“Cái gọi là nguyên năng chính là nguồn năng lượng cơ bản giúp cơ giáp vận hành. Võ giả điều khiển cơ giáp chiến đấu, về bản chất chính là điều khiển dòng chảy của nguyên năng. Nói một cách đơn giản, chúng ta có thể xem ‘nguyên năng’ như ‘chân khí’, chỉ khác là ‘chân khí’ này không được lưu trữ trong cơ thể con người mà nằm bên trong cơ giáp...”

“Buổi học hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu từ tuyến năng lượng cơ bản, bao gồm cả cách vận hành nguyên năng và phương thức dẫn động sơ khai. Dù mỗi môn phái có cách sử dụng nguyên năng khác nhau, nhưng chung quy vẫn không thoát khỏi nguyên lý cốt lõi...”

Trên bục giảng, thầy giáo giảng giải đầy tâm huyết, nhưng phía dưới, đám học viên lại tỏ ra chẳng mấy hứng thú, bộ dạng ai nấy đều lơ đãng, mất tập trung.

Thầy giáo cũng không lấy làm lạ, bởi đây thực sự chỉ là kiến thức nền tảng. Có điều, giữa một đám học viên đang lơ đãng, một bóng dáng lại nổi bật hẳn lên. Khuôn mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng còn cúi xuống ghi chép, trông vô cùng chăm chú.

Thầy giáo trong lòng thấy an ủi, thầm nghĩ có vẻ bài giảng của mình cũng không đến nỗi quá nhàm chán…

Chỉ là, học viên duy nhất chăm chú nghe giảng này, trông có vẻ quen mắt?

Buổi học kết thúc, lớp vốn đã chẳng đông người nhanh chóng tản đi hết. Thẩm Di vẫn chưa rời đi, mà gọi thầy giáo đang chuẩn bị ra về lại.

“Thầy ơi, về phương thức song hành giữa cơ giáp và nguyên năng, chỗ này em vẫn chưa hiểu rõ…”

Thẩm Di lễ phép hỏi, rồi nêu ra một số điểm chưa nắm vững trong bài giảng.

Thầy giáo quan sát cậu vài giây, chần chừ nói: “Em là… Thẩm Di đúng không?”

Thẩm Di khẽ gật đầu.

Theo lẽ thường, với tư cách là thủ khoa đầu vào, những kiến thức cơ bản này lẽ ra cậu không thể không biết. Thầy giáo vẫn còn nhớ mang máng, trong kỳ thi nhập học, điểm lý thuyết của Thẩm Di gần như tuyệt đối. Nhưng ông cũng không nghĩ nhiều, ngược lại còn thầm khâm phục.

Nền tảng vững chắc, lại còn ham học hỏi, ngay cả những khóa học cơ bản cũng không hề lơ là. Không giống một số học viên khác, nền móng còn chưa vững đã vội vàng muốn học kỹ thuật điều khiển cơ giáp cao cấp, quá sức viển vông…

Không hổ danh là thủ khoa!

Là một người thầy, ông luôn có thiện cảm với những học viên ham học. Nghe vậy, ông cũng không giấu nghề, tận tình giải đáp mọi thắc mắc của Thẩm Di, bao quát cả quy tắc vận hành cơ bản của cơ giáp, phương thức điều động nguyên năng nền tảng, cùng với một số biến thể phi tiêu chuẩn.

Những kiến thức này giúp ích rất nhiều cho Thẩm Di, giúp cậu có cái nhìn sâu sắc hơn về chiến đấu bằng cơ giáp.

Dù trong ký ức của chủ cũ cũng có những nội dung này, nhưng ký ức suy cho cùng vẫn chỉ là ký ức, nó được hấp thụ và tiêu hóa dựa trên cách hiểu của chủ cũ. Đối với Thẩm Di bây giờ, cậu vẫn phải học lại từ nền tảng, tự mình xây dựng một hệ thống tư duy riêng.

Rời khỏi lớp học, Thẩm Di đến phòng huấn luyện trọng lực, hoàn thành bài tập thể chất dưới môi trường trọng lực gấp ba lần bình thường, bao gồm rèn luyện sức mạnh, độ linh hoạt của cơ thể và sự dẻo dai…

Trong mắt người khác, đây hiển nhiên là một cuộc sống vô cùng nhàm chán và khô khan. Ở thời đại cơ giáp thịnh hành, rất ít người còn bỏ nhiều thời gian vào những bài tập nền tảng này. Thay vì lãng phí thời gian vào đó, chẳng phải nên dành công sức nghiên cứu những kỹ thuật điều khiển cơ giáp cao cấp, hoặc học hỏi các chiêu thức nâng cao hào nhoáng hơn hay sao?

