"Cạch—"

Khóa khoang buồng toàn tức bật mở, cửa khoang trượt ra, Thẩm Di bước ra ngoài.

Cậu thở ra một hơi dài, xoay cổ tay thả lỏng, trong đầu vẫn còn đang tua lại những trận chiến vừa rồi.

Lối chiến đấu bằng cơ giáp là một lĩnh vực cậu chưa từng tiếp xúc. Nhưng sau vài trận thực chiến, Thẩm Di đã có được mức độ thuần thục nhất định trong việc điều khiển cơ giáp. Đặc biệt, khi thử kết hợp cơ giáp với những lý niệm võ học cổ truyền từ kiếp trước, cậu đã tạo ra những biến hóa bất ngờ, như những tia lửa va chạm giữa hai thế giới khác biệt.

Dù trong mắt người khác, tốc độ tiến bộ của Thẩm Di đã đến mức đáng sợ, nếu bọn họ biết rằng kẻ vừa làm mưa làm gió trên đấu trường lại là một người lần đầu tiên tiếp xúc với cơ giáp, chắc chắn sẽ kêu lên rằng không thể nào. Nhưng tiêu chuẩn của Thẩm Di dành cho bản thân tuyệt đối không dừng lại ở mức này.

Giống như trận chiến thứ bảy vừa rồi, đối thủ là một cơ giáp đặc biệt giỏi sử dụng móc vuốt. Lẽ ra cậu hoàn toàn có thể tạo ra áp lực lớn hơn, buộc đối phương phải bộc lộ sơ hở dưới sức ép, sau đó dùng lối đánh cường công để chém gục hắn… Hoặc tận dụng khả năng khuếch đại của cơ giáp lên bản thân, dùng lối đánh du đấu để kéo dài nhịp độ, tìm ra khoảnh khắc thích hợp rồi tung ra đòn tất sát, không cho đối thủ chút cơ hội nào để thở hay phòng ngự.

Xét cho cùng, cậu vẫn chưa hoàn toàn nắm vững logic vận hành của cơ giáp, tư duy chiến đấu vẫn còn dựa trên chiến thuật võ cổ truyền kiếp trước. Nhưng ở thế giới này, nhờ có sự tồn tại của cơ giáp, các dạng chiến đấu đã trở nên phong phú hơn rất nhiều, cục diện trận đấu cũng có vô số biến hóa không lường trước được. Khi đối mặt với những đối thủ bình thường, có lẽ cậu vẫn có thể dựa vào kinh nghiệm kiếp trước cùng những chiêu thức tôi luyện qua bao trận mài giũa để giành chiến thắng. Nhưng nếu đứng trước một cao thủ hàng đầu của thế giới này—cậu chắc chắn sẽ chịu thiệt nặng nề.

Thẩm Di biến vòng tay thành ván trượt, tai nghe chụp đầu màu bạch kim bật ra màn hình ảo, hiển thị đường dẫn đến căng-tin. Trong đầu cậu đã bắt đầu tái hiện đủ loại giả lập chiến đấu, rà soát lại những sai sót có thể đã mắc phải trước đó

Bóng dáng thiếu niên lướt ván trượt xuyên qua khuôn viên trường thu hút vô số ánh mắt xung quanh. Dù Thẩm Di vẫn đang chìm trong dòng suy nghĩ, cơ thể cậu lại như một phản xạ bản năng mà điều khiển ván trượt dưới chân. Khả năng giữ thăng bằng và kiểm soát cơ thể đáng kinh ngạc khiến thân hình cậu tựa như cánh nhạn lướt gió, khiến ánh mắt mọi người vô thức dõi theo. Chỉ đến khi bóng dáng cậu khuất xa, họ mới hoàn hồn lại.

"Vừa rồi… là Thẩm Di?"

"Thủ khoa tân sinh  đó à? Kỹ thuật trượt ván ngầu thật."

"Xì, luyện cái này làm gì? Đúng là thích phô trương."

Là thủ khoa khóa mới, Thẩm Di cũng có chút danh tiếng trong Học viện Bắc Ca, không ít người nhận ra cậu. Nhưng bản thân chủ nhân cũ của cơ thể này vốn có tính cách khá cô độc, ngoài Lý Tử Bình ra thì gần như chẳng có mấy ai có thể nói chuyện được với cậu. Hơn nữa, thân phận trẻ mồ côi cũng khiến không ít người khó chịu với sự tồn tại của cậu.

"Hổ Phách."

"Có tôi đây, bạn học Thẩm Di."

"Có Thể giúp tôi liệt kê thời khóa biểu sắp tới không?." Thẩm Di hỏi.

