Edit: Mân Tầm
Bản edit này chỉ được đăng duy nhất tại TYT!
– – – – –
Những ngón tay lạnh lẽo khẽ vuốt ve những xúc tua đang quấn quanh mình, nhưng chúng không hề có phản ứng. Trong lòng bàn tay, tiểu hắc cầu dường như đã mất hết sức lực, nằm bẹp dí như một chiếc bánh nhỏ, không chút động đậy.
Minh Văn hơi nhíu mày, nâng tay phải lên rồi nhẹ nhàng giữ chặt sinh vật nhỏ bé này.
Hắn quên mất rằng tay phải của mình vẫn còn vết thương. Máu tươi rơi xuống, thấm vào tiểu hắc cầu, ngay lập tức bị nó hấp thụ vào cơ thể.
Minh Văn vừa định rút tay lại thì đột nhiên, từ bên trong tiểu hắc cầu, những xúc tua đen tuyền bất ngờ vươn ra, quấn chặt lấy tay hắn.
Càng nhiều máu tươi nhỏ xuống, những xúc tua di chuyển như thể có ý thức riêng, hấp thụ máu của hắn.
Không biết có phải Minh Văn bị ảo giác hay không, nhưng vào khoảnh khắc này, vết thương trên thân tiểu hắc cầu dường như đã khép lại một chút.
Minh Văn không nói gì. Tiểu hắc cầu khẽ động đậy, những xúc tua cẩn thận chạm vào đầu ngón tay hắn như đang lấy lòng.
Minh Văn không rút tay lại, để mặc cho càng nhiều xúc tua quấn lấy tay phải của hắn rồi cẩn thận tránh đi vết thương mà tiếp tục hấp thụ máu.
Phía trước lối ra bãi đỗ xe đã bị bùn đất phong kín, không còn kẽ hở nào. Minh Văn kiểm tra một lượt rồi quay về chỗ mọi người.
“Một lối ra khác cũng bị bịt kín?” Trương Thừa Mính tức giận không nhẹ, “Tên khốn Lộ Nhân! Hắn ta là người tiến hóa hệ thổ! Chắc chắn là hắn làm, muốn vây chết chúng ta ở đây!”
Ninh Xán Xán lấy điện thoại ra, trên màn hình không có tín hiệu nhưng hiển thị một bức ảnh chụp lén.
“Đây là Lộ Nhân, còn tên tóc vàng kia là em trai hắn, Lộ Ất.”
“Ban đầu, tôi và Trương thúc tìm được bãi đỗ xe này, mọi người liền trốn ở đây. Sau đó, bọn họ cũng tới, dựa vào thân phận người tiến hóa mà cướp sạch vật tư của chúng tôi, còn ép vài người đi ra ngoài tìm thức ăn. Nhưng đã mấy tiếng trôi qua… chỉ có Trương thúc quay về.”
Nói đến đây, Ninh Xán Xán im lặng. Những người bị ép ra ngoài tìm thức ăn, e rằng đã không thể trở lại.
Minh Văn nhìn lướt qua gương mặt hai người trong ảnh, nói: “Tôi đã nhớ kỹ.”
Xúc tua quấn lấy tay phải từ từ thu lại. Minh Văn cụp mắt nhìn xuống, phát hiện tiểu hắc cầu trong lòng bàn tay trái dường như đã có chút tinh thần hơn. Nó lại cuộn thành một khối tròn vo, ở phần trung tâm lộ ra một khoảng trống, nơi đó xuất hiện vài mạch máu nhỏ li ti liên kết với nhau, chậm rãi sinh ra máu thịt mới.
Nhận thấy ánh mắt của Minh Văn, tiểu hắc cầu vươn xúc tua ra, vội vàng che đi vết thương của mình như muốn giấu giếm.
Minh Văn thản nhiên nói: “Không xấu.”
Tiểu hắc cầu dù không còn nhiều sức lực, nhưng vẫn vui vẻ mà giơ lên một cái xúc tua nhỏ.
