm, bạn tôi cũng ở đó, cậu đã cứu cô ấy.”

Minh Văn lắc đầu: “Chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến.”

Chu Mộng Trạch hỏi: “Cậu quen biết tiến sĩ Quý từ trước à?”

Minh Văn không đáp. Chu Mộng Trạch liếc ra ngoài cửa, thấy không có bóng dáng Quý Tùy, liền hạ giọng: “Thật ra, với tiến sĩ Quý, cậu có vẻ rất đặc biệt.”

“Lâu lắm rồi tôi mới thấy hắn cười như vậy. Ở căn cứ này, hắn nổi tiếng là người không bao giờ cười.”

“Vậy sao.”

Minh Văn nhàn nhạt đáp: “Lần gần nhất hắn cười với tôi, là khi cha mẹ tôi qua đời.”

Chu Mộng Trạch: “……”

Chu Mộng Trạch: “Biết ngay mà! Lần cuối hắn cười với tôi là lúc thông báo tôi phải tăng ca suốt bảy tháng liền không nghỉ. Trời ơi, bảy tháng! Không có phụ cấp tăng ca!”

Cô kéo một chiếc ghế lại, ngồi xuống cạnh giường Minh Văn.

“Căn cứ cứu nạn đã tiếp nhận hầu hết người sống sót từ khu phía tây. Nếu cậu có người quen, có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu tìm.”

“Cảm ơn.” Minh Văn suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Có hai người tiến hóa, Lộ Nhân, Lộ Ất—”

“Hai kẻ đã đuổi người thường ra khỏi bãi đỗ xe, bỏ mặc họ chịu chết sao?” Chu Mộng Trạch thẳng thừng đáp. “Họ đã chết rồi, bị một sinh vật ô nhiễm không xác định tập kích.”

“Tập kích—nghĩa là bị xé thành từng mảnh, chỉ còn lại phần đầu nguyên vẹn, cứ như ai đó cố tình để người ta nhận diện danh tính của họ vậy.”

Minh Văn im lặng vài giây rồi nói: “Tôi có thể gặp E-01 một lần không?”

------

Tích.

Cửa điện tử mở ra, Chu Mộng Trạch ôm một chồng tài liệu, bước nhanh ra ngoài. Ở cuối hành lang dài, một bóng dáng khoác áo blouse trắng lặng lẽ đứng đó. Mọi người đi ngang qua đều dừng lại, cúi đầu chào hắn.

Chu Mộng Trạch chạy đến, vừa định mở miệng thì một bàn tay đeo găng trắng lặng lẽ giơ lên trước mặt, chặn lại lời cô còn chưa kịp nói ra.

“Đội trưởng Trịnh! Đúng là ngài rồi, nhờ có ngài mà cả thành phố mới được cứu!”

“Anh hùng của chúng ta, vị cứu tinh thế giới!”

“Đội trưởng Trịnh, bên này xin mời……”

Tầng một vang lên những tiếng hò reo náo nhiệt, Chu Mộng Trạch khẽ nhíu mày. Nội quy căn cứ không cho phép ồn ào, cô nhìn xuống phía dưới.

Ở lối vào đại sảnh, một đám đông vây quanh một người đàn ông đeo kính râm, vẻ mặt đầy tự mãn, miệng toàn những lời ca tụng nịnh nọt. Bọn họ nhiệt tình hộ tống hắn đến thang máy chuyên dụng.

Chu Mộng Trạch nhận ra người đó – Trịnh Giả Tư, người tiến hóa cấp A, sở hữu năng lực không gian. Vì tác phong cá nhân có vấn đề nên danh tiếng của hắn trong căn cứ trước nay luôn rất tệ. Đương nhiên, chuyện đó đã là quá khứ.

Một ngày trước, để giải quyết thảm họa hủy diệt, căn cứ tổng đã mở phong tỏa toàn bộ thành phố N – thành phố đã bị ‘xác’ biến thành vùng đất chết. Bọn họ triệu tập một số ít người tiến hóa hệ không gian của Hoa Quốc, trong đó có Trịnh Giả Tư.

Trước mặt bao người, hắn đặt tay lên “xác”. Ngay khoảnh khắc năng lực được kích hoạt, bức màn ngăn cách thành phố với thế giới bên ngoài dần nhạt đi.

Và thế là, một vị anh hùng cứu rỗi thế giới ra đời.

Chu Mộng Trạch thu ánh mắt về, bên cạnh, Quý Tùy thản nhiên hỏi: “ thấy thế nào?”

Cô đáp: “Tôi đã xem lại hồ sơ trước đây. Khoảng cách không gian lớn nhất mà Trịnh Giả Tư từng tạo ra với thời gian ngắn nhất là 13 giây.”

“Có lẽ vào khoảnh khắc đó, vì dân chúng thành phố N, hắn đã phá vỡ giới hạn của bản thân.”

“Hoặc có thể hắn chỉ là kẻ may mắn.”

Quý Tùy bình tĩnh nói: “Gặp may cũng là một dạng năng lực.”