Vừa dứt lời, một bảng thời khóa biểu lập tức hiện lên trên màn hình ảo trước mặt. Thẩm Di lướt mắt qua một lượt, rồi hỏi: "Muốn làm quen với cơ giáp thì có những khóa học cơ bản nào?"

Hổ Phách nhanh chóng đưa ra câu trả lời: "Về các khóa học nền tảng của cơ giáp, có ‘Phân Tích Chi Tiết Tuyến Đường Nguyên Năng’ của giáo sư Trương Hồng Phi, và ‘Ứng Dụng Cơ Bản Của Mô-đun Đa Tuyến Cơ Giáp’ do giáo sư Trần Bất Hối giảng dạy. Cần tôi đặt lịch cho cậu không?"

"Làm phiền rồi." Thẩm Di nói.

"Đây là trách nhiệm của tôi."

Cậu hiểu rất rõ điểm yếu hiện tại của mình. Những khóa học này đối với phần lớn mọi người trong thế giới này chỉ là kiến thức nền tảng đơn giản, thậm chí chỉ cần đăng ký là có thể nhận điểm miễn phí—một dạng khóa học "bảo hiểm điểm số". Nhưng với cậu lúc này, đó lại là nền móng quan trọng mà cậu cần nhanh chóng nắm vững.

Mặt khác, trong các trận đấu của 【Vịnh Võ】, cậu cũng nhận ra rằng trường lực của cơ giáp ảnh hưởng không nhỏ đến cơ thể. Cấp bậc cơ giáp càng cao, tác động từ trường lực càng lớn, đồng thời gánh nặng lên cơ thể cũng gia tăng theo. Nếu muốn điều khiển cơ giáp cấp cao, cậu tuyệt đối không thể lơ là việc rèn luyện thể chất.

Thẩm Di có mục tiêu rất rõ ràng. Về chuyện làm sao để mạnh hơn, không ai hiểu rõ hơn cậu.

Trên đường đến nhà ăn, cậu thu lại ván trượt, rồi bất ngờ chạm mặt một gương mặt quen thuộc.

"Thẩm Di!"

Lý Tử Bình nhìn thấy Thẩm Di, mắt lập tức sáng lên: "Hóa ra cậu ở đây à! Tôi tìm cậu khắp nơi, sao không bắt máy?"

Thẩm Di liếc qua lịch sử liên lạc, quả nhiên có vài cuộc gọi nhỡ: "Vừa rồi ở trong khoang toàn tức, không để ý."

"Tối nay mấy đàn chị tổ chức một buổi nhậu, định rủ cậu đi cùng…"

Thẩm Di lắc đầu: "Xin lỗi… tôi không uống rượu."

"Được rồi… mà thứ hạng cậu đánh tới đâu rồi?"

Lý Tử Bình hỏi: "Ở trong khoang toàn tức cả buổi chiều, chắc lên Quỳnh Ngọc rồi chứ?"

Cậu nhớ mang máng thứ hạng của Thẩm Di trước đây là Thanh Kim, cách Quỳnh Ngọc không còn xa. Với thực lực của Thẩm Di, một buổi chiều leo lên Quỳnh Ngọc đã là tốc độ tên lửa rồi. Hơn nữa, thời điểm này xếp hạng đang căng thẳng hơn trước, điểm số cũng khó tăng hơn nhiều.

"Lên rồi."

Không chỉ dừng ở Quỳnh Ngọc, cậu nhớ rõ trong ván đấu thứ tư, thứ hạng của mình đã sớm thăng lên Quỳnh Ngọc rồi. Trong 【Vịnh Võ】, điểm số bị ảnh hưởng bởi bậc xếp hạng của đối thủ và chuỗi thắng liên tiếp—chuỗi thắng càng dài, đối thủ được ghép cặp sẽ càng mạnh.

Đến lúc đăng xuất, thứ hạng của Thẩm Di đã vượt qua Quỳnh Ngọc và Phỉ Thúy, trực tiếp leo lên Lưu Ly—chỉ còn cách Tông Sư một vài bước chân nữa thôi.

Tốc độ này, đúng là kinh hãi.

"Tôi biết cậu có thể mà."

Lý Tử Bình cười nói: "Một buổi chiều mà leo hẳn nửa đoạn, không hổ là cậu! Cứ cái đà này, chắc hai ngày nữa là đạt tiêu chuẩn thi đấu liên giải luôn rồi. Mà này, cậu có xem diễn đàn hôm nay không? Chiều nay dân tình bàn tán dữ lắm về một cao thủ thần bí, dùng Vô Dung 001 đánh bại Đường Môn nhà Đường Úc! Má nó, quá điên luôn! Cậu cũng không tin đúng không? Tôi cũng không tin nổi đâu, nhưng rồi có người đăng video lên, tôi vừa xem mà suýt nữa rớt cằm! Vô Dung 001 đó! CMN quá sức hoang đường! Giờ ai cũng đang đoán xem người đó là ai..."