Ninh Xán Xán lên tiếng: “Tôi trị liệu thêm cho anh một chút nhé.”
Nàng nhẹ nhàng kéo tay Minh Văn, tiểu hắc cầu lập tức ló ra quan sát.
Ninh Xán Xán im lặng, buông tay Minh Văn xuống, tiểu hắc cầu cũng lập tức rụt về tay hắn.
Khóe miệng Ninh Xán Xán giật giật rồi bắt đầu cất giọng hát. Dưới tác dụng của tiếng ca, vết thương do đao chém trên tay phải Minh Văn nhanh chóng lành lại. Nhưng những vết thương khác trên người hắn thì nàng lại không thể chữa trị.
“Thật xin lỗi... Hình như khả năng trị liệu của tôi không có tác dụng lớn lắm.”
Minh Văn cử động tay phải một chút rồi nói: “Không sao, vậy là đủ rồi.”
Ninh Xán Xán lẩm bẩm: “Đây chính là người tiến hóa hệ công kích cấp cao sao? Thật hâm mộ, tại sao tôi lại là loại....”
“Mẹ nó!” Một người bên cạnh đột nhiên ôm cánh tay kêu lên, “Tôi, tôi, tôi... tay tôi chảy máu rồi!”
Ninh Xán Xán chống nạnh: “Lại đây!”
Trương Thừa Mính lật tìm trong ba lô. May mắn là lúc Lộ Nhân và Lộ Ất bỏ chạy chưa kịp mang nó đi. Bên trong vẫn còn một ít thức ăn, hắn phân phát cho mọi người, rồi lấy một hộp cơm tiện lợi đưa cho Minh Văn.
Minh Văn lắc đầu, chỉ về phía hai đứa trẻ cách đó không xa.
Trương Thừa Mính lập tức đem hộp cơm đưa qua. Cha mẹ của hai đứa trẻ không ngừng cảm ơn. Khi hắn quay lại, trên tay cầm theo nửa túi bánh mì nướng nhàu nát.
“Họ đã lén giấu đi, may mà không bị hai tên khốn Lộ Nhân cướp mất.”
Bánh mì đã bị nước mưa thấm ướt, khi nhai vào có mùi bùn đất. Ninh Xán Xán mặt tái mét, Trương Thừa Mính thì nhổ liên tục, nhưng khóe mắt hắn lại liếc sang phía Minh Văn. Hắn ăn vô cùng yên tĩnh, cẩn thận dùng giấy gói để hứng từng mẩu bánh rơi xuống, không để sót chút nào.
Trương Thừa Mính nhai một cách khó khăn, chợt nhớ ra gì đó: “Quên nói, lúc chúng ta quay về, ‘xác’ đang biến mất.”
Ninh Xán Xán giật mình: “Chuyện lớn như vậy sao không nói sớm?”
“‘Xác’ sắp biến mất?!” Có người bên cạnh hoảng hốt kêu lên, “Có phải có người tiến hoá cấp S ra tay không? Chúng ta được cứu rồi sao?!”
“Chắc chắn là vậy! Tôi đã nói họ sẽ đến cứu chúng ta mà!”
Bãi đỗ xe rộn ràng tiếng hoan hô, Ninh Xán Xán thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra lần này không phải thảm họa cấp S, có khi ngày mai chúng ta có thể về nhà."
Gần hai năm qua, do thảm họa liên tục xảy ra, ngay cả người bình thường cũng có chút hiểu biết về cách chính phủ phân cấp mức độ nguy hiểm. Trong tất cả các cấp độ, thảm họa nghiêm trọng nhất và khó xử lý nhất chính là thảm họa cấp S - cấp hủy diệt.
Nửa năm trước, Nhật Bản đã xảy ra một thảm họa cấp hủy diệt. Một màn đêm đen kịt bất ngờ ập xuống, bầu trời phủ kín bởi những đám mây u ám, che lấp hoàn toàn ánh sáng mặt trời và bao trùm cả một thành phố. Cái gọi là ‘xác’ đó vốn là thực thể chết chóc ngưng tụ từ không khí ô nhiễm đặc biệt nghiêm trọng, có khả năng miễn dịch với mọi loại vũ khí hiện đại, hoàn toàn phong tỏa thành phố. Những ai bị mắc kẹt bên trong không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, càng không thể thoát ra.
Điều tuyệt vọng hơn nữa là bên trong ‘xác’ đã sinh ra những sinh vật ô nhiễm cấp S – một trong những thực thể ô nhiễm cấp cao nhất từng được biết đến.
Chỉ trong vài giờ, bóng tối như bàn tay của tử thần không ngừng lan rộng. Do sự xuất hiện của sinh vật ô nhiễm cấp S mang danh hiệu "Sơn Hỏa", chỉ trong chưa đầy nửa ngày, ba thành phố đã bị xóa sổ khỏi bản đồ.
Để tiêu diệt "Sơn Hỏa", Nhật Bản đã huy động năm người tiến hóa cấp S, hy sinh một người để xé mở một khe hở nhỏ trên ‘xác’, cho phép những người tiến hóa ra vào. Bốn người còn lại đã quyết chiến với sinh vật ô nhiễm cấp S và cùng nó đồng quy vu tận.
Vì vậy, khi một màn đêm dày đặc tương tự bất ngờ bao phủ thành phố N của Hoa Quốc, nhiều người đã suy sụp ngay tại chỗ, thậm chí có kẻ còn chuẩn bị lo liệu hậu sự cho chính mình.
Nhưng như một phép màu, lần này ‘xác’ không tiếp tục lan rộng mà bắt đầu tiêu tán sau vài giờ. Mặc dù có một số người bị ô nhiễm biến thành quái vật, nhưng sinh vật ô nhiễm cấp S đáng sợ nhất vẫn chưa xuất hiện. Điều đó có nghĩa là thành phố N có thể đã tránh được số phận bị xóa sổ hoàn toàn.
"Những thảm họa cấp hủy diệt trước đây đều xuất hiện sinh vật ô nhiễm cấp S," có người nói, "Có khi nào lần này đã được giải quyết rồi không?"
"Đừng nói linh tinh! Cậu có biết sinh vật cấp S đáng sợ thế nào không? Ngay cả có nhiều người tiến hoá đồng cấp hợp sức cũng chưa chắc đánh thắng, huống hồ gì thành phố này còn chẳng có tiến hóa giả cấp S nào cả."
"Nếu vậy, chúng ta thật sự quá may mắn."
"Đúng vậy, phần lớn mọi người chắc vẫn còn sống. Chờ ‘xác’ tan biến đi nhất định sẽ có người tiến hóa đến cứu. Vì thế cứ ở đây đợi cứu viện là được."
Nghe cuộc trò chuyện bên cạnh, Trương Thừa Mính do dự một chút rồi quay sang hỏi Minh Văn: "Đúng rồi, cậu từ bên kia tới à? Lúc đầu nhìn thấy cậu, tôi còn giật cả mình."
Minh Văn lắc đầu, hắn không nhớ rõ.
Trương Thừa Mính chợt nghĩ đến một khả năng… nhưng không thể nào.
Không, chuyện chỉ cần một người đã có thể xử lý sinh vật ô nhiễm cấp S vẫn quá hoang đường.
Cậu ta im lặng không nói gì thêm.
Bánh mì còn một nửa, Minh Văn định cho tiểu hắc cầu ăn, nhưng lại không chắc nó có miệng hay không. Hắn thử đưa qua, tiểu hắc cầu vươn xúc tua đẩy ra, rồi cuộn quanh ngón tay hắn.
Trương Thừa Mính lục trong đáy cặp lấy ra mấy viên kẹo, vốn dĩ không thích loại kẹo trái cây ngọt lịm này nên định cất lại, nhưng đúng lúc đó Minh Văn lặng lẽ liếc qua một cái.
Ánh mắt thoáng qua rất nhanh, rồi hắn lại tiếp tục lặng lẽ gặm bánh mì.
