Edit: Mân Tầm
Bản edit này chỉ được đăng duy nhất tại TYT!
– – – – –
Một bàn tay thon dài xuất hiện bên ngoài lớp cách ly, cầm lấy tấm ảnh đen trắng.
Tiểu hắc cầu khóc đến nấc lên từng cơn, nhìn chằm chằm vào bàn tay kia, rồi ngước mắt lên, thấy gương mặt Minh Văn.
Nó lập tức lao tới.
Minh Văn: “Đừng nhúc nhích.”
Vừa dứt lời, tiểu hắc cầu đã lao đến bên cạnh lớp cách ly, dòng điện cao thế lập tức tràn ngập bên trong. Cơ thể tròn vo nhỏ bé của nó run rẩy dữ dội, Minh Văn thoáng chốc ngửi thấy mùi cháy khét.
“Lùi lại!” Hắn nói, “Nếu không, ta sẽ đi ngay bây giờ!”
Vì những lời này, tiểu hắc cầu chậm rãi lùi về giữa lớp cách ly. Dòng điện rút đi, Minh Văn nhìn thấy sinh vật vốn mềm mại bám dính này gần như bị thiêu thành một khối than nứt nẻ, dưới thân rỉ ra vệt máu nhạt. Nó cuộn tròn lại vì đau đớn, nhưng lần này không còn khóc nữa.
Minh Văn nhẹ nhàng vuốt lên bề mặt lớp cách ly. Tiểu hắc cầu yếu ớt vươn ra hai xúc tu nhỏ, như muốn hắn ôm lấy nó.
Đầu ngón tay Minh Văn khẽ dừng lại.
Hắn không biết sinh vật bị ô nhiễm mà hắn nhặt về từ nơi tối tăm này rốt cuộc có mục đích gì. Nhưng hết lần này đến lần khác, nó vẫn kiên định lựa chọn hắn.
Trầm mặc một lát, Minh Văn nói: “Chờ ta, ta sẽ sớm đến đón ngươi.”
Tiểu hắc cầu chầm chậm hạ xúc tu xuống, bất động, như thể đã kiệt sức. Nhưng Minh Văn biết, nó vẫn nhìn hắn không chớp mắt.
Hắn xoay người, bước ra ngoài. Tiểu hắc cầu lẻ loi cuộn tròn giữa lớp cách ly lạnh lẽo, nhìn theo bóng dáng cao gầy ấy ngày càng xa, cuối cùng biến mất sau cánh cửa điện tử đóng kín.
…
Trong phòng thí nghiệm khép kín, một luồng ánh sáng chiếu xuống bàn kim loại, phản chiếu lên xác một con bồ câu đã chết từ lâu.
“Hãy hồi sinh nó.”
Giọng nói vang lên từ phía bên kia tấm kính pha lê, những ánh mắt lặng lẽ dõi theo.
Dưới ánh đèn, đôi mắt Minh Văn tối sẫm phản chiếu ánh sáng. Những đóa hoa nhuốm máu sinh ra trong khoảng không trống rỗng, từ đầu ngón tay hắn uốn lượn vươn ra, quấn lấy thân thể cứng đờ của con bồ câu, dịu dàng nâng nó lên.
Giây tiếp theo, từ xác bồ câu, vô số đóa hoa nhỏ nở rộ. Những cánh hoa đỏ rực đan xen vào nhau, biến thành một chùm bụi hoa rực rỡ.
Trước màn hình đo lường đang nhấp nháy, một thành viên trong căn cứ lên tiếng: “Không phát hiện được bất kỳ dấu vết sinh vật nào của thực nghiệm thể số một.”
Con bồ câu ấy đã hoàn toàn biến mất về mặt vật lý. Da thịt, xương cốt, thậm chí cả vết máu đều bị hủy diệt, không để lại bất kỳ dấu vết nào—như thể nó chưa từng tồn tại.
“Giống như một dạng biến đổi.”
Chu Mộng Trạch nhìn chằm chằm vào chùm hoa mỹ lệ đang nở rộ sau tấm kính.
“Từ một sinh mệnh thể này, hoàn toàn biến thành một sinh mệnh thể khác… Xem như một kiểu hồi sinh khác chăng?”
Quý Tùy thản nhiên nói: “Niết bàn. Đó là năng lực của hắn.”
