Edit: Mân Tầm

Bản edit này chỉ được đăng duy nhất tại TYT!

– – – – – 

Rầm!

Mưa lớn trút xuống đường phố, máu tươi hòa vào dòng nước mưa chảy vào cống thoát nước. Tiếng còi xe cứu thương vang lên chói tai, xuyên qua màn mưa dày đặc. Sấm sét nổ vang trời, nhanh chóng nuốt trọn âm thanh ấy vào trong tiếng gầm của thiên nhiên.

Tại bệnh viện trung tâm thành phố N, bóng người hối hả qua lại, bước chân dồn dập. Sau một hồi hỗn loạn, không gian dần dần lắng xuống, trở về vẻ yên tĩnh vốn có.

Đèn đỏ trên cửa phòng phẫu thuật đã tắt từ lâu. Ở hành lang bệnh viện, một thiếu niên tựa vào góc tường, toàn thân ướt đẫm nước mưa. Một tấm chăn mỏng khoác hờ trên vai, những sợi tóc đen nhỏ nước, bám chặt vào làn da tái nhợt. Hàng mi run rẩy, bóng tối phủ xuống đáy mắt.

Tí tách... tí tách...

Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, trong đôi mắt trống rỗng của thiếu niên, phản chiếu dòng máu đỏ tươi đang chảy xuống từng ngón tay. Từng giọt máu nhỏ xuống, loang lổ trên nền gạch trắng như tuyết.

"Minh Văn, đã lâu không gặp."

Một người dừng lại trước mặt cậu. Y khoác một chiếc áo blouse trắng không nhiễm chút bụi trần, sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính gọng vàng.

Thiếu niên không ngẩng đầu lên. Giọng nói lững lờ của người đối diện rơi xuống từ trên cao, vang vọng bên tai cậu.

"Thật đáng tiếc. Cha nuôi của cậu, Tống Phỉ Thời, mẹ nuôi Dương Hi Hiểu... không cấp cứu thành công, đã qua đời."

Hàng mi của thiếu niên khẽ run. Tầm nhìn mờ mịt, hình bóng người áo trắng phản chiếu trên bức tường bệnh viện lạnh lẽo như một hồn ma vất vưởng.

"Cũng còn may, một chiếc xe tải lao qua đường va chạm với xe gia đình ccậu. Tổng cộng bốn người thì ba người tử vong ngay tại chỗ... Chỉ còn một người sống sót, mà lại gần như không hề tổn thương gì."

"..."

"Minh Văn, cậu có thể trả lời tôi một câu hỏi thiện chí không?"

Người đàn ông khoác áo blouse trắng ngồi xổm xuống, đôi tay mang găng y tế khẽ nâng lấy bàn tay của Minh Văn.

Hắn mỉm cười, giọng nói dịu dàng tựa như một lời thì thầm đầy ấm áp: "Tại sao chỉ có cậu còn sống?"

……

Ba năm sau.

Ầm!

Tòa nhà cao tầng sụp đổ trong màn mưa đêm. Dưới chân cây cầu vượt gãy nát, một người phụ nữ lặng lẽ nằm đó. Mái tóc đen xõa tung giữa dòng nước bẩn, đôi mắt vô hồn phản chiếu bầu trời âm u không chút ánh sáng. Không còn mặt trăng, không có ánh sao—trên cao chỉ có một mảnh bóng tối sâu hun hút như một "tấm màn sân khấu" treo lơ lửng giữa không trung.

Tấm màn ấy phủ xuống cả thành phố. Mỗi người khi ngẩng đầu lên đều chỉ có thể thấy vực sâu tăm tối trải dài bất tận.

Mưa lớn như một lời nguyền, nước mưa gột rửa khuôn mặt người phụ nữ đến trắng bệch.

Trước thân thể cô một đứa trẻ quỳ gối, đầu cúi thấp, đôi vai run nhẹ. Khi ngẩng lên, khuôn mặt nó đã loang lổ đầy máu.

Kẽo kẹt... kẽo kẹt...

Răng nanh sắc nhọn cắn sâu vào máu thịt, nghiền nát từng mảnh xương cốt. Âm thanh ghê rợn ấy không ngừng vang vọng giữa những tàn tích đổ nát.