Trương Thừa Mính lập tức nhét kẹo vào tay hắn.
Minh Văn khẽ nói: "Cảm ơn."
"Ai da!" Ninh Xán Xán đột nhiên kêu lên, "Cái chocolate này ngọt quá đi, ngọt đến muốn xỉu luôn rồi!"
Nói xong cô liền nhét nửa miếng chocolate còn lại vào tay Minh Văn.
...
Đêm khuya, mọi người mệt mỏi thiếp đi, mong chờ đến sáng mai khi ‘xác’ hoàn toàn biến mất và đội cứu viện đến.
Minh Văn tựa vào vách tường, không định ngủ. Bãi đỗ xe không hẳn yên tĩnh, tiếng ngáy vang lên rải rác. Hắn nhẹ nhàng khum tay giữ lấy tiểu hắc cầu, nhìn thấy một chiếc xúc tua nhỏ luồn ra từ kẽ ngón tay.
Tiểu hắc cầu khẽ động trong lòng bàn tay hắn, như một đứa trẻ đang tìm kiếm sự che chở.
Hắn thử rút ngón tay ra xa một chút, nhưng tiểu hắc cầu lập tức vươn xúc tua, nỗ lực bám lấy hắn.
Mềm mại, dính dính.
Minh Văn khẽ cong ngón tay, tiểu hắc cầu lập tức cuộn chặt lấy, như thể cuối cùng cũng an tâm, rúc vào lòng bàn tay hắn, cuộn thành một khối nhỏ.
Hắn nhìn chằm chằm sinh vật tròn vo đang nằm yên tĩnh kia, một lúc sau, nhẹ nhàng quay đầu đi.
Ở góc tường, Ninh Xán Xán vùi mặt vào cánh tay, bờ vai khẽ run, tiếng khóc bị đè nén đến mức nhỏ xíu.
Một lát sau, cô cảm giác có ai đó lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh mình.
“…..”
Ninh Xán Xán khẽ run vai, chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe.
Minh Văn hỏi: "Ổn không?"
"...Không sao," Ninh Xán Xán khẽ đáp, giọng nghèn nghẹn. "Chỉ là… chỉ là đột nhiên nhớ bà ngoại..."
"Không biết bà thế nào rồi… Sức khỏe bà không tốt lắm… Mấy tiếng rồi tôi vẫn chưa liên lạc được với họ..."
Minh Văn nhẹ giọng: "Đừng lo, bà sẽ không sao đâu."
Ninh Xán Xán hít mũi một cái, rồi hỏi: "Còn ba mẹ cậu thì sao?"
Đôi mắt Minh Văn dần chìm vào bóng tối, im lặng không đáp.
"..."
Ninh Xán Xán lặng lẽ che mặt, thầm tự trách mình lỡ lời.
Minh Văn chỉ nói: "Ngủ đi."
Nói xong, hắn khẽ đứng dậy, đi về phía gần lối vào bãi đỗ xe.
Dù ánh sáng mờ nhạt, thị lực của người tiến hóa vẫn đủ để thấy rõ mọi thứ. Ninh Xán Xán vô thức siết chặt tay, chợt nhận ra trong lòng bàn tay mình có một viên kẹo cam.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy dáng người kia lặng lẽ đứng đó, canh giữ trước lối vào, tách biệt bóng tối dày đặc phía ngoài.
"..."
Ninh Xán Xán nhẹ nhàng nắm chặt viên kẹo, thầm nghĩ, bà ngoại nhất định sẽ ổn thôi.
Cô nhắm mắt lại, trong giấc mơ hiện lên khung cảnh quen thuộc: một buổi trưa như thường lệ, cô chạy vào nhà, trên bàn bày sẵn đĩa cánh gà chiên Coca bà ngoại làm, tỏa ra hơi nóng thơm phức.
Mưa lạnh lất phất rơi xuống bãi đỗ xe ngầm. Minh Văn cúi đầu, nhẹ nhàng chọc vào tiểu hắc cầu trong lòng bàn tay: "Người nhà của ngươi ở đâu?"
