Cơ Tố trầm mặc trong giây lát, sau đó chậm rãi rút tay về. Cơ Vị Tưu không kiên nhẫn hừ nhẹ một tiếng, rồi lại vùi đầu vào lòng bàn tay hắn, ép sát thêm một chút, cảm thấy đủ chặt chẽ rồi mới chịu yên lặng.
Làn da mịn màng ấm áp áp vào lòng bàn tay hắn, phập phồng theo nhịp thở. Hơi thở mang chút ẩm ướt phả lên cổ tay hắn, ngưa ngứa. Hai chữ “vô lễ” lượn lờ nơi đầu lưỡi, nhưng khi ánh mắt hắn lướt qua gương mặt tái nhợt kia, rốt cuộc vẫn không nói ra.
Lẽ ra cậu có thể đã không bị trúng độc. Chuyện này đối với cậu chẳng khác nào tai bay vạ gió. Trong Thanh Huyền vệ có nội gián, không phải hắn không biết, chỉ là khi ấy lòng dạ hắn quá cứng rắn. Mà giờ đây, lại trở nên mềm lòng.
Hắn vốn là người dám nắm lấy cũng dám buông bỏ. Nếu hiện tại đã không nỡ buông tay, vậy thì cứ nắm lấy thôi.
Cơ Tố khẽ cười, lấy chiếc gối dài bên cạnh, nhét vào lòng Cơ Vị Tưu, tiện thể nâng mặt cậu lên, để cậu tựa vào gối rồi nhẹ nhàng rút tay ra. Động tác ấy nhanh đến mức không hề đánh thức người vẫn đang say ngủ. Cơ Tố thuận tay kéo tấm chăn bên cạnh đắp cho cậu, sau đó mới xoay người sang chiếc ghế dài bên cạnh chợp mắt một lát.
Bên ngoài vách ngăn, Khánh Hỉ công công ra dấu im lặng, đám người hầu ngoài cửa đồng loạt cúi đầu hành lễ rồi tản về vị trí của mình. Tiểu Trác công công nhìn theo, do dự hỏi: “Sư phụ, vậy… con có nên vào không ạ?”
“Vào cái gì mà vào! Không có mắt à!” Khánh Hỉ công công vung cây phất trần, gõ một cái lên đầu hắn ta, hạ giọng trách: “Cũng đâu phải ngày đầu tiên ngươi đến ngự tiền hầu hạ! Khi Thánh thượng đang chợp mắt trong phòng thì không được có người, ngươi không biết à?! Còn không mau ra ngoài cửa đứng trông!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play