Chu Mộng Trạch đẩy gọng kính. Cô cảm thấy cái tên này dường như không hoàn toàn phù hợp với năng lực của Minh Văn, như thể Quý Tùy chỉ tiện miệng đặt ra. Nhưng cô không nói thêm gì.
Dưới ánh đèn, những cánh hoa đỏ thẫm phản chiếu ánh sáng tựa như vệt máu. Giữa những dây leo hoa, từng giọt huyết châu trong suốt ngưng tụ, theo đó lại nở ra một đóa hoa nhỏ mới.
Hai tập hồ sơ được bàn tay đeo găng trắng đẩy đến trước mặt Minh Văn. Trên tập hồ sơ trên cùng là thông báo chấp thuận tiêu hủy vật ô nhiễm không xác định “E-01”.
Minh Văn nhìn thẳng vào mắt Quý Tùy.
“Quan tâm đến một sinh vật ô nhiễm như vậy? Giờ cậu đúng là tràn đầy tình yêu thương nhỉ.” Quý Tùy nói, “Đáng tiếc là trừ khi cậu có thể chứng minh E-01 có giá trị không thể bỏ đi, nếu không, tôi sẽ không ký vào thư từ chối này.”
Minh Văn hỏi: “Chứng minh thế nào?”
“Khả năng trưởng thành.” Quý Tùy đan mười ngón tay vào nhau. “Cậu có biết mối liên hệ giữa ô nhiễm và người tiến hóa là gì không?”
“Hai năm trước, một trận mưa đen không rõ nguồn gốc giáng xuống khắp thế giới, kéo theo sự xuất hiện của ô nhiễm. Vô số người vì ô nhiễm mà biến dị, nhưng cũng có số ít kẻ may mắn trong thảm họa tìm được con đường tái sinh.”
“Cho đến nay, tất cả người tiến hóa trên thế giới đều thức tỉnh nhờ tiếp xúc với ô nhiễm, và năng lực của họ được xác định ngay khoảnh khắc ấy. Từng có học giả đề xuất giả thuyết rằng người tiến hóa có thể lợi dụng ô nhiễm để thức tỉnh lần thứ hai—nhưng đó chỉ là lý thuyết. Cho đến nay, chưa có ai thực sự đạt được lần tiến hóa thứ hai.”
“Người tiến hóa và sinh vật ô nhiễm giống như những nhánh khô khác biệt trên cùng một thân cây sinh mệnh—vốn cùng một thể. Sinh vật ô nhiễm mà cậu nhặt về tuy chỉ ở cấp E, nhưng lại sở hữu ý thức và tư duy độc lập. Điều này ít nhất phải là đặc điểm của sinh vật ô nhiễm cấp A trở lên.”
“Nó rất yếu, nhưng cũng đủ nguy hiểm. Khi kết quả kiểm tra đánh giá thực lực của nó chỉ ở cấp E, tiêu hủy là lựa chọn tốt nhất. Nhưng—”
Ngón tay Quý Tùy lướt qua bụi hoa rực rỡ trên mặt bàn, ngắt lấy một đóa hoa nhỏ rồi nghiền nát giữa hai đầu ngón tay.
“Nguy hiểm luôn đi kèm với cơ hội. Trùng hợp thay, tôi thích đặt cược với ô nhiễm một phen.”
“Vậy nên, tôi cho cậu một tháng. Hãy khiến nó tiến hóa lần thứ hai, chứng minh giá trị của nó và của cả cậu.”
“Nếu thất bại, vật ô nhiễm cấp E này sẽ bị tiêu hủy.”
“Tất nhiên, cậu cũng có thể từ bỏ. Nhưng một khi đã đồng ý, vận mệnh của cậu cũng sẽ bị ràng buộc với nó. Nếu sau này E-01 có bất kỳ hành vi nào đe dọa nhân loại, nó sẽ bị tiêu hủy ngay lập tức. Còn cậu, với tư cách là người bảo đảm, cũng sẽ bị xem là kẻ phản bội của người tiến hóa và chịu hình phạt nghiêm khắc nhất.”
“Vậy nên, hãy lựa chọn đi.”
“Cùng một con quái vật đồng hành, chịu mọi ánh mắt lạnh lùng, hay tiếp tục làm kẻ vô danh bất tài—giống như ba năm trước?”