Tiểu hắc cầu vươn xúc tua, cuốn lấy ngón tay hắn, chầm chậm lay động.
Minh Văn: "Hóa ra ngươi cũng là một tiểu cầu lẻ loi."
Hắn ôm lấy sinh vật nhỏ mềm mại ấy, nghiêng người tựa vào vách tường, ánh mắt sâu thẳm chìm vào màn đêm.
Sau nửa đêm, tiếng mưa mỗi lúc một lớn. Lộ Nhân kéo theo Lộ Ất, người đã gần như kiệt sức, chật vật bước qua đống đổ nát.
Từ lúc nãy, Lộ Ất đã không còn lên tiếng, cơ thể ngày càng nặng trĩu. Lộ Nhân vỗ vỗ mặt hắn, gọi vài tiếng nhưng không có phản ứng. Cậu nghiến răng, rồi buông tay.
Cậu cần tìm một nơi trú ẩn... không thể mang theo gánh nặng.
Nước mưa xối lên gương mặt lạnh lẽo, ánh mắt Lộ Nhân đầy vẻ cứng rắn và tàn nhẫn.
Cậu sẽ không chết ở đây. Cậu là người tiến hóa hệ thổ mạnh mẽ, là kẻ sinh ra để thống trị mặt đất này... Cho nên, cậu tuyệt đối không thể chết.
Nhưng đột nhiên, cổ họng khô khốc, như có thứ gì đó nghẹn lại. Lộ Nhân ho khan vài tiếng, rồi bất ngờ cúi gập người, nôn mửa dữ dội.
Ầm——
Sấm sét xé toạc bầu trời đêm, ánh chớp trắng bệch lóe lên, chiếu rọi cảnh tượng trước mắt Lộ Nhân.
Cậu nhìn thấy thứ mình vừa nôn ra—một đoạn thịt đỏ lòm, đầm đìa máu, trên đó mọc ra những xúc tua nhúc nhích không ngừng.
Ngay giây tiếp theo, con ngươi Lộ Nhân co rút lại. Từ trong hốc mắt, từ khắp người cậu, những xúc tua rậm rạp dữ tợn bất ngờ trồi lên, bò lan ra.
….
Sáng hôm sau, những tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây dày đặc, rọi xuống thành phố đã bị bóng tối bao trùm suốt một ngày một đêm, mang đến chút hơi ấm mỏng manh.
Minh Văn mở mắt. Hắn không ngủ cả đêm, chỉ khẽ nhắm mắt dưỡng thần. Khi tựa lưng vào tường, tiểu hắc cầu ngoan ngoãn cuộn tròn bên hông hắn, xúc tua nhẹ nhàng kéo góc áo hắn lại, như một chiếc chăn nhỏ tự đắp lên người, rồi tự mình chơi đùa.
Minh Văn đưa tay phải ra. Còn chưa kịp làm gì, tiểu hắc cầu đã nhanh chóng bò lên lòng bàn tay hắn, cuộn thành một đống mềm mại, trông vô cùng thoải mái.
Vết thương đáng sợ do lưỡi dao xuyên qua trên thân nó giờ đã biến mất hoàn toàn. Chỉ sau một đêm, nó đã hồi phục không để lại chút dấu vết nào.
“Buổi sáng tốt lành!”
Ninh Xán Xán nhảy tới, duỗi tay chọc chọc vào tiểu hắc cầu. Cảm giác mềm mịn, lạnh buốt, như một cục bột nếp nhỏ.
Tiểu hắc cầu không nói tiếng nào, lập tức chui vào tay áo Minh Văn, chỉ để lộ một cái bóng dáng lạnh lùng, không chịu ló đầu ra.
Ninh Xán Xán: "?"
Ninh Xán Xán: "Nó ghét bỏ tôi!"
Minh Văn nhẹ nhàng chọc chọc vào mặt tiểu hắc cầu.
Tiểu hắc cầu vui vẻ ôm lấy ngón tay hắn, dính dính cọ tới cọ lui, như một con thú nhỏ nũng nịu.