Nhưng đối với Thẩm Di, đây là con đường tất yếu. Nhà cao vạn trượng cũng phải xây từ nền móng. Dù cơ giáp có tăng cường sức mạnh con người đến đâu, thì mỗi động tác, mỗi chiêu thức trong chiến đấu chung quy vẫn phải do cơ thể thực hiện. Những bài tập mà người khác cho là nhàm chán, cậu lại tận hưởng từng khoảnh khắc, cảm nhận sự thay đổi của cơ thể dưới các điều kiện trọng lực khác nhau. Điều đó mang đến cho cậu cảm giác tiến bộ đã lâu không có.

Trở về ký túc xá, Thẩm Di tắm rửa sạch sẽ. Các khớp xương đau nhức dữ dội, báo hiệu cơ thể đã gần chạm đến giới hạn. Nhưng cậu không hề tỏ ra bất mãn, mà xoay người đi thẳng đến phòng mô phỏng thực tế ảo.

Khi ID 【Thanh Tước】 sáng lên, báo hiệu trạng thái trực tuyến, quảng trường livestream vốn đã chờ đợi từ lâu lập tức bùng nổ.

"Cậu ấy online rồi!"

"Thanh Tước? Ở đâu? Ở đâu?"

"Trời ạ, cuối cùng cũng onl! Không uổng công tôi đợi suốt cả ngày trong quảng trường livestream."

"Đoán xem hôm nay cậu ấy sẽ leo được bao nhiêu điểm? Tôi nhớ lúc off hôm qua đã đạt cấp Lưu Ly rồi thì phải?"

"Đúng vậy! Từ bậc Thanh Kim lên Lưu Ly, toàn bộ đều là chuỗi thắng! Với đà này, không chừng cậu ấy có thể thẳng tiến lên bậc Vô Song?"

"Không thể nào! Với hiệu năng của cơ giáp Vô Dung 001, đừng nói Vô Song, ngay cả lên bậc Tông Sư cũng khó như lên trời!"

Ngay khi Thẩm Di vừa đăng nhập, thứ đập vào mắt cậu là hàng loạt lời mời kết bạn và tin nhắn riêng gần như phủ kín tầm nhìn. Những tấm bảng trong suốt lơ lửng trước mặt, rối mắt đến mức chẳng biết nhìn vào đâu trước.

Nội dung tin nhắn thì đủ thể loại: có người muốn hẹn đấu, có kẻ muốn học hỏi kỹ thuật điều khiển Vô Dung 001, lại có cả một số chiến đội chìa cành ôliu, mời cậu thử nghiệm tuyển chọn...

Có điều, những đội này đa phần chỉ thuộc liên minh hạng thấp, thứ hạng cũng không cao. Dù sao thì các chiến đội mạnh thực sự đều rất cẩn trọng trong khâu tuyển chọn, chỉ dựa vào vài trận đấu thôi thì còn lâu mới đủ thuyết phục.

Thẩm Di tắt cửa sổ tin nhắn, rồi nhanh chóng tham gia hàng chờ ghép trận.

Đối thủ ở bậc Lưu Ly đều có trình độ nhất định, nhưng đối với Thẩm Di thì vẫn chưa thể tạo áp lực cho cậu.

Soạt—

Dưới ánh mắt của vô số người xem trên khán đài, cùng với vẻ mặt kinh hoàng của đối thủ, Thẩm Di nghiêng người né tránh đòn tấn công. Ngay sau đó, chốt cơ khí bên hông phát ra tiếng bật khẽ, lưỡi đao hợp kim sắc bén thoát vỏ, tựa như một tia sáng lướt xuống từ vết nứt trên bầu trời.

Đao quang nhanh đến mức mắt thường gần như không thể theo kịp quỹ tích.

Giây tiếp theo—

【Trận đấu kết thúc!】

Lưỡi đao hợp kim trở lại vỏ, chốt cơ khí khóa chặt. Thẩm Di cụp mắt xuống, nhẹ giọng: "Đa tạ."

Việc bổ sung kiến thức nền tảng về cơ giáp thực sự có ích với Thẩm Di. Ít nhất, khả năng kiểm soát giáp của cậu đã được cải thiện đáng kể so với trước.

Tuy nhiên, việc cậu có thể leo hạng thần tốc như chẻ tre thực ra không liên quan mấy đến cơ giáp. Đó hoàn toàn là sự áp đảo về mặt kỹ thuật.