Sau đó, anh chuyển chủ đề: “Kết quả kiểm tra thế nào?”

Chu Mộng Trạch hiểu ngay anh đang hỏi gì, liền đưa ra một bản báo cáo: “Là… cấp D.”

Trên góc trái báo cáo, ghi rõ tên: Minh Văn.

Sau nhiều lần kiểm tra nghiêm ngặt, kết quả không có sai sót. Hắn được xác nhận là người tiến hóa cấp D. Cấp bậc người tiến hóa được phân từ S (cao nhất) đến E (thấp nhất). Cấp D chỉ đứng trên cấp E một bậc, nghĩa là nếu Minh Văn gia nhập căn cứ, hắn sẽ trở thành người tiến hóa yếu nhất ở đây.

Chu Mộng Trạch cứ tưởng rằng khi biết kết quả, Quý Tùy sẽ thất vọng, nhưng hắn chẳng có biểu cảm gì, chỉ hơi cong khóe môi một chút, rồi nhắc đến một người khác: “Cố Tư Tiêu đâu?”

Chu Mộng Trạch đáp: “Hắn bị thương quá nặng, hiện tại vẫn đang được cấp cứu.”

Cố Tư Tiêu – người tiến hóa hệ hỏa cấp A của căn cứ Hải Dương, vốn không có trong danh sách đội cứu viện thành phố N. Nhưng không rõ vì lý do gì, hắn lại xuất hiện ở đó, hơn nữa còn tiến vào khu phía tây – nơi bị tàn phá nghiêm trọng nhất. Cuối cùng, hắn đã tự bạo để đánh đổi, tạo ra một trận “Thiên Hỏa.”

Chu Mộng Trạch lật xem tư liệu, đột nhiên nhớ ra rằng bãi đỗ xe ngầm nơi Minh Văn trú ẩn cũng nằm trong phạm vi lan rộng của “Thiên Hỏa”Trận thảm họa cường độ cấp A đó đủ để san bằng cả một huyện thành, vậy mà Minh Văn với thực lực chỉ cấp D, lại có thể ngăn chặn “Thiên Hỏa” và bảo vệ những người xung quanh.

Chẳng lẽ…

Chu Mộng Trạch thầm nghĩ.

Hắn có khả năng phòng ngự cực kỳ mạnh?

“Đúng rồi,” Quý Tùy đột nhiên lên tiếng, “Tổng hợp lại toàn bộ tư liệu về hai lần thảm họa hủy diệt trước đây, cùng với danh sách người tiến hóa còn sót lại trong thành phố N lần này, rồi gửi cho tôi.”

Chu Mộng Trạch liếc nhìn điện thoại, còn nửa tiếng nữa mới hết giờ làm.

Cô lặng lẽ trợn mắt: “Được rồi.”

……

Phía tây, thành phố N.

Khi thảm họa ô nhiễm cấp hủy diệt bùng phát, khu phía tây gần như bị san phẳng. May mắn thay, khu vực này nằm xa nội thành, mật độ dân cư không cao, nhờ vậy mà dù thảm họa này thuộc cấp độ cao nhất, nó cũng không gây ra quá nhiều thương vong.

Hiện tại, phần lớn những người sống sót đã được sơ tán. Một đội nhỏ những người  tiến hóa nhờ vào thiết bị có thể phát hiện dấu vết ô nhiễm, đang thận trọng di chuyển qua đống tàn tích.

“Hãy chú ý xung quanh! Nhiệm vụ của chúng ta là tiêu diệt toàn bộ sinh vật ô nhiễm còn sót lại, tuyệt đối không thể để bất kỳ cá thể nào từ cấp D trở lên thoát khỏi thành phố N.”

“Căn cứ vừa gửi tin, hiện tại chưa phát hiện sinh vật ô nhiễm cấp A, nhưng điều đó không có nghĩa là nơi này an toàn tuyệt đối.”

Nghe đội trưởng nói vậy, một thành viên trong đội bật cười: “Không có cấp S, thậm chí cấp A cũng không có, vậy lần này đâu thể coi là một thảm họa cấp hủy diệt được.”

Trên thế giới, đã từng xảy ra ba trận thảm họa cấp hủy diệt. Hai lần trước đều dẫn đến sự hủy diệt của nhiều thành phố, hơn mười người tiến hóa hàng đầu đã bỏ mạng. Khi bóng đen “Xác” bao phủ bầu trời, chắc chắn sẽ có sinh vật ô nhiễm cấp S xuất hiện—đây gần như là chân lý. Thế nhưng, lần thảm họa thứ ba này dường như đã phá vỡ quy luật đó.

Đội trưởng đưa tay gõ một cú lên đầu người vừa nói: “Không được chủ quan, phải luôn cảnh giác… Hửm?”

Hắn đột nhiên nhận được tọa độ từ một đội người tiến hóa khác đang hoạt động gần đó. Đội này có thực lực rất mạnh, trong đội ngũ có vài thành viên cấp A, vậy mà giờ họ lại gửi yêu cầu tiếp viện.

