Hai huynh đệ bị ép phải ăn hết bữa cơm này, còn phải giả vờ ra dáng huynh đệ tình thâm, Cơ Vị Tưu ăn nhiều nên đau bụng, thấy mặt mày Cơ Tố trông vẫn bình thường, tự dưng thấy ghét hắn! Trong lòng cậu thầm khinh thường, nếu không phải vì mẹ già, ai chịu ăn chung một bàn với hắn?
Sau khi ăn xong, Tiểu Trác công công dâng thuốc lên. Cơ Vị Tưu đưa mắt nhìn rồi nói: “Để sang một bên, đợi nguội chút rồi uống.”
Thái hậu nương nương nhíu mày không tán thành: “Thuốc nguội thì dùng kiểu gì? Dược tính đã mất hết rồi còn đâu! Mau uống đi kẻo nguội... Nhìn sắc mặt trắng bợt của con xem, người không biết còn tưởng Hoàng huynh con đang ngược đãi con đấy!”
“Mẫu hậu.” Cơ Vị Tưu bất đắc dĩ gọi một tiếng, cũng không nói đúng là có chuyện như vậy, cậu đành phải uống thuốc, thuốc kia vốn có vị tanh, đắng, chua, còn có chút ngọt, Cơ Vị Tưu bóp mũi đổ vào trong miệng, cố gắng đè lưỡi xuống để tránh nếm phải mùi vị khiến người ta buồn nôn kia.
Khuôn mặt của Thái hậu nhăn lại như quả mướp đắng khi bà thấy cậu uống thuốc. Bà hỏi Cơ Tố: “Lão đại, có chuyện gì vậy? Tại sao A Tưu lại uống thuốc?”
Dù sao thì cũng là con trai ruột của mình, dù do sức khỏe không tốt nên giao cho con cả chăm sóc, nhưng mỗi khi có thời gian rảnh thì bà cũng sẽ đến thăm, sao lại không biết Cơ Vị Tưu ghét uống thuốc chứ? Cậu thà uống thuốc viên mười ngày nửa tháng còn hơn uống thuốc sắc bảy ngày.
Cơ Tố tỏ vẻ bình thường: “Bẩm mẫu hậu, tại A Tưu không quen khí hậu thôi, nó vừa về đến là con đã nhờ Hồ Thái y chữa trị cho nó rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play