Toàn bộ Hoàng cung tĩnh lặng như tờ, cung nhân như những hồn ma lặng lẽ băng qua tòa cung điện hùng vĩ nguy nga. Dường như họ không cần thở, ngay cả tiếng y phục cọ xát cũng không nghe thấy.
“Cửu điện hạ... điện hạ! Ngài chậm lại thôi!” Lão thái giám mặt đầy nếp nhăn, tên là Thụy Hỉ, đang chạy chậm theo sau một bóng dáng nhỏ bé. Gió thổi tung những tấm màn trắng treo dưới hành lang, khiến chúng lượn lờ như những hồn ma, không hiểu sao lại đem đến cảm giác âm u quỷ dị, làm người ta không khỏi lạnh sống lưng.
Lão thái giám thấy Cửu điện hạ chạy quá nhanh, muốn vươn tay ra cản lại nhưng lại không dám. Cho dù Cửu điện hạ có nhỏ đến đâu thì vẫn là điện hạ, hôm nay nếu ông ấy dám vươn tay ngăn cản, Thái tử điện hạ nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ấy.
Không lâu sau đó, Cửu điện hạ cũng không chạy nổi nữa. Từ cung Phượng Loan chạy một mạch đến tận điện Thái Cực ở phía Tây là đã quá sức đối với cậu rồi. Cậu tựa vào cột nghỉ ngơi một lát, có phần cáu kỉnh mà nói: “Không được đuổi theo ta nữa!”
Thụy Hỉ cũng dừng lại, vừa thở hổn hển vừa cố gắng nặn ra một nụ cười lấy lòng: “Điện hạ, xin ngài đừng đi vào trong nữa... Long thể của Thánh thượng chưa lành, lỡ làm phiền Thánh thượng, bị ngài ấy trách phạt thì biết làm sao đây?”
Cửu điện hạ dửng dưng gật đầu, nhưng miệng lại nói chắc như đinh đóng cột: “Không, ta nhất định phải vào thăm phụ hoàng.”
Đầu Thụy Hỉ toát mồ hôi nhễ nhại. Ông ấy liếc sang hai bên cung đạo, nhìn những thị vệ đứng im lặng như những khúc gỗ, trong lòng giận đến phát run. Bọn họ chết hết rồi hay gì? Chỉ cần có người đứng ra ngăn lại, ông ấy còn có thể nhân cơ hội khuyên Cửu điện hạ quay về!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT