Edit: Mân Tầm

Bản edit này chỉ được đăng duy nhất tại TYT!

– – – – – 

Xúc tua đen nhánh quấn quanh ngón tay, dính nhớp mà trơn trượt. Minh Văn nhẹ nhàng nhéo một chút, tiểu hắc cầu trong lòng bàn tay liền run lên khe khẽ.

Hắn buông tay, nhưng xúc tua kia lại quấn lấy ngón tay hắn lần nữa, lưu luyến không rời mà dán sát vào.

Minh Văn rũ hờ ngón tay, mặc cho xúc tua vòng qua lòng bàn tay hết vòng này đến vòng khác. Xúc tua mềm mại, mong manh tựa như có thể đứt bất cứ lúc nào. Tiểu sinh vật ô nhiễm này không mọc ra đôi mắt đỏ như trước, nhưng hắn biết, nó vẫn luôn nhìn mình.

Trương Thừa Mính cảm giác bản thân vừa trải qua một cơn ác mộng, mơ thấy một con quái vật vô cùng kinh khủng. Trong cơn mơ màng, hắn lờ mờ mở mắt.

Một cục tròn đen sì đang cuộn tròn trong lòng bàn tay Minh Văn, mềm oặt như không có xương, bám sát vào tay hắn. Thỉnh thoảng, từ cơ thể đen nhánh ấy lại thò ra một hai chiếc xúc tua nhỏ.

Ngay lập tức, Trương Thừa Mính hét lên một tiếng chói tai: “Cái gì đây?! Ngươi sinh ra nó hả?!”

Minh Văn: “?”

Trương Thừa Mính nhìn đống sinh vật quỷ dị, khó tả kia, rồi lại nhìn Minh Văn. Một giây sau, hắn cố gắng gượng ép nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Ha ha… Ngươi với nó chắc là… không cùng một loại, đúng không?”

Minh Văn im lặng.

Nụ cười của Trương Thừa Mính dần dần cứng lại: “... Đúng, đúng không?”

Minh Văn: “Đi thôi.”

Hắn thả tiểu hắc cầu xuống đất, đứng dậy, xoay người bước ra ngoài.

“?”

Tiểu hắc cầu dường như có chút khó hiểu, nhảy nhót hai cái, định đuổi theo bước chân của Minh Văn.

Minh Văn: “Đừng tới đây.”

Tiểu hắc cầu vẫn tiếp tục nhảy, dù không có chân nên tốc độ không nhanh, nhưng lại bướng bỉnh, không chịu từ bỏ. Minh Văn im lặng đứng lại, chờ một lúc, cuối cùng tiểu hắc cầu cũng nhảy đến bên cạnh hắn, có vẻ vui vẻ mà vươn một chiếc xúc tua nhỏ, cố gắng quấn lấy vạt áo hắn.

Minh Văn lùi một bước.

“Ta không biết ngươi là thứ gì, cũng không tin ngươi.”

Giọng hắn bình tĩnh.

“Cho nên, đừng theo ta.”

“……”

Sắp ra khỏi không gian dưới lòng đất, Trương Thừa Mính quay đầu lại.

Tiểu hắc cầu từ lúc nãy vẫn không nhúc nhích, vẫn cô độc cuộn tròn tại chỗ. Khi họ rẽ qua một khúc ngoặt, nó hoàn toàn biến khỏi tầm mắt.

“Nơi này thật kỳ quái.”

Trên đường quay về, Trương Thừa Mính xoa cánh tay, lén liếc nhìn gương mặt không biểu cảm của Minh Văn: “Thứ đó… chính là một loại sinh vật ô nhiễm đúng không? Giải quyết luôn có lẽ sẽ tốt hơn?”

Minh Văn im lặng. Trương Thừa Mính cũng không nói thêm.

Mưa lạnh vẫn rơi, mặt đất trở nên bùn lầy. Minh Văn kéo Trương Thừa Mính ra khỏi cửa động ngầm. Khi cả hai đã hoàn toàn rời khỏi, cửa động tối tăm kia bỗng dưng biến mất.