Ninh Xán Xán: "???"
Không để ý đến cô, Minh Văn đứng dậy, đi ra bên ngoài. Tiểu hắc cầu lăn lộn trong lòng bàn tay hắn, rồi bất cẩn rơi xuống đất.
“?”
Bên ngoài bãi đỗ xe ngầm, tiểu hắc cầu ngơ ngác ngẩng đầu, muốn bò lên tay Minh Văn lần nữa, nhưng hắn đã rút tay lại, lùi một bước.
Hắn lặng lẽ nhìn sinh vật nhỏ bé đó, giọng điềm tĩnh: "Ngươi đi đi. Tự tìm chỗ trốn đi."
Tiểu hắc cầu lập tức vươn xúc tua nhanh hơn, như muốn níu lấy hắn.
Minh Văn nói tiếp: “'Xác' đã biến mất, đội cứu viện sẽ sớm tới. Đừng để bọn họ phát hiện ngươi.”
Nói xong, hắn dừng một chút, rồi quay lưng rời đi, không hề ngoảnh lại.
Những tia nắng ban mai nhàn nhạt phủ lên người hắn. Hắn siết chặt cánh tay, cảm giác đau nhói truyền đến từ những vết thương chằng chịt dưới lớp quần áo. Một ngày đã trôi qua, nhưng chúng vẫn chưa lành. Hắn nhìn quanh cảnh tượng hoang tàn, thấy những tòa nhà đổ nát, nhưng cũng thấy nội thành xa xa—những tòa cao ốc vẫn đứng sừng sững, lặng lẽ đắm mình trong ánh nắng ban sớm.
Hắn cứ thế lặng lẽ bước đi, từng bước từng bước. Sau lưng, vẫn không có động tĩnh. Minh Văn dừng lại một chút, rồi hơi nghiêng đầu.
Hắn nhìn thấy sinh vật nhỏ bé ấy, đang run rẩy, phát ra những tiếng khóc không thành lời.
Dưới đống tàn tích hỗn loạn, tiểu hắc cầu lăn lông lốc xuống, nước mắt rơi lã chã. Nó khóc rất khẽ, nước mắt thấm ướt thân hình nhỏ bé. Hai cái xúc tua mảnh khảnh khẽ động trên mặt đất, vừa khóc vừa cố gắng bò về phía trước, muốn đuổi theo Minh Văn.
Minh Văn: "……"
Hắn im lặng dừng bước.
Tiểu hắc cầu xiêu vẹo bò đến bên cạnh hắn, bám vào ống quần, cố sức dùng xúc tua nâng mình lên, muốn trèo lên người Minh Văn, nhưng lại vô tình ngã xuống. Nó lăn vài vòng trên mặt đất, dính đầy bùn đất, biến thành một cục bẩn thỉu tròn vo.
Có vẻ như cú ngã khiến nó đau đớn, nước mắt rơi càng nhiều, nhưng nó vẫn cố gắng bò dậy, kiên quyết và bướng bỉnh tiếp tục tiến về phía Minh Văn.
Minh Văn: "……"
Nhỏ bé thế này, chắc chắn không thể làm hại ai, ngay cả tự bảo vệ mình cũng không nổi.
Không chừng sẽ bị người khác bắt đi, rồi bị ngược đãi, bị tàn nhẫn giết chết như trước đây.
Minh Văn khẽ thở dài, cúi người, nâng tiểu hắc cầu run rẩy vì khóc lên.
Tiểu hắc cầu bám chặt vào tay hắn, nước mắt vẫn tí tách rơi, nó thút thít trong lòng bàn tay hắn. Xúc tua nhỏ nhấc lên, nhưng lại không dám chạm vào ngón tay Minh Văn.
Giống như muốn được ôm, nhưng lại sợ Minh Văn không cần mình.
Minh Văn khẽ khép lòng bàn tay, ôm lấy nó.
"Sẽ không bỏ rơi ngươi nữa."