……
Bên trong phòng cách ly lạnh lẽo, E-01 cuộn mình dưới đáy, xuyên qua lớp vách trong suốt, chăm chú nhìn tấm ảnh phía trước. Những chiếc xúc tua khẽ nhấc lên, như thể đang chơi đùa với chính mình vì buồn chán, lại như đang cố gắng vẽ lên hình dáng của người trong bức ảnh bằng đôi xúc tu mảnh mai.
Tích.
Cửa phòng cách ly mở ra nhưng E-01 không quay đầu. Đôi mắt sau lưng nó đã sớm khóa chặt bóng dáng vừa xuất hiện.
Chàng trai đẹp đẽ ấy từng bước tiến lại gần, đôi mắt đen sâu thẳm chỉ phản chiếu bóng hình nó. Đôi môi xinh đẹp khẽ động, cất lên giọng nói dịu dàng mà nó rất thích:
“Đi thôi, ta đưa ngươi về.”
Ngay khi nắp trên của buồng cách ly vừa mở ra, tiểu hắc cầu bên trong đã gấp gáp vươn người lên, cố vươn tới Minh Văn. Trước khi bàn tay Minh Văn hoàn toàn chạm vào, một sinh vật nhỏ bé, dính dính đã lập tức nhào vào lòng bàn tay hắn.
Nếu đây là một chú chim non, có lẽ nó sẽ ấm áp, kêu chiếp chiếp, và dùng chiếc mỏ mềm mại để mổ vào hắn. Nhưng sinh vật nhỏ bé này lại lạnh lẽo, không có nhịp tim. Những chiếc xúc tua dài mảnh quấn lấy ngón tay hắn, như một con nhện vây chặt con mồi trong mạng lưới, siết chặt đến mức không thể tách rời.
Minh Văn dùng đầu ngón tay cào cào tiểu hắc cầu, nó liền thoải mái thả lỏng, giống như một con mèo con lộ bụng ra để được vuốt ve. Nó ngoan ngoãn để mặc hắn lật qua lật lại, kiểm tra khắp người.
Minh Văn nhận ra, khoảng thời gian hắn rời đi, vết thương do điện cao thế gây ra trên tiểu hắc cầu đã hồi phục hơn phân nửa. Tốc độ tự lành lần này nhanh hơn trước rất nhiều.
Hắn rút tay lại, tiểu hắc cầu lập tức chui vào ống tay áo hắn, như một con non đang tìm hơi ấm, áp sát vào bên trong cánh tay hắn và khẽ động đậy.
Minh Văn xoay người, thoáng liếc qua một thứ gì đó trong tầm mắt. Hắn dừng bước, trầm mặc nhìn chằm chằm vào tấm ảnh từng treo trên buồng cách ly.
Lần này, nó đã trở nên rực rỡ sắc màu.
Người phụ trách dọn dẹp trong căn cứ lặng lẽ thu tấm ảnh lại, dời mắt đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
—
“Anh vừa mới thức tỉnh, có lẽ vẫn chưa rõ tình hình. Căn cứ Thuyền Cứu Nạn của chúng ta là một trong những căn cứ người tiến hóa lớn nhất trong nước. Dù không có ai đạt cấp S, nhưng có tiến sĩ Quý tọa trấn, giá trị của nó vẫn vô cùng cao. Vậy nên, gia nhập với chúng tôi chắc chắn không thiệt thòi gì.”
Rời khỏi tòa nhà chính của căn cứ, Chu Mộng Trạch dẫn Minh Văn băng qua những dãy nhà cao tầng, hướng về khu ký túc xá.
“Có một tin tốt, chúng tôi đã điều tra khu vực sinh sống của cậu. Vì nằm xa phía tây nên nơi đó vẫn chưa bị ảnh hưởng. Tuy nhiên, hiện tại thành phố N đang trong tình trạng phong tỏa, vì thế trong khoảng thời gian này, cậu chỉ có thể ở lại căn cứ.”
Khi đang nói chuyện, họ tình cờ gặp một thành viên khác của căn cứ. Người nọ chào hỏi Chu Mộng Trạch:
“Này, Tiểu Chu, hôm nay lại tăng ca à?”
Chu Mộng Trạch không mấy quan tâm, chỉ hời hợt cười hai tiếng.