Chỉ trong nháy mắt mặt đất sụp xuống khi nãy đã trở lại trạng thái ban đầu. Lối vào thông xuống lòng đất bị hủy hoại hoàn toàn, như thể chưa từng tồn tại.

Ánh mắt Minh Văn hơi trầm xuống. Giây tiếp theo, dường như cảm nhận được điều gì, hắn ngẩng đầu.

—— trên đầu hắn, là bầu trời đêm.

Những đám mây đen nặng nề phủ kín, không thấy ánh sao, cũng chẳng có vầng trăng.

“……”

Mưa lạnh thấm ướt quần áo. Minh Văn nhắm mắt lại, máu tươi bất ngờ lan ra, nhuộm đỏ cổ tay áo, chậm rãi chảy ra từ kẽ tay.

Bên kia, Trương Thừa Mính đã ngây người, sửng sốt nhìn lên bầu trời.

Vài giờ trước, một màn đen như nhung phủ kín cả thành phố N. Ngay sau đó, ô nhiễm bùng phát, thành phố sụp đổ, mọi thiết bị hiện đại mất đi hiệu lực. Họ mất hoàn toàn liên lạc với thế giới bên ngoài, cũng không thể xuyên qua bức màn đen khổng lồ ấy để cầu cứu.

Nhưng hiện tại, bức màn đang lặng lẽ sụp xuống, để lộ một góc bầu trời đêm. Dù phần lớn thành phố vẫn bị bóng tối dày đặc bao phủ, chỉ có một khoảng nhỏ có thể nhìn thấy bầu trời… Nhưng, lớp sương khói tử thần từng treo lơ lửng trên sinh mệnh họ, đang dần tan đi.

“‘Đang biến mất… Thật sự đang biến mất!” Trương Thừa Mính vui sướng đến phát điên, nắm chặt cánh tay Minh Văn. “Chúng ta được cứu rồi!”

Minh Văn không nói gì, thân hình hơi chao đảo.

Trương Thừa Mính nhanh tay đỡ lấy hắn, lòng bàn tay chạm vào một mảng lạnh lẽo. Cúi đầu nhìn xuống—máu đỏ thẫm nhuộm đầy tay.

Trương Thừa Mính: “Anh—”

Ầm!

Tiếng sấm nổ vang trời, mưa như trút nước. Một bóng người lao vụt qua cơn mưa, xông vào bãi đỗ xe ngầm chưa sụp đổ.

“Xán Xán! Cứu hắn!”

Trương Thừa Mính ướt sũng nước mưa, balo đeo trước ngực, giẫm lên một vũng nước lớn, đặt Minh Văn lúc này đã mất ý thức, dựa vào một bức tường sạch sẽ.

Bên trong bãi đỗ xe, nhóm người tụ tập thành từng cụm. Nghe Trương Thừa Mính gọi, một nữ sinh mặc đồng phục trung học đứng dậy. Người phụ nữ trung niên bên cạnh lập tức kéo lấy tay cô. Cô gái khẽ lắc đầu, vỗ nhẹ lên mu bàn tay bà rồi bước về phía Trương Thừa Mính.

Cùng lúc đó, cách đó vài mét, hai người đàn ông đang ngồi trên ghế. Một thanh niên tóc vàng ngả người ra sau, chống ghế, cười nhạt.

“Bảo ngươi ra ngoài kiếm đồ ăn, thế mà lại nhặt về một đống rác rưởi…”

Hắn còn chưa dứt lời, khóe mắt lướt qua khuôn mặt của Minh Văn—đột nhiên cứng lại.

Minh Văn vô thức dựa vào vách tường, hàng mi dài ướt đẫm sương đêm tựa như sắp rơi xuống, vì đang say ngủ nên trông yên tĩnh và vô cùng xinh đẹp, tựa như băng tuyết thấm nước trở nên ấm áp như sứ trắng —— nếu bỏ qua vết máu loang lổ trên người hắn, thực sự là một cảnh đẹp ý vui.

"Thì ra nhặt được một cái bình hoa về."

Có người khẽ cười, là một nam nhân khác đang ngồi trên ghế, cách Minh Văn vài thước. Ánh sáng trong bãi đỗ xe lờ mờ, nhưng ánh mắt hắn lại không hề bị ảnh hưởng, chuẩn xác khóa chặt khuôn mặt Minh Văn, tùy ý mà lưu luyến.

"Cho hắn trị liệu đi, một khuôn mặt xinh đẹp thế này mà chết thì thật lãng phí."

Trương Thừa Mính run rẩy, bỗng dưng có chút hối hận.

Thanh niên tóc vàng bước đến, không có ý tốt mà đưa tay định chạm vào mặt Minh Văn, Trương Thừa Mính lập tức tháo chiếc cặp trên cổ xuống, nhét vào tay hắn.

Thanh niên quét mắt nhìn chiếc cặp tràn đầy đồ ăn vặt, lập tức bị phân tán sự chú ý, cười một tiếng: "Cũng được đấy lão Trương, còn có chút tác dụng."

Hắn xách chiếc cặp lên, dưới ánh nhìn của mọi người trong bãi đỗ xe, trở lại ngồi bên cạnh một nam nhân còn lại mở đồ ăn vặt ra nhấm nháp.

Mãi đến lúc này, cô nữ sinh tóc ngắn mới dám đến gần Minh Văn, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nâng tay hắn lên.

Đó là một bàn tay rất đẹp, thon dài và sạch sẽ, bị nước mưa thấm ướt, gần như không còn chút độ ấm. Ninh Xán Xán chạm nhẹ lên mu bàn tay Minh Văn, khe khẽ ngâm nga một đoạn ca dao ngắn.

Theo tiếng hát của cô, Trương Thừa Mính chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi tan biến, những nơi đau nhức cũng không còn khó chịu nữa.

Bài hát vừa dứt, Ninh Xán Xán chớp mắt, vết máu trên người Minh Văn nhạt đi vài phần, nhưng chỉ trong chốc lát, trên bức tường trắng phía sau hắn chậm rãi lan ra một mảng huyết sắc.

Trị liệu vô dụng.

Ninh Xán Xán khẽ biến sắc: "Hắn bị thương nặng như vậy... Trời ạ, sao hắn ta có thể sống sót được?"

Trương Thừa Mính cũng kinh ngạc không kém. Trước đó, tình trạng của Minh Văn chưa tệ đến mức này. Hình như... Sau khi "màn sân khấu" trên không trung biến mất, vết thương của hắn bắt đầu trở nặng?

Chẳng lẽ... chuyện này có liên quan đến nhau?

Vài giây sau, Trương Thừa Mính hạ giọng nói: "Anh ta đã giết một con quái vật ô nhiễm và cứu tôi."

"Nhưng trước đó cũng đã bị thương rồi."

Ninh Xán Xán càng thêm kinh ngạc, lo lắng nhìn về phía hai người trên ghế, cũng hạ giọng: "Hắn cũng là người tiến hoá? Là loại tiến hóa có năng lực tấn công sao?"

Trương Thừa Mính: "Không biết... Chưa thấy hắn dùng dị năng bao giờ."

Ninh Xán Xán ngạc nhiên, đưa tay chọc chọc vào mặt Minh Văn.

"Trương thúc."

Nàng liếc sang một bên, lén lút hỏi: "Chú cảm thấy nếu chúng ta liên thủ, có cơ hội chế ngự được hai người kia không?"

Khóe miệng Trương Thừa Mính giật giật: "Chúng ta á?"

"Nếu dốc hết sức... thì hoặc chúng ta chết, hoặc bọn họ sống."

Ninh Xán Xán: "... Ờ."

"Nhưng mà ngay sau khi chú đi không lâu, Vương thúc và Tôn thúc cũng bị bọn họ đuổi đi với cùng một lý do." Nàng cúi đầu, hạ thấp giọng: "Nếu không phải tôi thức tỉnh năng lực chữa trị và được tạm thời xem là đồng loại, thì tôi và mẹ cũng đã bị đuổi khỏi đây rồi."