Sau một phiến bê tông vỡ, một cái đầu nhỏ lặng lẽ ló ra... rồi lập tức rụt trở lại.

Trương Thừa Mính trốn sau một phiến bê tông vỡ, kéo ra chiếc cặp sách loang lổ vết máu. Bên trong là những gói đồ ăn vặt cùng một hộp cơm tiện lợi. Hắn khẽ chạm vào nắp hộp, vẫn còn hơi ấm.

Một cảm giác khó chịu khó hiểu trào dâng trong lồng ngực. Hắn lại một lần nữa nhón người, len lén nhìn về phía người phụ nữ kia.

Ánh mắt hắn chạm phải một đôi mắt đỏ rực.

Đứa trẻ ghé sát bên cạnh thi thể người mẹ vẫn giữ nguyên tư thế bò về phía trước, nhưng phần đầu lại vặn ngược 180°. Trên khuôn mặt non nớt vẫn còn những vệt máu loang lổ, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn chằm chằm Trương Thừa Mính.

Chỉ một giây sau, đứa trẻ lẩm bẩm những âm thanh kỳ lạ.

Từ trong khoang miệng, hốc mắt và cả hai tai của nó, những sợi dây leo đỏ tươi bất chợt tràn ra. Những sợi dây ấy đan xen chằng chịt, nở bung thành một đóa hoa dị dạng đầy gai sắc nhọn, mà phần gốc chính là thân thể đứa bé. Ngay lúc đó, một tiếng thét chói tai vang lên từ sâu trong bông hoa quái dị, xuyên qua cơn mưa, xé rách bầu không khí.

Trương Thừa Mính không nhịn được thốt ra một câu chửi thề, giật phắt chiếc cặp sách rồi co giò bỏ chạy.

Cuồng phong cuốn theo những hạt mưa quất vào người hắn, từng tiếng "bùm bùm" vang vọng trong đêm tối. Tầm nhìn hắn bị cơn mưa làm nhòe đi, khắp nơi trong thành phố chìm trong bóng tối đáng sợ. Bốn phương tám hướng, những âm thanh nhai nuốt ghê rợn của quái vật dội lại, khiến sống lưng hắn lạnh toát.

Bất chợt bàn chân hắn giẫm phải thứ gì đó. Cả người nhào về phía trước, ngã sấp xuống vũng nước.

Miệng và mũi sặc đầy nước mưa, hắn hoảng loạn giãy giụa bò dậy. Khi cúi đầu nhìn xuống, hắn sợ hãi đến mức cả người cứng đờ.

Thứ hắn vừa giẫm phải là một cánh tay người.

Từ đống đá vụn đổ nát, một bàn tay trắng bệch vươn ra, yếu ớt buông thõng trên nền đất lạnh. Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, trên cổ tay áo loang lổ máu tươi, bị nước mưa hòa tan thành từng dòng đỏ sẫm nhỏ giọt xuống mặt đất.

Giữa cơn mưa nặng hạt, tiếng rít ghê rợn của con quái vật phía sau bỗng im bặt.

Đồng tử Trương Thừa Mính co rút lại. Bàn tay kia vốn tưởng là vô lực, đột nhiên khẽ động, những ngón tay nhiễm máu hơi co lại.

Ngay sau đó, bàn tay ấy chống xuống nền đất. Những viên đá vụn trượt xuống từ sống lưng gầy gò. Giữa đống đổ nát, một bóng người loạng choạng, vịn vào một mảng tường vỡ, từ từ đứng lên trong đêm mưa hỗn loạn.

Trương Thừa Mính trân trối nhìn cảnh tượng trước mặt. Người đó còn rất trẻ, toàn thân đều sũng trong máu. Với tình trạng ấy, người đó lẽ ra không thể sống nổiThế nhưng hắn vẫn sống, thậm chí còn thể đứng dậy được.

