“Thánh thượng một lòng khổ tâm, là thần đệ ngu dốt vô năng.” Cơ Vị Tưu cúi đầu đứng yên, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng: “Thần đệ phụ lòng Thánh ân, tự nguyện xin giáng tước, xuất gia tu hành tại Thanh Phong quán, ngày đêm cầu phúc cho Thánh thượng và mẫu hậu.”
Cơ Tố dường như không nghe thấy, vẫn chăm chú vào văn án trước mặt. Cơ Vị Tưu đứng lặng, chờ đợi hồi đáp.
Cậu đã nghĩ thông suốt rồi. Cậu không chơi nữa, thế đã được chưa? Thanh Phong quán là ngôi đạo quán Hoàng gia, từ thời Tiên đế đã được xây dựng, dù nay không còn được chú trọng nhưng vẫn có thể khôi phục lại. Cậu vào đó trồng vài khóm hoa, dưỡng tâm tu hành, cùng lắm thì lạnh lẽo cô tịch một chút, ra ngoài không tiện thôi, nhưng ít ra vẫn còn tốt hơn sống ở Yến Kinh này trong cảnh nơm nớp lo sợ, đi trên băng mỏng.
Cậu lặp lại một lần nữa: “Thần đệ phụ lòng Thánh ân, tự nguyện xin giáng tước, xuất gia tu hành tại Thanh Phong quán, ngày đêm cầu phúc cho Thánh thượng và mẫu hậu.”
Cơ Tố viết xong nét bút cuối cùng, nhẹ nhàng đặt bút xuống: “Đây là kết quả sau ba ngày suy nghĩ của đệ sao?”
“Phải!” Cơ Vị Tưu dứt khoát đáp: “Thần đệ đã chán ghét sự phồn hoa của Yến Kinh, chỉ mong được chìm đắm trong non sông.”
Cơ Tố cụp mắt nhìn cậu. Ba ngày đóng cửa trong điện, hôm nay gặp lại, cậu đã gầy đi trông thấy. Giọng Cơ Tố vẫn bình thản như cũ: “Đệ đang trách trẫm?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play