Nghe vậy, Trương Thừa Mính mới nhận ra trong đám người đã thiếu đi vài bóng dáng quen thuộc, sắc mặt lập tức thay đổi.

Bị đuổi đi và lưu lạc bên ngoài đồng nghĩa với kết cục gì, hắn quá rõ. Nếu không phải vận may đủ tốt để gặp Minh Văn, thì e rằng hắn đã sớm bỏ mạng ngoài đó rồi.

"Bọn họ làm vậy thì khác gì giết người chứ!" Trương Thừa Mính siết chặt nắm tay, cố gắng hạ giọng. "Rõ ràng là người tiến hóa, dựa vào cái gì mà..."

Lời hắn nghẹn lại trong cổ họng.

Không chỉ hắn, mà cả Ninh Xán Xán cũng tròn mắt —— từ ống tay áo của Minh Văn, một đoạn xúc tua đen nhánh thò ra, lén lút nhúc nhích.

Minh Văn vẫn còn ngủ say, còn cái thứ xúc tua kia thử chạm vào cổ tay hắn. Thấy hắn không phản ứng, một sinh vật nhỏ, tròn vo, đen tuyền chui ra từ trong tay áo, lăn vào tay Minh Văn.

Trương Thừa Mính: Khoan đã, thứ này vẫn luôn theo bọn họ sao?!

Hắn hoàn toàn không biết con vật ô nhiễm này đã bám lên người Minh Văn từ lúc nào. Nhưng tiểu hắc cầu cũng chẳng mảy may để ý đến hai người bên cạnh, chỉ vung xúc tua hất ngón tay Ninh Xán Xán ra, rồi bá chiếm cả bàn tay Minh Văn. Nhìn nó nhảy nhót vui vẻ trong lòng bàn tay hắn mà có chút... kỳ lạ.

Ninh Xán Xán: "Cái này... là do hắn sinh ra sao?"

Trương Thừa Mính: "......"

Tiểu hắc cầu giống như một cục bột nếp dẻo quẹo, cứ cọ qua cọ lại trên người Minh Văn, khắp nơi nhúc nhích. Nó còn vươn mấy cái xúc tua nhỏ xíu, muốn quấn lấy ngón tay hắn.

"Đại ca, xem cái này là gì này!"

Một giọng nói đột ngột vang lên, Trương Thừa Mính bị đẩy sang một bên. Một thanh niên tóc vàng thế chỗ hắn, chộp lấy tiểu hắc cầu, lật qua lật lại trong tay rồi ném xuống đất.

Ninh Xán Xán: "Này! Ngươi ——"

Bị ném xuống đất, tiểu hắc cầu nảy lên một cái, có vẻ hơi mờ mịt. Nó co tròn thân hình rồi chậm rãi bò về phía Minh Văn.

Thanh niên tóc vàng cười lạnh, tay phải rung lênlàn da dần chuyển sang màu kim loại. Cả cánh tay hắn biến thành một lưỡi đao cứng rắn.

"Một con vật ô nhiễm mà cũng dám nhảy nhót trước mặt ta?"

Lưỡi đao chém xuống.

...

Tiếng thét bén nhọn, đau đớn, phẫn nộ xuyên thẳng vào đại não, như muốn xé rách màng tai hắn.

Minh Văn cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung. Quanh tai hắn vang vọng tiếng gào thét tựa quái vật, xen lẫn cả tiếng cười tùy tiện của ai đó.

Những âm thanh hỗn loạn đan xen, vừa xa lạ vừa quen thuộc đến kỳ lạ. Một phần ký ức phủ đầy bụi bặm bị cưỡng ép bật mở. Trong đầu hắn lướt qua vô số mảnh ghép mơ hồ —— bầu trời u ám, mặt trời đen treo lơ lửng, tiếng cười nhạo, tiếng gầm giận dữ. Hắn ngã xuống vũng máu, không thể đứng lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn một bàn tay đầm đìa máu tươi vươn về phía mình...