Mưa vẫn xối xả trút xuống, mái tóc đen của người nọ bị nước mưa làm ướt đẫm, bết lại trên khuôn mặt đầy vết máu. Đúng lúc này, một tia sét xé ngang bầu trời, ánh chớp bừng sáng, xua tan lớp khói mù dày đặc. Trong khoảnh khắc đó, giữa ánh sáng chói lòa, Trương Thừa Mính trông thấy một đôi mắt xinh đẹp nhưng lạnh lẽo đến thấu xương.

Tiếng sấm đinh tai nổ vang, kéo theo tiếng rít chói tai từ phía sau. Con quái vật đáng sợ kia vừa dừng lại trong chốc lát, đột ngột lao lên như một cơn lốc. Thân thể nó vặn vẹo, trườn bò trên mặt đất để lại những vệt dài quái dị.

Mùi tanh nồng nặc ập tới, không còn đường lui. Trương Thừa Mính gần như theo bản năng giơ tay lên chắn trước mặt, nhưng con quái vật chẳng hề để mắt đến hắn. Màu đỏ đẫm máu, cánh hoa vặn vẹo mở ra, những chiếc gai sắc nhọn bắn thẳng về phía người trẻ tuổi toàn thân đầy máu kia.

Trong cơn mưa lạnh buốt, Minh Văn ngước mắt lên.

Như một dã thú cảm nhận được nguy hiểm, hắn vươn tay bẻ gãy một thanh thép ngay bên cạnh. Không né tránh cũng không do dự mà vung tay chém ngang.

Phụt!

Đầu thép đâm xuyên qua cánh hoa của quái vật, ghim chặt nó xuống nền đất dơ bẩn. Máu bắn ra tung tóe, quái vật vùng vẫy điên cuồng. Trương Thừa Mính chết sững, chỉ có thể há hốc mồm nhìn người trẻ tuổi kia thản nhiên giẫm lên thân thể con quái vật. Chỉ trong nháy mắt vai trò con mồi và kẻ săn mồi đã hoàn toàn đảo ngược.

Xoẹt! Thanh thép bị rút ra, rồi lại đâm xuống. Lần nữa. Lại một lần nữa.

Mưa trút xối xả, cuốn theo từng đợt máu tươi. Con quái vật chỉ còn lại một đống cây tàn khô héo.

Mãi đến khi thứ kia hoàn toàn im bặt, Minh Văn mới lạnh lùng rút tay về, không nói một lời mà đứng dậy. Mưa rửa trôi đi máu trên người hắn. Một tia chớp xé ngang bầu trời, soi rõ cả thành phố hoang tàn. Trong ánh sáng chớp nhoáng ấyTrương Thừa Mính lần nữa thấy rõ đôi mắt của người kia.

Xinh đẹp, nhưng lạnh lẽo đến đáng sợ. Tựa như lưỡi dao sắt bén.

Trương Thừa Mính vô cớ run rẩy.

Đến lúc này, hắn mới nhận ra mình thực ra chưa chạy được bao xa mà vẫn luôn loanh quanh trong đống phế tích vô định. Thậm chí ngay gần họ chính là thi thể người phụ nữ đã chết từ lâu.

Cơ thể người phụ nữấy bị gặm nhấm hơn phân nửa, tay phải vẫn nắm chặt một mảnh áo rách nát, cùng màu với quần áo đứa con của nàng. Minh Văn bước đến bên cạnh, nhìn chăm chú vài giây rồi ngồi xổm xuống, khẽ khàng khép lại đôi mắt trợn tròn kia.

Làn da dưới lòng bàn tay đã sớm mất đi hơi ấm. Minh Văn lặng lẽ khép mắt, mưa lạnh thấm ướt hàng mi. Một lúc sau, một giọng nói vang lên bên tai hắn:

“Chỗ tránh nạn cách đây không xa, anhng trở về với tôi đi.” Trương Thừa Mính tiến lại gần, dò hỏi.

Minh Văn im lặng một lát, sau đó đứng dậy: “Cảm ơn, không cần.”

Giọng hắn trầm ấm, dễ nghe. Khi nói, máu tràn ra nơi khóe môi. Trương Thừa Mính kinh hãi, còn chưa kịp mở miệng thì Minh Văn đã tiện tay lau đi vết máu, xoay người rời đi một mình.