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve sinh vật nhỏ bé này. Các xúc tua của tiểu hắc cầu quấn chặt lấy hắn, thu mình thành một cục nhỏ trong lòng bàn tay hắn, run rẩy nhẹ nhàng cọ vào hắn.
Minh Văn trấn an vỗ nhẹ nó, rồi xoay người—trước mặt là Ninh Xán Xán và Trương Thừa Mính.
Ninh Xán Xán: "Hu hu hu, ta sắp khóc rồi."
Trương Thừa Mính: "Nhưng không sao rồi, hồi nhỏ xem tập này khóc suốt ba ngày."
Minh Văn: "……"
Không nói gì thêm, hắn ôm tiểu hắc cầu nhanh chóng rời đi.
Về đến bãi đỗ xe dưới lòng đất, hắn mở lòng bàn tay ra. Tiểu hắc cầu bẩn không chịu nổi, toàn thân đầy nước mắt và bùn đất. Minh Văn nhẹ nhàng lau sạch nó, nói: "Giờ chưa thể đi ra ngoài, nếu bị đội cứu viện phát hiện, có thể sẽ rất nguy hiểm."
Tiểu hắc cầu vẫn chưa ngừng khóc, nhưng chỉ thút thít khe khẽ. Nó bám chặt lấy Minh Văn, uất ức duỗi hai cái xúc tua, tạo thành một hình trái tim xiêu vẹo.
Minh Văn im lặng một lúc, nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào trái tim nhỏ đó: "Nếu thực sự gặp bọn họ, ngươi trốn trong người ta, đừng để bị phát hiện."
Tiểu hắc cầu ngoan ngoãn gật đầu, cuộn tròn lại trong lòng bàn tay hắn.
Minh Văn bóp bóp kẹp kẹp tiểu hắc cầu, ngẩng đầu lên.
Bầu trời xanh thẳm, từng chiếc trực thăng xuyên qua tầng mây, xuất hiện trong tầm nhìn mọi người.
"Đội cứu viện! Họ đến rồi!"
Bãi đỗ xe dưới lòng đất vang lên tiếng hoan hô dữ dội. Ninh Xán Xán và Trương Thừa Mính vỗ tay, định báo tin mừng cho Minh Văn, nhưng lại thấy hắn loạng choạng, phải dựa vào tường.
Như một sợi dây căng chặt bị đứt đoạn, hắn khẽ nói: "Tôi nghỉ một lát."
Ninh Xán Xán sững sờ. Minh Văn dựa vào tường, đầu hơi cúi xuống, hàng mi dài phủ bóng trên gương mặt tái nhợt. Sau lưng hắn, trên bức tường trắng tuyết lại loang thêm một vệt đỏ chói mắt.
Mọi người xung quanh vội vàng chạy đến, hoảng loạn. Trương Thừa Mính lớn tiếng: "Bình tĩnh! Bình tĩnh! Mọi người lùi ra, đừng cản không khí lưu thông!"
Dưới sự nhắc nhở của hắn, đám đông tản ra. Ninh Xán Xán ngồi xổm xuống, chạm vào mặt Minh Văn, cảm giác như đang chạm vào một bông tuyết sắp tan.
Trương Thừa Mính thử cởi cổ áo hắn, rồi sững lại.
Dưới lớp cổ áo, từ xương quai xanh trở xuống, những vết thương chằng chịt bò khắp thân thể gầy gò. Có vết sâu đến mức nhìn thấy cả xương. Máu khô bết lại cùng da thịt và quần áo, loang lổ đến mức không thể phân biệt nổi đâu là da, đâu là vết thương.
Lòng bàn tay Ninh Xán Xán đổ mồ hôi lạnh. Nàng cất giọng hát, nhưng dù giai điệu có du dương thế nào, phép trị liệu của nàng vẫn vô dụng với Minh Văn.
"Không sao, đội trị liệu giỏi hơn sắp tới rồi, sẽ ổn thôi…"
Nàng siết chặt tay, Trương Thừa Mính cởi áo khoác, đắp lên người Minh Văn.