Thành viên căn cứ tiếp tục: “Nghe nói tân binh mới của chúng ta chỉ là cấp D, người tiến hóa yếu nhất Thuyền Cứu Nạn, hình như tên là Minh gì đó…”
Hắn còn chưa dứt lời, ánh mắt đã vô thức rơi lên người chàng trai trẻ đứng cạnh Chu Mộng Trạch. Trong khoảnh khắc, đôi mắt hắn sáng rực.
“Ngươi là người mới sao? Tên gì?”
Dưới ánh nhìn đầy nhiệt thành, chàng trai có khí chất thanh thoát, dung mạo xuất chúng bình tĩnh đáp lời: “Minh Văn.”
“……”
Thành viên trong căn cứ lập tức lộ vẻ kỳ quái, lặng lẽ kéo Chu Mộng Trạch lại: “Không phải chứ Mộng Trạch, tiến sĩ Quý lại coi trọng một kẻ cấp D, còn bắt cậu đích thân đưa hắn đi sao?”
Chu Mộng Trạch đáp: “Hắn có thể sống sót từ một trận thảm họa hủy diệt, còn bảo vệ được hơn mười người bên cạnh. Bản thân bị thương nặng nhưng những người đó vẫn bình an vô sự. Nếu là cậu, cậu làm được không?”
Nghe vậy, thành viên trong căn cứ lại nhìn về phía Minh Văn, ánh mắt rõ ràng đã thay đổi.
“Tôi là Tôn Vĩ Hạo, nhân viên nghiên cứu của căn cứ Thuyền Cứu Nạn.” Hắn đứng thẳng lưng, vươn tay về phía Minh Văn. “Sau này có chuyện gì, cậu có thể đến khu hai tìm tôi.”
“Tôn tiến sĩ, hân hạnh gặp mặt.”
Minh Văn bắt tay hắn, trong tay áo bất chợt lộ ra một đoạn xúc tu, chậm rãi vươn về phía Tôn Vĩ Hạo, nhưng bị Minh Văn ấn xuống.
Tôn Vĩ Hạo mở to mắt kinh ngạc, Chu Mộng Trạch liền ho khan một tiếng, kéo Minh Văn rời đi.
Trước khu ký túc xá đơn, Chu Mộng Trạch đưa cho Minh Văn một chiếc điện thoại mới cùng một tấm thẻ điện tử: “Di động trước của cậu hình như đã mất. Thẻ căn cước này đã được cập nhật thông tin của cậu, quyền hạn cấp hai, có thể ra vào một số khu vực không mật thiết trong căn cứ. Ở đây không có dịch vụ giao cơm hộp, đi bộ năm phút là đến nhà ăn, mở cửa 24/7. Ngoài ra còn có siêu thị trang bị chuyên dụng và trung tâm thể thao. Số dư trong thẻ khá dư dả, cứ thoải mái tiêu xài.”
Minh Văn nhận lấy thẻ điện tử, cảm ơn: “Tôi có thể làm gì?”
“Những người tiến hóa đều có nhiệm vụ, cần tuân theo sự điều phối của căn cứ. Đương nhiên, gần đây chắc sẽ không giao cho cậu nhiệm vụ nguy hiểm. Cậu có thể tập trung vào việc nghiên cứu E-01 trước.”
Chu Mộng Trạch hạ thấp giọng: “Tổng căn cứ không biết E-01 là một sinh vật ô nhiễm có tư duy riêng. Nó rất đặc biệt, và điều này lại cực kỳ nguy hiểm đối với những sinh vật ô nhiễm khác. Với phong cách hành sự của tổng bộ, nếu họ biết, có khả năng cao sẽ lập tức ra lệnh tiêu hủy. Thời gian của cậu không còn nhiều.”
“Tiến sĩ Quý đã áp tin tức này xuống. Thực ra, hắn cũng đang gánh vác không ít rủi ro vì cậu.”
Minh Văn hơi rũ mi, khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”
Chu Mộng Trạch cười: “Không cần bận tâm quá đâu, với địa vị của tiến sĩ Quý, đám lão già đó căn bản…”
Lời còn chưa dứt, nàng nhận được một tin nhắn. Vừa cúi đầu nhìn, sắc mặt liền biến đổi.
“Khu phía tây phát hiện di thể của vật ô nhiễm cấp S ư?! Sao lại thế này?! Thành phố N thực sự có sinh vật ô nhiễm cấp S?”