Một cơn gió lạnh thổi qua. Trương Thừa Mính không chút do dự đuổi theo, lặng lẽ bước sát bên hắn.

Dẫm lên con đường lầy lội, bọn họ nhanh chóng rời xa cây cầu vượt đổ sập. Mưa dần ngớt. Thành phố từng rực rỡ ánh đèn giờ chìm trong cơn mưa lạnh lẽo, tĩnh mịch. Không ai lên tiếng. Trương Thừa Mính liên tục liếc nhìn người bên cạnh.

Minh Văn còn rất trẻ. Theo đánh giá của Trương Thừa Mính, có lẽ chỉ ngoài hai mươi. Nhưng sự bình tĩnh và mạnh mẽ khi đối diện với những thứ ô nhiễm kia lại không giống một người ở độ tuổi này có thể có được.

Hơn nữa, những vết máu trên người hắn… là của hắn hay của kẻ khác?

Trương Thừa Mính muốn tìm đề tài để nói chuyện, liền lục lọi trong cặp: “Anh có đói không? Tôi có…”

Lời còn chưa dứt, một bàn tay thon dài đã áp lên miệng hắn. Minh Văn hạ giọng: “Có tiếng động.”

“……”

Vì khoảng cách quá gần, nên dù trong đêm tối, Trương Thừa Mính vẫn có thể nhìn rõ hàng mi dài hơi rũ của hắn. Mưa phùn thấm vào đôi mắt đen nhạt, làm nổi bật đường nét sắc sảo. Gương mặt lạnh lùng ấy mang theo vẻ đẹp đến mức khó bắt bẻ.

Trong vô thức Trương Thừa Mính cảm thấy mặt mình có chút nóng lên. Nhưng Minh Văn đã buông tay, lặng lẽ bước đi về một hướng khác.

Trương Thừa Mính hoàn hồn, vội vàng đuổi theo. Hắn thật sự không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào, nhưng vẫn khó hiểu mà đi theo Minh Văn quay lại đống phế tích họ vừa rời đi.

Trên mặt đất trống ban nãy, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một vết nứt lớn. Xi măng vỡ vụn, mặt đất sụp xuống, để lộ ra một cửa động sâu hoắm dẫn xuống phía dưới.

Thi thể hai mẹ con kia đã biến mất. Chỉ còn lại lối vào tối om, kéo dài xuống lòng đất, dẫn đến một nơi chìm trong bóng tối vô tận.

Trương Thừa Mính kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, còn chưa kịp phản ứng thì Minh Văn đã xoay người rời đi, không nói một lời, cũng không hề ngoái đầu lại.

Trương Thừa Mính theo bản năng bước theo, ngơ ngác nói: “Tới rồi thì cũng nên xuống xem thử chứ?”

Minh Văn: “Tôi không có sở thích đi tìm ch·ết.”

Trương Thừa Mính: Rất có lý!

Phía sau bỗng có một luồng gió lạnh thổi qua, làm sống lưng hắn lạnh toát. Trương Thừa Mính hận không thể lập tức quay đầu bỏ chạy —— nhưng đúng lúc này, Minh Văn lại một lần nữa dừng bước.

Hắn im lặng quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa động tối om. Vài giây sau, hắn khẽ nói: “Có người gọi tôi.”

Trương Thừa Mính: “Hả? Cái gì? Ở đâu ra tiếng gọi? Tôi có nghe thấy gì đâu!”

Minh Văn không nói gì, chỉ đưa tay day nhẹ thái dương, trong mắt ánh lên vẻ mơ hồ.

Hắn thực sự nghe thấy một giọng nói quen thuộc, đến từ bên trong cửa động kia… Nhưng hắn lại không nhớ ra được.

Từ sau khi tỉnh lại, dường như hắn đã quên mất một số chuyện. Giống như lúc này, hắn không nhớ nổi vì sao mình lại có mặt ở đây, càng không nhớ những gì đã xảy ra trước đó.

Trong bóng tối bên dưới kia… liệu có thứ gì liên quan đến hắn không?

-----

Đùng, đùng, đùng.