Lý Tử Bình ríu rít nói cả buổi, nhưng Thẩm Di chẳng nghe lọt một chữ nào. Cậu vừa gật đầu cho có lệ, vừa nhìn chằm chằm vào thực đơn của căn tin, trong mắt ngoài chuyện "ăn cơm" ra thì chẳng có gì khác.

"À đúng rồi."

Lý Tử Bình bỗng nhớ ra điều gì đó: "Cậu nghe chưa? Hai hôm nay Học Viện Bắc Ca có một sinh viên mới chuyển tới, hình như bối cảnh không tầm thường đâu."

Thẩm Di ngẩng đầu: "Lợi hại không?"

"…Hình như cũng được?"

Lý Tử Bình gãi đầu: "Nghe nói là người của tài phiệt Chiêm thị , quan hệ cứng lắm."

Thẩm Di lục lại trí nhớ, nghi hoặc: "Chiêm thị tài phiệt… sao lại tới Học Viện Bắc Ca ?"

"Tôi cũng thấy lạ. Nhưng có người bảo rằng giải đấu liên viện lần này sẽ có không ít quản lý chiến đội đến xem, nếu biểu hiện nổi bật, có khi còn được ký hợp đồng trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp luôn ấy chứ… Không biết tin này có đáng tin không, nhưng nếu tên tân sinh kia nhằm vào mục tiêu đó, thì cậu cẩn thận một chút đi."

Là sinh viên thủ tịch của khóa này, Thẩm Di đương nhiên là tuyển thủ đại diện Học Viện Bắc Ca  tham gia giải đấu liên viện—điều này đã được quyết định ngay từ khi giải đấu vừa được lập kế hoạch. Nhưng dù sao cũng chỉ là một giải đấu liên viện, có cần thiết phải làm lớn chuyện như vậy không?

Học Viện Bắc Ca  là một trong những học viện hàng đầu của Thượng Kinh, nhiều sinh viên xuất sắc sau khi tốt nghiệp đều gia nhập chiến đội, nhưng phần lớn chỉ dừng lại ở các chiến đội hạng dưới.

Nói đến đây, không thể không nhắc đến cơ cấu của Liên Minh Cơ Giáp. Tuy đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng giữa tuyển thủ và tuyển thủ vẫn có sự khác biệt rõ rệt. Chiến đội cấp D, cấp C, cấp B thuộc liên minh hạng dưới, còn chiến đội cấp A và cấp S mới thuộc liên minh hạng trên, mà chế độ đãi ngộ giữa hai liên minh này hoàn toàn khác biệt.

Lấy giải đấu cúp Thế Vịnh sắp tới làm ví dụ, chiến đội hạng trên không cần vòng tuyển chọn, mặc nhiên sở hữu suất tham gia giải đấu, còn chiến đội hạng dưới thì phải trải qua những vòng đấu khốc liệt, phải vượt qua hàng vạn đối thủ, đánh bại vô số người tài, mới có thể tranh giành một suất tham dự.

Chiến đội hạng trên có yêu cầu cực kỳ khắt khe đối với tuyển thủ, gần như không bao giờ cân nhắc sinh viên từ các học viện. Trên thực tế, phần lớn thành viên của các chiến đội hạng trên đều là những tinh anh được bồi dưỡng từ các môn phái lớn.

Trong thế giới này, nếu ví chiến đội hạng trên như các tập đoàn thuộc top 500 thế giới, thì môn phái chính là những trường đại học danh tiếng hàng đầu—môn phái đào tạo nhân tài, sau đó đưa họ vào chiến đội chuyên nghiệp, còn tuyển thủ sau khi nổi danh và thu về lợi ích khổng lồ từ các giải đấu lại tiếp tục góp phần nâng cao danh tiếng và thực lực của môn phái.

Từ khi đặt chân đến thế giới này, mục tiêu của Thẩm Di đã rất rõ ràng: tìm kiếm đột phá và giao đấu với những tuyển thủ mạnh của thế giới này. Đối với cậu, việc quan trọng nhất lúc này là làm quen với cách chiến đấu bằng cơ giáp, chứ không phải giải đấu liên viện.