“Tôi phải đi rồi, cậu cứ ở đây trước, lát nữa có thể sẽ có người đến tìm cậu.”
Chu Mộng Trạch vội vã rời đi.
Tít!
Minh Văn dùng thẻ căn cước quẹt mở cửa ký túc xá. Phòng ký túc đơn giản nhưng sạch sẽ ngăn nắp, có bàn ghế, kệ sách, phòng tắm riêng. Đèn đọc sách bên giường tỏa ánh sáng dịu nhẹ, bên cửa sổ còn có hai chậu cây mọng nước xanh um.
Căn cứ Thuyền Cứu Nạn được xây dựng bên sông, từ cửa sổ có thể nhìn ra toàn cảnh mặt sông. Đó là dòng sông Tùng Tuyết, chảy qua thành phố C và cả thành phố N. Minh Văn đột nhiên nhớ lại khi còn nhỏ, cha mẹ từng nắm tay hắn, dắt hắn ra bờ sông bắt cua.
Nhưng bây giờ, căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ có một mình hắn.
Một chiếc xúc tu nhỏ lại vươn ra từ tay áo. Minh Văn cúi mắt, chạm nhẹ vào nó. Tiểu Hắc Cầu lập tức thò đầu ra, ngọ nguậy bò khỏi cổ tay áo.
Trên bàn có một rổ hoa quả, không biết ai để lại. Minh Văn nhớ ra Tiểu Hắc Cầu vẫn chưa ăn gì. Dù chưa từng nghe nói sinh vật ô nhiễm cũng cần ăn uống, nhưng hắn vẫn đặt sinh vật tròn trĩnh, mềm nhũn kia vào rổ.
Tiểu Hắc Cầu nghi hoặc bò quanh rổ một vòng, bám lấy một quả đào, ngửi ngửi, trên người lập tức dính đầy lớp lông tơ của quả, run rẩy một lúc rồi chán ghét đẩy ra.
Nó lại bám lấy một quả dưa vàng, quá lớn, đẩy không nổi, bực bội rời đi.
Lại bám lấy một quả chanh, kích thước vừa vặn. Tiểu Hắc Cầu vui vẻ vươn xúc tu ôm lấy, cắn một miếng.
Nói là “cắn”, nhưng thực ra Minh Văn chẳng nhìn thấy nó làm gì, chỉ thấy xúc tu dính lên quả chanh, rồi một mảng chanh biến mất.
Minh Văn: … Không chua sao?
Giây tiếp theo, cơ thể tròn vo của Tiểu Hắc Cầu run lên bần bật.
Minh Văn nhìn nó ngơ ngác ôm quả chanh, ngơ ngác ngồi trong rổ, như thể đang tự hỏi: Đây là cái gì?
Cắn thêm một miếng.
Lại run.
Đây là cái gì? Cắn thêm một miếng.
Lại run.
Minh Văn: “…”
Hắn đột nhiên nhận ra, có vẻ như mình đã nhặt phải một sinh vật ô nhiễm không quá thông minh.
Nhưng không được, một tháng sau, nếu không có giá trị, nó sẽ bị tiêu hủy.
Minh Văn xách Tiểu Hắc Cầu lên, mở tủ bếp.
Bên trong có bộ đồ ăn sạch sẽ, một hũ mật ong, và một hộp kẹo trái cây.
Hộp kẹo đóng gói tinh xảo, không giống loại nhu yếu phẩm được căn cứ phát cho người tiến hóa.
Minh Văn lặng lẽ nhìn hộp kẹo, rồi cầm hũ mật ong, pha một ly nước chanh mật ong đặt trước mặt Tiểu Hắc Cầu.
Tiểu Hắc Cầu nằm bên cạnh rổ, vẫn cảnh giác nhìn quả chanh. Nhưng khi Minh Văn đặt ly nước chanh xuống, nó không do dự vươn xúc tu thật dài, cắm thẳng vào đáy ly.
Minh Văn: Thì ra đây là miệng sao?
Tuy nhiên, cấu tạo sinh lý của E-01 không thể dùng tư duy thông thường để lý giải. Minh Văn nhớ rõ bản thể của nó vẫn chỉ là một đống xúc tu ngọ nguậy cùng đôi mắt đỏ tươi.