Tận sâu trong bóng tối, phảng phất có âm thanh như tiếng sấm rền vang vọng không dứt. Càng đi vào bên trong, âm thanh ấy càng rõ ràng hơn.

Cửa vào đã hoàn toàn biến mất phía sau họ. Minh Văn dừng lại: “Nếu sợ thì cậu có thể quay về trước.”

“Không được!”

Trương Thừa Mính mặt mày như đưa đám, bám chặt lấy cánh tay Minh Văn, hai chân run rẩy, cả người gần như dán sát lên hắn.

“Người từng bị đuổi gi·ết đều biết, tách ra một mình chắc chắn sẽ ch·ết! Tôi không muốn một mình ch·ết ngoài này đâu!”

Minh Văn im lặng hai giây, khẽ nói: “Không sao, có tôi ở đây.”

Đôi mắt Trương Thừa Mính bỗng sáng lên. Trong bóng tối dưới lòng đất, câu nói này của Minh Văn nghe sao mà dễ chịu đến vậy, tựa như một lời thề đẹp đẽ: “Anh sẽ bảo vệ tôi, sẽ không để tôi lẻ loi ch·ết ở đây, đúng không?”

“Ừm,” Minh Văn đáp, “ch·ết cùng nhau thì náo nhiệt hơn.”

Trương Thừa Mính: “?”

Không biết vì sao, bỗng nhiên trong lòng hắn không còn quá sợ hãi nữa, mà thay vào đó là một chút cảm giác kỳ lạ.

“Mặc kệ thế nào... Anh hẳn là người tiến hóa đi. Trực giác nói cho tôi biết đi theo anh chắc chắn không sai.”

Minh Văn: “... người tiến hóa?”

Giọng hắn vô cớ trầm xuống vài phần, lạnh nhạt, không chứa cảm xúc.

Trương Thừa Mính sửng sốt một chút, còn định nói gì đó, nhưng Minh Văn hơi giơ tay lên, ra hiệu hắn nhìn về phía trước.

Cách đó mấy mét, cửa động ngầm vốn chỉ có một lối đi, không biết từ lúc nào lại xuất hiện một ngã rẽ.

Bên sườn của ngã rẽ, một luồng ánh sáng đỏ nhàn nhạt xuyên ra, phủ lên không gian ngầm vốn tối đen một lớp sắc máu.

Cùng lúc đó, âm thanh sấm rền vẫn vang bên tai bọn họ từ nãy đến giờ bỗng nhiên trở nên lớn hơn.

“Trời ạ... Đây là cái gì?!”

Cuối lối rẽ, Trương Thừa Mính đứng sững lại.

Không khí ẩm ướt, oi bức, khó thở, khoang mũi và cổ họng hắn như bị tắc nghẽn một cục máu mơ hồ. Hắn rùng mình, đưa tay móc họng, cúi người nôn ra.

Minh Văn không đổi sắc mặt, nhìn thẳng về phía trước.

Ánh sáng đỏ bao trùm toàn bộ không gian ngầm. Vô số xúc tua đẫm máu sinh ra từ trong quầng sáng đỏ ấy, tựa như những cánh tay mềm mại bị lột da, quấn quýt lấy nhau, chồng chất thành một cái cây từ máu thịt đẹp đẽ nhưng mục rữa, phát ra mùi hôi thối nồng nặc. Dưới tán cây, một trái tim to lớn đỏ như máu đang lơ lửng.

Tiếng sấm mà bọn họ vẫn nghe từ nãy đến giờ, hóa ra lại phát ra từ chính trái tim đang đập đó.

Đùng, đùng, đùng.

Chất lỏng đỏ sậm từ bên trong trái tim chảy ra, lan dần đến dưới chân Minh Văn. Trong vũng máu ấy, từng đoạn xúc tua thô dài rậm rạp không ngừng mọc lên.

Một xúc tua vươn lên, trườn dọc theo cơ thể Minh Văn. Qua lớp vải mỏng manh, hắn có thể cảm nhận rõ sự lạnh lẽo và trơn trượt quấn quanh người, giống như bị một con mãng xà siết chặt. Ngay sau đó, càng nhiều xúc tua trườn tới, quấn lấy mắt cá chân, vờn quanh cổ tay hắn, những giác hút nhớp nháp cọ xát sau lưng, thậm chí còn chui vào bên dưới vạt áo.