Rơi vào quá khứ, như rơi vào một hồ sâu không đáy. Minh Văn ôm lấy trán, cố nén cơn đau nhức, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hắn miễn cưỡng mở mắt.

Trong khoảnh khắc đó, những hình ảnh hỗn loạn lập tức vỡ vụn. Những mảnh ký ức hắn không nhớ rõ, hoặc có lẽ chưa từng tồn tại, cũng tan biến trước mắt.

Ánh mắt hoảng hốt của hắn phản chiếu hình ảnh lưỡi đao lạnh lẽo. Dưới lưỡi đao sắc bén, một sinh vật nhỏ bé, đen nhánh đang run rẩy dữ dội.

Đồng tử hắn co rút lại.

Cương đao đã xuyên qua tiểu hắc cầu. Khi lưỡi đao rút ra, một lỗ thủng khổng lồ xuất hiện giữa thân thể nhỏ bé của nó. Vết thương như bị lột cả da, lộ rõ những sợi huyết nhục đỏ sẫm. Chất lỏng nhạt màu chảy ra không ngừng, giống như không thể cầm máu.

Ai đó vẫn đang cười lớn, dường như hoàn toàn không nghe thấy tiếng thét bi thương vang vọng bên tai Minh Văn.

Hắn muốn đứng dậy, nhưng cơn đau đầu lại ập đến dữ dội, như thể não bộ sắp nổ tung.

Cách đó không xa, người đàn ông ngồi trên ghế nhàn nhã lên tiếng: "Đừng giết nhanh như vậy, chẳng còn gì vui."

Thanh niên tóc vàng cười hì hì, nhấc chân đạp nhẹ xuống đất: "Vậy từ từ nghiền chết nó thì sao?"

"Không biết có nổ tung như gián không nhỉ?"

"Nếu một lần chưa giết được, thì cứ làm thêm vài lần nữa."

Toàn thân tiểu hắc cầu run rẩy. Những xúc tua nhỏ bé bám chặt xuống mặt đất bụi bặm, kéo lê thân thể đầy thương tích một cách cực kỳ chậm chạp.

Cơ thể nhỏ bé của nó phủ đầy tro bụi. Miệng vết thương co giật yếu ớt, đến mức bị đè ép đến biến dạng. Những mảnh đá vụn sắc nhọn còn cắm sâu vào vết thương, xuyên vào thứ "máu thịt" bên trong.

Nỗi đau khiến tiểu hắc cầu lăn lộn trên mặt đất, run rẩy dữ dội. Hai xúc tua mảnh mai vì quá sức mà gần như trong suốt, sắp đứt gãy, nhưng nó vẫn gắt gao bám chặt mặt đất, kiên cường không chịu buông.

Nó bò về phía Minh Văn.

Sinh vật bé nhỏ ấy, với cơ thể đẫm máu bị xuyên thủng hơn phân nửa, run rẩy giơ một cái xúc tua nhỏ, cố gắng vươn về phía vạt áo Minh Văn. Nhưng khoảng cách giữa nó và hắn vẫn quá xa, dù có dốc hết sức, cái xúc tua mỏng manh kia vẫn chẳng thể chạm tới hắn.

"À đúng rồi, ta nghĩ ra rồi." Thanh niên tóc vàng nhếch môi, giơ cánh tay đã hóa thành cương đao. "Hay là cắt nó thành hai nửa, rồi băm nhuyễn luôn đi..."

Hắn bật cười ha hả, vung đao lần nữa ——

Nhưng ngay sau đó, tiếng cười đột ngột tắt lịm.

Lưỡi đao bị một bàn tay tái nhợt, thon dài nắm chặt. Máu tươi chảy dọc theo từng đốt ngón tay, thấm xuống nơi lưỡi dao bị giữ chặt, khiến nó không thể tiến thêm dù chỉ một phân.

Thanh niên tóc vàng sững sờ ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm, lạnh lẽo đến thấu xương.