Dù có giành được suất vào Liên Minh Cơ Giáp thông qua giải đấu liên viện, cậu cũng chỉ có thể bắt đầu từ chiến đội hạng dưới. Mà muốn leo từ liên minh hạng dưới lên liên minh hạng trên, không chỉ gian nan mà còn mất rất nhiều thời gian. Nếu có thể, Thẩm Di muốn bước thẳng vào chiến đội hạng trên ngay từ đầu.

Hai người trò chuyện đơn giản trong nhà ăn, Thẩm Di cũng đã chọn xong phần ăn của mình.

“Hả? Cậu chỉ ăn thế này thôi à?”

Lý Tử Bình nhìn chằm chằm vào khay thức ăn trước mặt Thẩm Di, vẻ mặt đơ ra như hóa đá.

Ức gà luộc, bông cải xanh, nửa ổ bánh mì nguyên cám, và một chai dịch dinh dưỡng năng lượng cao có vị khó nuốt tả không nổi…

Đây mà là đồ ăn cho người sao?!

Là tân sinh thủ tịch, cơ thể nguyên chủ dĩ nhiên không thể nào yếu ớt. Trên thực tế, các chỉ số thể chất của nguyên chủ đã thuộc hàng xuất sắc so với những người cùng tuổi. Nhưng trong mắt Thẩm Di, như vậy vẫn còn xa mới đủ.

Một võ giả đủ tiêu chuẩn, cơ thể phải giống như một cỗ máy vận hành chính xác đến từng chi tiết, không thể có bất kỳ sai sót nào. Mật độ xương, sợi cơ, thậm chí cả những điểm phát lực nhỏ nhất cũng cần được rèn luyện đến mức hoàn hảo.

Thẩm Di đã lên một kế hoạch chi tiết cho bản thân, bao gồm cả mức năng lượng và protein cần nạp mỗi ngày. Với cậu, đây đã là thói quen ăn sâu vào máu, ở kiếp trước cũng vậy.

Nhưng trong mắt Lý Tử Bình, chuyện này đúng là không thể hiểu nổi...

Cậu ta há hốc mồm, trơ mắt nhìn Thẩm Di lạnh lùng, dứt khoát ăn sạch khẩu phần ăn có hương vị đáng ngờ trước mặt, sau đó đứng dậy thu dọn khay.

“Cậu đi đâu đấy?” Lý Tử Bình ngẩn ngơ hỏi.

Thẩm Di không quay đầu lại: “Phòng huấn luyện trọng lực.”

“...Giờ này á?!”

Lý Tử Bình nhìn theo bóng lưng Thẩm Di, đột nhiên cảm nhận được khoảng cách khủng khiếp giữa người với người.

Cậu ta ngửa đầu dựa vào ghế, khẽ thở dài: “Ba nó ơi, con trai chúng ta chăm chỉ quá rồi.”

Nam sinh cao to vạm vỡ ngồi cạnh: “…”

Lại là cậu nữa à?

Không phải ảo giác đâu, Thẩm Di thực sự khác hẳn so với trước đây…

Lý Tử Bình nghĩ thầm.

Bây giờ, Thẩm Di mang đến cho người khác một cảm giác… thuần túy hơn hẳn.

Cậu như một người chỉ tập trung vào mục tiêu duy nhất, bước thẳng về phía trước mà không bị bất kỳ thứ gì làm xao nhãng. Nếu nói Thẩm Di trước đây giống như một thanh kiếm thô chưa qua mài giũa, vẫn còn mang theo nét non nớt rõ ràng, thì hiện tại, cậu đã hóa thành tuyệt thế bảo kiếm giấu trong vỏ, chưa rút ra đã khiến người ta cảm nhận được khí thế sắc bén khó che giấu.

Lý Tử Bình xoa cằm, gật gù: "Con trai lớn rồi, biết chăm chỉ rồi, bậc cha mẹ như chúng ta cũng phải tạo ra một môi trường phát triển thật tốt cho con chứ... Đúng không, ba nó?"

Nam sinh cao to vạm vỡ giật giật khóe miệng: "...Không phải, rốt cuộc cậu bị gì đấy?"

Lúc này, trên diễn đàn【Vịnh Võ】, một bài đăng đã lặng lẽ leo lên top đầu, chỉ trong vòng vài tiếng ngắn ngủi, lượng nhấp chuột đã bùng nổ, chiếm trọn trang chủ mục hot.

【Truyền kỳ về Vô Dung 001? Leo từ Thanh Kim lên Lưu Ly trong bốn giờ với chuỗi thắng hoàn hảo! Cao thủ chơi acc phụ hay thiên tài ẩn thế?】

Lúc đầu, bài viết này không thu hút quá nhiều sự chú ý. Vì phản ứng đầu tiên của hầu hết mọi người khi nhìn thấy nó là: "Đùa hả?" Vô Dung 001? Chiếc giáp trắng tinh bị chế giễu là "đến chó còn chê", có thể leo lên Thanh Kim đã là kỳ tích, lại còn bất bại lên tận Lưu Ly?