Tiểu hắc cầu nép sát vào cổ tay hắn, im lặng bầu bạn.
"Không được, tôi ra ngoài tìm người, bảo họ nhanh lên." Trương Thừa Mính đứng dậy, liều mình đẩy tiểu hắc cầu một chút: "Ngươi, mau trốn đi, đừng để bị phát hiện."
Tiểu hắc cầu nhìn Minh Văn, chậm rãi chui vào ống tay áo hắn, lẩn vào trong quần áo.
Trương Thừa Mính và Ninh Xán Xán chạy ra khỏi bãi đỗ xe, vẫy tay và lớn tiếng gọi lên bầu trời. Máy bay trực thăng vẫn còn cách họ một khoảng, nhưng không lâu sau, tiếng còi xe vang lên gần đó, báo hiệu đội cứu viện đang đến gần.
Thật sự được cứu rồi!
Nhận ra điều này, Trương Thừa Mính thở phào, nở nụ cười.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười cứng đờ.
Lửa.
Những ngọn lửa từ trên trời rơi xuống, che khuất cả bầu trời, như một cơn mưa thiên thạch khổng lồ.
Sóng nhiệt gào thét, chưa chạm đất đã tạo ra luồng khí nóng khủng khiếp. Cả không gian bị sắc đỏ nuốt chửng.
Ninh Xán Xán cảm thấy có người kéo mạnh tay nàng ra sau. Trước mắt nàng, Trương Thừa Mính há hốc miệng, khuôn mặt co rút vì sợ hãi.
…… Vì sao?
Ninh Xán Xán ngây người nghĩ.
Đã vất vả sống sót qua địa ngục một ngày một đêm, hy vọng rõ ràng đã ở ngay trước mắt… Vì sao?
Khoảnh khắc này, xung quanh họ, thời gian như bị kéo dài vô hạn. Những ngọn lửa trên trời rơi xuống chậm như trong một đoạn phim quay chậm.
Hóa ra… giây phút trước cái chết lại dài đến vậy. Đây là đèn kéo quân sao?
Ý thức của Ninh Xán Xán trở nên mơ hồ, cơ thể nàng cứng ngắc như một cỗ máy rỉ sét, ngay cả cử động nhỏ cũng cần tiêu tốn gấp nhiều lần sức lực. Dù vậy, nàng vẫn cố sức quay đầu, muốn nhìn lại mẹ mình một lần.
Sau đó, nàng thấy Minh Văn lảo đảo đứng lên, dựa vào tường, để lại một vết máu đỏ tươi trên bề mặt trắng xóa.
Khoảnh khắc ấy, Ninh Xán Xán chợt nhận ra thế giới trước mắt đang chậm rãi trôi qua không phải là chiếc đèn kéo quân, cũng không phải là ảo giác.
Kim đồng hồ đã phủ đầy lớp rỉ sét, thời gian như ngưng đọng. Cả thế giới rộng lớn bị vây hãm trong một bức tranh cuộn tròn, bầu trời khô cạn phía trên nhuốm màu sắc chết chóc. Khắp nơi là lửa đỏ ngập trời, như vệt màu sơn dầu đậm đặc loang lổ, từng giọt sắc đỏ chậm rãi rơi xuống. Trong ánh lửa hừng hực, những gương mặt tuyệt vọng và hoảng sợ dần hiện rõ.
Dòng thời gian như bị kéo chậm lại, chỉ có Minh Văn không hề bị ngăn trở. Hắn bước ra khỏi guồng quay của thời gian, từng bước tiến về phía mọi người.
Tí tách. Tí tách.
Trên cổ tay hắn, một vết cắt dài rỉ máu. Dòng máu tươi nhuộm đỏ làn da tái nhợt như giấy, nhỏ xuống mặt nước, nảy mầm, nở rộ thành một bông hồng nhỏ.
Rơi vào trong ánh lửa rực cháy, Minh Văn nhẹ nhàng nhắm mắt.
Giữa biển hoa đỏ thẫm nở rộ, hắn như một ranh giới, long trọng và chói lọi.