"Ồ?" Người đàn ông ngồi trên ghế tỏ vẻ thích thú, ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt vô cảm của Minh Văn. "Tỉnh rồi sao? Lộ Ất, chỉ cần giữ lại ngón tay cho hắn là được, đừng lỡ tay giết mất, tao vẫn còn muốn dùng hắn."

Thanh niên tóc vàng tên Lộ Ất không đáp lại. Gương mặt hắn vặn vẹo méo mó, như thể đang chịu đựng cơn đau dữ dội, hoàn toàn không thể thốt ra lời nào.

Hắn đã dốc hết sức, nhưng vẫn không thể rút cánh tay đã hóa thành cương đao về. Thanh đao sắc bén đến mức chỉ một khoảnh khắc chạm vào đã khiến tay Minh Văn nhuộm đỏ máu. Nhưng ánh mắt Minh Văn trước sau vẫn lạnh băng, không hề dao động.

Tí tách… tí tách…

Máu nhỏ xuống trượt theo lưỡi đao, rồi rơi lên thân thể tiểu hắc cầu bên dưới. Không chút trở ngại, máu lập tức thấm vào cơ thể đen nhánh của nó.

Xúc tua mảnh mai buông thõng, run rẩy. Minh Văn cúi đầu, một tay nhẹ nhàng nhấc sinh vật nhỏ bé ấy lên. Cảm giác lạnh lẽo, nhớp nháp truyền vào lòng bàn tay hắn. Nó yếu ớt đến mức gần như chẳng còn hơi thở.

Răng rắc!

Trên bề mặt cương đao xuất hiện một vết nứt.

Lộ Ất gào lên đau đớn, cơn đau nhức nhối như thể sắp bị chặt đứt cánh tay khiến hắn ngã quỵ xuống đất, không thể bò dậy.

"Xin... xin lỗi..."

Giữa ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Lộ Ất đập đầu xuống đất, khóc lóc cầu xin Minh Văn tha mạng.

"Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Đừng— A a a a!!!"

Tiếng thét xé gan xé ruột vang vọng khắp bãi đỗ xe ngầm. Cương đao nứt toác, vỡ vụn. Lộ Ất cuộn tròn trên mặt đất, cánh tay phải không ngừng phun máu như suối.

Ninh Xán Xán hoàn toàn sững sờ.

Cô vừa mới trị liệu cho Minh Văn, tận mắt thấy thương thế của hắn nặng đến mức nào, máu chảy không ngừng...

Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã đánh bại một người tiến hóa!

Những người khác cũng rơi vào cảm giác không thể tin nổi. Chẳng bao lâu sau, có người hét lên, giọng nói đầy sợ hãi.

"Mau, mau nhìn bên kia!"

"Đó… đó là cái gì?!"

Ở lối vào bãi đỗ xe, giữa màn đêm đen kịt, một cái đầu khổng lồ trắng bệch treo lơ lửng.

Đó là một con quái vật cao gần ba mét, làn da trắng toát như trứng gà lột vỏ, bóng loáng không có lông. Cái đầu trụi lủi của nó chiếm đến bảy phần chiều cao cơ thể, trong khi thân hình thì nhỏ bé gầy gò một cách kỳ dị. Đôi chân khẳng khiu, héo quắt như chân của một ông lão, tạo thành sự đối lập rõ rệt với hai cánh tay thon dài như đốt trúc, móng tay đen sì, uốn cong, dài đến nửa thước.

Không gian trong bãi đỗ xe lặng như tờ, ngay cả Lộ Ất cũng bị anh trai hắn, Lộ Nhân, bịt chặt miệng. Quái vật đó không có ngũ quan, chỉ lặng lẽ ngồi xổm ở lối vào bãi đỗ xe, cái đầu to tướng của nó chực chờ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Bất chợt, khuôn mặt của nó co giật, da thịt nứt toác, để lộ ra một con mắt đen ngòm không tròng trắng. Con mắt quái dị đảo qua đảo lại, rồi cánh tay dài như đốt trúc vươn vào trong bãi đỗ xe. Những móng vuốt đen sì, sắc nhọn như lưỡi câu, vung loạn trong không trung, quét thẳng về phía đám đông.