Minh Văn mặt không đổi sắc, rút thanh thép bên hông, đâm xuyên qua một xúc tua rồi xoay mạnh. Trong nháy mắt, thứ đó bị xé rách.

Huyết tương tung tóe, vài giọt lạnh băng văng lên mặt hắn. Những xúc tua trên người lập tức co rút lại như thủy triều. Minh Văn nghiêng đầu, ánh mắt hờ hững xác định một phương hướng.

Đống máu thịt của khối sinh vật trên cây được tạo thành từ vô số xúc tua rơi xuống. Khác với những xúc tua đẫm máu kia, toàn thân nó là một màu đen nhánh, chồng chất thành một hình dạng méo mó, dữ tợn. Đỉnh mỗi xúc tua đều mọc ra một con mắt đỏ như máu, tựa như trăng máu trỗi dậy trong màn đêm. Hàng chục con mắt ấy, không chớp mà nhìn chằm chằm vào Minh Văn.

Quái vật lặng lẽ quan sát hắn, rồi từ từ trườn về phía trước, để lộ phần sau lầy lội máu tươi, dính đầy những khối thịt nhầy nhụa, như một cơ quan bị tàn phá mọc ra từ cơ thể nó. Những khối thịt đó liên kết với cái cây huyết nhục phồn thịnh kia. Khi quái vật di chuyển, mặt đất phía sau nó bị kéo lê một vệt dài đỏ thẫm, đầy những mảnh vụn lẫn trong dịch thể nhớp nháp.

Không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, dày đặc đến mức như muốn dán chặt vào miệng mũi, khiến người ta nghẹt thở.

Minh Văn nhìn sinh vật đen nhánh vừa trồi ra từ khối huyết nhục kia, nhưng không lùi lại mà bước lên một bước.

Đúng lúc này, Trương Thừa Mính sau một hồi nôn mửa cuối cùng cũng khó nhọc ngẩng đầu. Chỉ trong một ánh nhìn, hắn liền thấy đống thịt khổng lồ đang bò tới gần—một sinh vật tràn ngập sự quỷ dị, khủng bố, huyết tinh và méo mó, không cách nào dùng lời mà diễn tả được.

"......"

Trương Thừa Mính không nói một lời, thẳng thừng ngã xuống bất tỉnh.

Minh Văn hơi biến sắc, lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng của hắn. May mắn, chỉ là ngất đi.

Vì sự gián đoạn này con quái vật khổng lồ cũng dừng lại, nhấc cao một xúc tua, một con mắt đỏ như máu chớp chớp.

Sau đó, vô số xúc tua vặn vẹo trên người nó bắt đầu co giật, chà xát vào nhau, rồi dần hòa lại thành một khối. Hình dạng méo mó dữ tợn ban đầu dần co rút vào bên trong, trở nên mượt mà hơn. Những con mắt đỏ thẫm ẩn sâu trong lớp huyết nhục cũng từng cái, từng cái biến mất, không còn thấy nữa.

Quái vật ban đầu biến mất, thay vào đó là một tiểu hắc cầu tròn trĩnh, phúc hậu và vô hại. So với đống thịt vặn vẹo vừa rồi, tiểu hắc cầu này trông vô cùng “mi thanh mục tú” — không mắt, không mũi, tròn vo, có chút đáng yêu.

Tiểu hắc cầu bẹp bẹp trườn đến trong tầm tay Minh Văn, thân mật vươn một xúc tua nhỏ, quấn lấy ngón tay hắn.

Minh Văn rũ mi mắt xuống, thờ ơ.

Tiểu hắc cầu liền nhảy lên tay hắn, cuộn thành một cục trong lòng bàn tay, cọ cọ chỗ này, dụi dụi chỗ kia. Hai xúc tua bé xíu chụm lại, vẽ ra một hình trái tim méo mó trước mặt Minh Văn.

“……” Minh Văn trầm mặc hai giây, rồi lạnh nhạt nói: “Xấu.”

“Biến trở về đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play