Đội trưởng lập tức dẫn đội xuất phát đến vị trí đó. Một thành viên trong đội nhìn tọa độ rồi nhận ra địa điểm cụ thể: “Là sân vận động phía tây, trước kia chính là khu vực ngầm của thành phố N.”

Giống như hầu hết các công trình khác ở phía tây, sân vận động khổng lồ này từ lâu đã bị san thành đống đổ nát. Khi đội thanh trừng đến nơi, họ phát hiện đội người tiến hóa cấp A không gặp nguy hiểm, nhưng tất cả bọn họ đều đứng chết lặng tại chỗ, vẻ mặt sững sờ.

Gió lạnh mang theo mùi máu tanh nồng nặc, bám dính lên da thịt và len lỏi vào mũi.

Mặt đất bị xé toạc, địa hình hoàn toàn thay đổi. Dưới ánh nắng lạnh lẽo, một hang động khổng lồ lộ ra giữa đống hoang tàn, thậm chí còn lớn hơn cả sân vận động. Từ nơi đó, có thể nhìn thấy máu đã khô cạn đóng thành vệt trên mặt đất, cùng với vô số mảnh vỡ của tứ chi bị xé nát.

Đây là nơi một con quái vật khủng khiếp không thể diễn tả bằng lời đã bị chôn vùi.

Thiết bị dò tìm trong tay đội trưởng đã hoàn toàn mất tín hiệu. Nhìn đống tàn tích đẫm máu, hắn dần nhận ra điều gì đó, cả người run lên:

“Có lẽ… không phải là không có sinh vật ô nhiễm cấp S xuất hiện…”

“Mà là… con cấp S đó đã bị giết rồi.”

-----

Cùng lúc đó, tại căn cứ thuyền cứu nạn.

“Minh tiên sinh, bên này.”

Cuối hành lang tầng 4, một phòng cách ly đã hiện ra ngay trước mắt.

“Khi vừa vào căn cứ, E-01 vẫn ở bên cạnh anh, trạng thái của nó rất ổn định, có thể giao tiếp bình thường mà không biểu hiện bất kỳ đặc tính nào khác biệt so với các sinh vật ô nhiễm khác.”

Người dẫn đường của căn cứ giải thích.

“Nhưng khi bị đưa vào phòng cách ly và tách khỏi anh, nó lập tức trở nên kích động và bạo loạn, thậm chí có xu hướng tấn công mạnh mẽ. Vì thế, chúng tôi buộc phải đưa nó vào lồng cách ly có dòng điện cao thế.”

Minh Văn hơi dừng bước. Người dẫn đường liền tiếp tục: “Đây cũng là ý kiến của Tiến sĩ Quý. Nếu nó làm bị thương người khác, theo quy định, sẽ phải bị tiêu hủy ngay lập tức.”

Minh Văn không nói gì, chỉ ra hiệu cho đối phương tiếp tục.

“Sau khi bị đưa vào lồng cách ly, E-01 không hề bình tĩnh lại mà liên tục tìm cách phá vỡ nó. Nó chịu hàng loạt cú sốc điện cao thế, đến mức hơn nửa cơ thể bị cháy đen, gần như hóa thành than. Nhưng nó vẫn không từ bỏ.”

Minh Văn khẽ nói: “… Nó vốn đã bé như vậy rồi.”

“Đúng vậy. Dù sức sống của nó vượt xa tiêu chuẩn của một sinh vật cấp E, nhưng nếu anh không tỉnh lại sớm, e rằng nó sẽ tự giày vò đến chết mất.”

“Vậy nên, Tiến sĩ Quý đã nghĩ ra một cách.”

Minh Văn hờ hững suy nghĩ. Chắc chắn không phải cách gì hay ho.

Tích.

Cửa điện tử mở ra, căn phòng cách ly hiện rõ trước mắt.

Các thiết bị bên trong vẫn hoạt động liên tục, đèn báo nhấp nháy. Một bức tường trong suốt chia căn phòng làm hai nửa – nó được chế tạo đặc biệt để giam giữ sinh vật ô nhiễm. Phía sau lớp cách ly, một bệ máy cao khoảng một mét dựng đứng, bên trên đặt một quả cầu trong suốt, nối với vô số sợi dây điện. Bên trong quả cầu, một sinh vật nhỏ xíu, toàn thân cháy đen, cuộn tròn bất động.

Ngay lập tức, Minh Văn hiểu ra cái gọi là “cách hay” mà Tiến sĩ Quý đã nghĩ ra là gì.

Ngay bên ngoài lồng cách ly, bọn họ đặt một tấm ảnh chụp của Minh Văn.

Thậm chí… còn là ảnh đen trắng.

Thậm chí… còn có cả một bó hoa đặt cạnh.

Bên trong lớp cách ly, quả cầu than nhỏ bé co rút lại, ánh mắt ảm đạm nhìn chằm chằm tấm ảnh đen trắng.

Nó run rẩy. Nó khóc. Từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống.

Khóc đến mức thảm thương vô cùng.

Minh Văn: “……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play