Là "Võ Thần" được cả giới võ thuật cổ truyền ở thế giới cũ công nhận, về phương diện kỹ năng, Thẩm Di hiển nhiên đã đạt đến đỉnh cao. Chỉ cần liếc mắt, cậu đã có thể nắm bắt tốc độ ra chiêu, góc độ tấn công cũng như biến chiêu tiếp theo của đối thủ, thậm chí ngay lập tức nghĩ ra hàng chục cách đối phó.

Nhưng khi leo lên hạng cao hơn, cậu bắt đầu cảm nhận được một chút áp lực.

Nguyên nhân là do cậu vẫn còn xa lạ với hình thức chiến đấu bằng cơ giáp.

Thế giới này có đến hàng ngàn loại cơ giáp khác nhau, mỗi loại lại sở hữu đặc tính riêng biệt. Khi kết hợp với các trường phái võ học khác nhau, chúng có thể tạo ra vô số biến hóa.

Đã có vài lần, Thẩm Di bị thiệt thòi chỉ vì không quen thuộc với hiệu năng của cơ giáp đối phương. Đây cũng chính là điểm yếu mà cậu cần khắc phục nhất ở thời điểm hiện tại.

Rời khỏi buồng toàn tức, Thẩm Di liếc nhìn thiết bị liên lạc. Một giọng nói vô cảm từ trợ lý ảo Hổ Phách vang lên trong tai nghe:

"Bạn có một tin nhắn chưa đọc từ giảng viên khoa Cơ Giáp. Có muốn xem ngay không?"

Thẩm Di thoáng ngẩn ra, sau đó mở tin nhắn lên.

Dù là thủ khoa năm nay, nhưng bản thân nguyên chủ lại không có quá nhiều giao tiếp với các giảng viên của khoa Cơ Giáp.

Tin nhắn này được gửi từ Chung Thuận, chủ tịch giảng viên của khoa Cơ Giáp—chức vụ tương đương với trưởng khoa trong thế giới cũ. Nội dung đại khái là yêu cầu Thẩm Di đến văn phòng của ông trong hôm nay, dường như có chuyện quan trọng cần bàn.

Thẩm Di nhìn đồng hồ, trời vẫn chưa tối hẳn, văn phòng hẳn vẫn còn mở cửa.

Cậu cân nhắc một chút, quyết định thay đổi kế hoạch, không đến phòng huấn luyện trọng lực nữa mà chuyển hướng đi về phía văn phòng của Chung Thuận.

Thẩm Di vừa định giơ tay gõ cửa thì cánh cửa trước mặt bất ngờ mở ra.

Một thanh niên trẻ tuổi xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Người này trông có vẻ ngang tuổi Thẩm Di, không mặc đồng phục của học viện. Nhìn thấy Thẩm Di, hắn dừng lại một giây, sau đó nở một nụ cười:

"Cậu là… Thẩm Di, đúng không?"

Nụ cười của đối phương mang theo vẻ kiêu ngạo khó chịu, khiến Thẩm Di khẽ cau mày nhưng rất nhanh liền giấu đi biểu cảm. Cậu gật đầu:

"Là tôi."

"Chào cậu, tôi là học sinh mới chuyển trường."

Thanh niên kia vươn tay ra trước mặt cậu, nụ cười vẫn không đổi:

"Tôi tên là Chiêm Bạch Tuyền."

Chiêm Bạch Tuyền… họ Chiêm?

Thẩm Di lập tức nhớ đến chuyện mà Lý Tử Bình đã nói với cậu lúc sáng—học sinh chuyển trường từ tài phiệt nhà họ Chiêm.

Xem ra, chính là hắn rồi.

Thẩm Di lịch sự vươn tay ra, nhưng khi đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào đầu ngón tay đối phương, Chiêm Bạch Tuyền đã lập tức rút tay về.

Hắn thản nhiên lấy từ trong túi ra một tấm khăn lụa, chậm rãi lau ngón tay, động tác mang theo sự thờ ơ đến khó chịu.

"Xin lỗi nhé, tôi hơi bị sạch sẽ một chút." Chiêm Bạch Tuyền cười cười, sau đó nói tiếp: "Tôi từng nghe qua tên của cậu, Thẩm Di. Nghe nói cậu rất xuất sắc, là thủ khoa năm nhất của khóa này. Nếu có cơ hội, tôi cũng muốn học hỏi cậu thêm vài điều."

Thẩm Di hơi nhướn mày, đáp lại một cách thản nhiên: "Xin lỗi, có lẽ tôi không có thời gian."

