Cơ Vị Tưu chột dạ, ánh mắt lảng tránh, hai tay giấu trong tay áo cũng không nhịn được mà bứt sợi chỉ trên đường may, không dám đối diện với ca ca mình.
Cậu đâu có ngu, ca ca vừa để cậu xem tấu chương từ trăm năm trước, vừa từng bước dạy cậu cách phân tích, chắc chắn không phải để cảnh cáo cậu. Huống hồ, cậu cũng không làm gì đáng để ca ca cảnh cáo.
Cậu hiểu rõ ca ca mình - nếu muốn cảnh cáo ai, huynh ấy chưa bao giờ mất công như vậy. Chỉ cần buông một câu, để đối phương tự về ngẫm nghĩ, hoặc thậm chí chẳng nói một lời, lĩnh ngộ không được thì chết cũng là đáng đời. Người muốn làm cận thần của Thiên tử nhiều không đếm xuể, thiếu một kẻ cũng chẳng sao.
“Ngẩng đầu lên.” Cơ Tố hừ lạnh một tiếng. Cơ Vị Tưu phản xạ nhanh hơn cả suy nghĩ, lập tức ngẩng phắt đầu lên, nhưng ngay sau đó liền bị ánh mắt của Cơ Tố nhìn đến nỗi toàn thân rét lạnh. Cơ Tố lạnh giọng: “Qua đây!”
Da đầu Cơ Vị Tưu tê rần, nhưng vẫn phải từng bước tiến lại bên cạnh long tọa. Chỉ nghe “keng” một tiếng vang giòn, ngự bút bị bàn tay thon dài, trắng nõn của Cơ Tố đập mạnh xuống mặt bàn. Sự tức giận của hắn không cần nói cũng rõ, thế nhưng dáng vẻ vẫn vô cùng bình thản. Hắn chậm rãi nói: “Thụy Vương tôn quý như vậy, trẫm đâu dám tùy tiện động đến?”
Ngữ điệu chua chát đầy mỉa mai, khiến Cơ Vị Tưu lạnh toát cả người, theo bản năng đáp ngay: “Quý đến đâu cũng không bằng Hoàng huynh. Mạng của ta là Hoàng huynh ban cho, bất cứ lúc nào Hoàng huynh muốn, đều có thể lấy đi.”
“Câm miệng.” Cơ Tố lạnh lùng quát: “Nếu trẫm còn nghe thấy những lời như vậy lần nữa, đời này đệ khỏi phải rời khỏi Hoàng cung.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play