Thêm chút mật ong vào nước chanh chua ngọt, Tiểu Hắc Cầu hiển nhiên rất thích. Nó thoải mái ghé vào miệng ly, mấy chiếc xúc tu lúc ẩn lúc hiện đầy thích thú.
Ban đầu, Minh Văn tưởng rằng nó đang dùng xúc tu để tạo hình trái tim, nhưng sau đó mới nhận ra nó đang xếp thành hình một quả chanh nhỏ.
Thấy Minh Văn cứ nhìn chằm chằm, Tiểu Hắc Cầu lại giơ xúc tu lên, tiếp tục vẽ ra một trái tim méo mó.
Minh Văn duỗi tay chạm vào, Tiểu Hắc Cầu lập tức bò nhanh lên tay hắn, thoải mái rúc vào.
Minh Văn nâng nó lên, đưa lại gần mũi ngửi thử— thoang thoảng mùi mật ong.
Có chút ngọt.
Hắn hỏi: “Ngươi có thể nói chuyện không?”
Tiểu Hắc Cầu lặng lẽ nhìn hắn, không có phản ứng.
Minh Văn biết, E-01 có thể hiểu một số từ theo cách nào đó, nhưng nó chưa có tư duy hoàn chỉnh như con người, khả năng lĩnh hội vẫn còn hạn chế.
Làm thế nào để giúp E-01 tiến hóa lần nữa, hiện tại hắn vẫn chưa có manh mối. Trước mắt chỉ có thể thử phát triển khả năng ngôn ngữ, ít nhất là để bọn họ có thể giao tiếp bình thường— nếu có thể khiến sinh vật ô nhiễm nhỏ bé này mở miệng nói chuyện thì càng tốt.
Hắn lấy điện thoại ra gọi, nhớ lại lời Chu Mộng Trạch nói trước đó— nếu có yêu cầu đặc biệt, có thể liên hệ với bộ phận hậu cần của căn cứ.
Không lâu sau, đồ hắn cần đã được mang tới.
Một chiếc bảng đen treo trên tường. Minh Văn đặt Tiểu Hắc Cầu lên chiếc ghế cao, hơi cúi người xuống: “Từ bây giờ, ta sẽ dạy ngươi một số thứ. Ngươi phải nhớ kỹ, điều này rất quan trọng.”
Tiểu Hắc Cầu, đang ôm một quả táo, nghi hoặc nghiêng đầu.
Minh Văn nghiêm túc mở một quyển sách— sách tập đánh vần dành cho trẻ nhỏ.
"Bo po mo fo..."
Tiểu Hắc Cầu: "..."
Nó có vẻ hơi khó hiểu, nhìn Minh Văn một lúc, rồi chậm rãi duỗi ra một chiếc xúc tu, lăn lăn quả táo trong tay.
Một lát sau, Minh Văn cúi đầu nhìn xuống—Tiểu Hắc Cầu vẫn đang vui vẻ đẩy quả táo lăn qua lăn lại trên ghế.
Phát hiện Minh Văn đang quan sát mình, sinh vật nhỏ lập tức dừng lại, có chút chột dạ, giơ cao quả táo lên như muốn đưa cho hắn.
Minh Văn xoa nhẹ Tiểu Hắc Cầu mà không nói gì, đặt sách tập đánh vần xuống, đổi sang một quyển toán học vỡ lòng.
Vài phút sau, Minh Văn khép sách lại, hỏi: “Ngươi có hiểu không?”
Tiểu Hắc Cầu cầm một chiếc bút bằng xúc tu, vô cùng nghiêm túc gật đầu.
Minh Văn bình thản nói: “Chúc mừng, ngươi vừa học xong phép cộng trừ.”
Sau đó, hắn chậm rãi lấy ra một quyển bài tập toán cao cấp dày cộp: “Làm thử đi.”
Tiểu Hắc Cầu: “?”
Nó nhìn chằm chằm tập bài dày như ngọn núi nhỏ, dường như cảm thấy có gì đó không đúng. Một chiếc xúc tu vươn ra mở một trang sách, rồi ghé sát vào để xem.
Bang.
Sách đóng lại.
Nó ngẩn người, rồi lặng lẽ mở một trang khác.
Bang.
Lại đóng lại.
Tiểu Hắc Cầu ngã bẹp xuống như một chiếc bánh xẹp lép.
Một lúc sau, nó chậm rãi trườn ra ngoài.
Minh Văn: …Hóa ra là sợ toán.