Đối phương lắc đầu, như thể không nhận ra sự xa cách trong giọng điệu của cậu, tiếp tục nói: "Dùng thân phận dân thường mà vào được Học Viện Bắc Ca , lại không thuộc môn phái hay tài phiệt nào, vậy mà vẫn có thể giành lấy vị trí thủ khoa. Quả thật là rất có thiên phú đấy, Thẩm Di. Chỉ tiếc là..."

Hắn không nói hết câu, chỉ lướt ánh mắt đánh giá qua người Thẩm Di, rồi dứt khoát rời đi.

Lời nói thì vẫn khách sáo, nhưng cái thái độ kiêu ngạo kia lại rõ ràng đến mức khiến người khác không tài nào thoải mái nổi.

Rất nhanh sau đó, Thẩm Di liền hiểu được cái "chỉ tiếc" mà Chiêm Bạch Tuyền nói đến là gì.

"Suất tham gia giải đấu liên viện?"

Thẩm Di nhìn vị giảng viên trước mặt – Chung Thuận, rồi lặp lại câu hỏi: "Nhường cho cậu ta à?"

"Đúng vậy."

Chung Thuận gật đầu một cách tự nhiên: "Chiêm Bạch Tuyền là người thừa kế thứ ba của tập đoàn Chiêm thị, từ nhỏ đã được đào tạo bài bản về cơ giáp. Anh trai cậu ấy còn là thành viên của một chiến đội cấp A, từ nhỏ đã sống trong môi trường đó, nên kinh nghiệm chiến đấu với cơ giáp vô cùng phong phú. Lần này cậu ấy đến học viện Bắc Ca của chúng ta cũng là để giao lưu học hỏi, mà giải đấu liên viện chính là một cơ hội rất tốt để rèn luyện."

"Đây là quyết định của học viện sao?"

"Tôi là chủ nhiệm hệ cơ giáp, chuyện này tôi có thể tự quyết, không cần thông qua hội đồng học viện."

Chung Thuận vỗ nhẹ lên vai Thẩm Di, giọng điệu mang theo ý khuyên nhủ: "Giải đấu lần này rất quan trọng đối với học viện, chúng tôi mong muốn có thể giành được thứ hạng tốt nhất. Cậu vẫn còn trẻ, cần nhiều trải nghiệm hơn, năm nay không được thì năm sau vẫn còn cơ hội mà."

"Tất nhiên, tôi hiểu đây là một cơ hội quan trọng đối với các cậu..."

Chung Thuận đổi giọng, tiếp tục nói: "Thế nên, phía chúng tôi cũng sẽ đưa ra một số bù đắp cho cậu..."

Những lời này có thể lừa được đám nhóc non nớt, nhưng đối với Thẩm Di, nghe vào chỉ cảm thấy buồn cười.

Cái gọi là "bù đắp", nói thẳng ra chẳng qua chỉ là một khoản "phí lợi ích" để mua suất tham gia của cậu mà thôi. Chiêm Bạch Tuyền vừa mới đến, Chung Thuận đã có thể lập tức tước đoạt suất thi đấu của cậu để trao cho hắn, chắc hẳn cũng nhận được không ít lợi ích. Quả nhiên, tập đoàn Chiêm thị đúng là lắm tiền nhiều của, chỉ vì một suất tham gia giải đấu học viện mà cũng có thể huy động cả việc chuyển trường lẫn vung tiền thu xếp.

"Nếu tôi không đồng ý thì sao?" Thẩm Di nghiêng đầu, nhàn nhạt hỏi.

Chung Thuận không trả lời ngay, chỉ cầm cốc nước lên uống một ngụm, sau đó thản nhiên nói:

"Thẩm Di, đừng có bướng bỉnh, hãy đặt danh dự của học viện lên trên hết. Giải đấu lần này đâu phải chỉ tổ chức vì một mình cậu. Hơn nữa, suất tham gia cũng không nhất thiết phải thuộc về thủ khoa, chẳng qua trước đây không có ai phù hợp hơn nên mới chọn cậu thôi. Bây giờ đã có một ứng viên xuất sắc hơn, vậy tất nhiên phải có sự sắp xếp lại."

"À đúng rồi, cậu là sinh viên diện trợ cấp nhỉ?" Chung Thuận ra vẻ trầm ngâm, khẽ gật gù, "Suất trợ cấp học bổng của học kỳ sau, số người đăng ký cũng không ít đâu, tôi cũng đang đau đầu không biết nên cấp cho ai đây..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play