Tiếng thét chói tai vang lên khắp nơi, mọi người hoảng loạn bỏ chạy tán loạn.

Ninh Xán Xán hét lớn: "Trương thúc! Chúng ta cùng nhau đánh bại nó!"

Trương Thừa Mính ôm đầu kêu lên đầy tuyệt vọng: "Đánh quái vật ô nhiễm á? Thiệt hả trời?!"

Ninh Xán Xán lo lắng đảo mắt nhìn quanh. Mọi người đang hoảng loạn bỏ chạy, bãi đỗ xe tối om như một mê cung không lối thoát. Ngay cả hai người tiến hóa Lộ Nhân và Lộ Ất cũng chẳng thấy tăm hơi.

Giữa tiếng gào khóc cầu cứu, cô đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng nổi bật giữa đám đông—là Minh Văn. Hắn không chạy trốn mà lại xuyên qua đám người hỗn loạn, tiến thẳng về phía con quái vật.

Quái vật đột ngột khựng lại một chút, rồi hung tợn vung cánh tay dài chộp lấy hắn.

"Cẩn thận!"

Ninh Xán Xán kinh hãi hét lên, nhưng đã không kịp nữa.

Những móng vuốt sắc nhọn của quái vật lao đến trước mặt hắn, cuốn theo một cơn gió lạnh thấu xương.

Bàn tay phải của Minh Văn vẫn đang rỉ máu, những giọt huyết châu trượt xuống từ đầu ngón tay. Nhưng hắn không hề né tránh, chỉ khẽ gập đốt ngón tay lại—rồi nhẹ nhàng búng một cái.

………

Tiếng gió bỗng ngưng đọng.

Giữa không trung, cánh tay của quái vật cứng đờ giữa chừng, móng vuốt cong lại, chỉ còn cách Minh Văn chưa đầy mười centimet. Giữa những ngón tay run rẩy, hai mầm non xanh biếc xé toạc da thịt mà mọc ra, nở rộ một đóa hoa đỏ thẫm.

Chỉ trong chớp mắt, vô số chồi non tua tủa xuyên qua cơ thể quái vật, từng bông hoa xán lạn nối tiếp nhau bung nở. Gió nhẹ hòa với mùi máu tanh, một rừng hoa đỏ rực lan tràn, cuốn lấy thân thể khổng lồ vừa đổ sập xuống đất. Đó là một yến tiệc của máu thịt phân hủy và sự sống vừa sinh sôi—một vòng luân hồi của diệt vong và tái sinh.

Những cánh hoa đẫm máu rơi lả tả theo gió, để lại trong không khí mùi hoa thoảng qua, hòa lẫn với mùi rỉ sắt nồng đậm.

"……"

Trong bãi đỗ xe ngầm, những người vừa hoảng loạn tháo chạy giờ đều sững sờ tại chỗ. Họ ngơ ngác nhìn người thanh niên dưới màn đêm kia, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Trương Thừa Mính lặng lẽ lau mồ hôi lạnh.

Tuyệt quá… Đến mức này thì ai mới là quái vật đây?

Không gian rơi vào tĩnh lặng. Minh Văn cụp mắt xuống nhìn.

Tiểu hắc cầu đang co tròn trong lòng bàn tay hắn, toàn thân run rẩy. Lỗ hổng khủng khiếp trên cơ thể nó vẫn chưa khép lại, vết thương tiếp tục rỉ ra thứ chất lỏng nhàn nhạt, sền sệt. Nó đau đến mức co giật, nhưng vẫn bám chặt lấy ngón tay hắn bằng chiếc xúc tua biến dạng, quấn chặt không buông, giống như một con thú nhỏ không chốn dung thân, run rẩy liếm lên tay hắn, sợ hãi bị bỏ rơi một lần nữa.

Minh Văn khẽ thở dài, xoay người.

"Còn ai muốn bắt nạt nó nữa không?"

----------

Vợ chở vợ che =))))))))

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play