Rõ ràng là câu view!

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cơ thể lại rất thành thật, ngón tay không kìm được mà nhấn vào bài viết.

Cho đến khi xem xong đoạn video đính kèm bên trong, toàn bộ người xem chỉ còn ba chữ trong đầu:

—— Gặp quỷ rồi.

Như mọi người đã biết, Vô Dung 001 là một mẫu giáp đời đầu, so với những mẫu giáp đặc trưng của các môn phái, mỗi loại đều có ưu điểm riêng, thì Vô Dung 001 chỉ có thể dùng từ "tầm thường" để miêu tả.

Ngoại trừ thiết kế trông có vẻ đẹp mắt, nó gần như không có bất kỳ điểm sáng nào khác.

Thế nhưng, chính một bộ giáp cũ kỹ như vậy lại có thể đánh bại hàng loạt mẫu giáp trứ danh của các đại môn phái?

Hơn nữa, đối thủ cũng không phải hạng xoàng.

Mộc Tuấn Tài của Kim Chung Môn, Thích Lục Dung của Bôn Lôi Sơn Trang… Đều là những cao thủ có tiếng. Thậm chí ngay cả thiên tài trẻ tuổi của Đường Môn – Đường Úc cũng bị đánh bại!

"Thật sự không phải chiêu trò quảng cáo? Đường Úc mà cũng thua? Thua một con Vô Dung 001 á? Giả chứ?"

"Bác trên chưa tỉnh ngủ hả? Nhà nào đủ tiền thuê nổi người của Đường Môn đi tạo chiêu trò vậy? Đây là mất mặt cả Đường Môn đấy, dù có trả bao nhiêu cũng không làm đâu!"

"Chỉ cần xem video là hiểu ngay, chứ chả ai nói ra được câu này. Chiêu đao đó như rồng bay rắn lượn, ra tay dứt khoát gọn gàng. Không có mười năm tám năm kinh nghiệm thì làm sao đánh nổi?"

"Nghe giọng thì còn rất trẻ… chẳng lẽ từ trong bụng mẹ đã bắt đầu luyện đao?"

"Đệt, không dùng bất kỳ tính năng đặc biệt nào của cơ giáp, hoàn toàn thắng bằng kỹ thuật võ, nền tảng này sâu vãi chưởng… Rốt cuộc là đệ tử môn phái nào vậy?"

"Bác hỏi đúng trọng tâm rồi đấy… Có ai nhìn ra đao pháp của cậu ta thuộc môn phái nào không?"

"…Không nhận ra."

"Tôi cũng không. Hình như có chút bóng dáng của Thánh Đao Môn, lại có chút gì đó giống Tuyết Ảnh Đao… ermmmm… Quái thật."

"Nếu xét riêng về kỹ thuật, chắc chắn đã đạt trình độ thành viên chiến đội cấp A rồi. Không lẽ là át chủ bài bí mật do chiến đội nào đó bồi dưỡng năm nay?"

Cộng đồng mạng càng đào càng thấy hứng thú, thi nhau để lại bình luận trong bài viết, đẩy độ nóng của chủ đề này lên một tầm cao mới.

Trong thời đại này, đối với các môn phái lớn và chiến đội, danh tiếng đồng nghĩa với lợi ích thực tế. Bất cứ nơi nào xuất hiện thiên tài đáng gờm, họ sẽ lập tức được đẩy ra ánh sáng, bởi vì đây chính là minh chứng cho thực lực, thậm chí còn ảnh hưởng trực tiếp đến giá trị cổ phiếu của các chiến đội. Không có lý do gì để giấu giếm hay che đậy.

Vậy mà bây giờ, trong [Vịnh Võ] lại đột nhiên xuất hiện một nhân vật phá vỡ quy tắc như thế—trẻ tuổi, bản lĩnh thâm sâu, lại sử dụng thứ cơ giáp bị xem là vô dụng như "Vô Dung 001". Từng chiêu từng thức không thể phân biệt thuộc về môn phái nào, kéo độ hot của chủ đề lên cực hạn. Giữa thời điểm cận kề mùa giải, ngày càng có nhiều người tham gia vào cuộc thảo luận, khiến vô số ánh mắt đổ dồn vào ID đầy bí ẩn: 【Thanh Tước】.

Trong lòng tất cả mọi người chỉ có một câu hỏi:

Hắn… rốt cuộc là ai?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play