Trong lòng Khánh Hỉ công công giật thót, ngay sau đó liền nháy mắt ra hiệu cho đám cung nhân để mọi người nhanh chóng rút lui. Có câu nói thất lễ chớ nhìn, thất lễ chớ nói, bất kể hai vị kia làm gì thì đám cung nhân cũng không thể nhìn chằm chằm, còn không mau rời đi?
Lúc này Cơ Vị Tưu vẫn hồn nhiên không biết gì cả. Không phải cậu cố tình đùa giỡn đối phương, chẳng qua cậu vừa lúc cầm trúng tay đối phương nên thuận miệng khen một câu thế thôi.
Cậu phát hiện bàn tay nắm trong tay mình hơi động đậy như thể muốn rút ra, cậu ngẫm lại gần đây thái độ của ca ca mình quá kỳ lạ, nên mình phải mau chóng chứng thực lại danh tiếng hoang đường kia mới được. Thế là cậu lại nắm chặt bàn tay kia, trêu ghẹo: “Coi chừng làm ta ngã đấy~”
Dù sao này sẽ ra sao thì bây giờ cũng không thể một ngày tiến ngàn dặm được. Nếu ca ca cậu vừa nhắc nhở mà cậu đã đột nhiên trở nên anh minh thần võ, thông minh tuyệt đỉnh, vậy chẳng phải đang nói rằng trước kia cậu chỉ lừa gạt ca ca thôi sao? Thế thì khác nào tội khi quân?
Hoang đường thì cùng lắm chỉ bị răn dạy hai câu, bị đánh mấy cái. Còn khi quân thì nhiều nhất sẽ chịu một vạn đao chém xuống. Cơ Vị Tưu vẫn phân biệt được bên nào nặng, bên nào nhẹ.
Chủ nhân của bàn tay kia không giãy dụa nữa.
Cơ Vị Tưu được đằng chân lân đằng đầu vịn cánh tay đối phương, đầu ngón tay đặt lên ống tay áo đối phương, đột nhiên cậu cảm thấy là lạ nên không khỏi vuốt ve ống tay áo, lẩm bẩm: “Hình thêu này…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT