Phản ứng đầu tiên của Cơ Vị Tưu là... xong rồi, hồ nước này không thể dùng nữa. Phản ứng thứ hai mới là may mà cậu kêu kịp, chứ không là nhóc con này khỏi giữ được mạng.
Nhưng cậu vẫn có cảm giác... nhóc con này sắp toang rồi.
Bởi vì sắc mặt Cơ Tố thoạt nhìn không mấy dễ chịu. Các cung nhân quỳ rạp trên mặt đất, không ai dám hó hé nửa lời. Trong điện chỉ còn lại tiếng nước lay động, phảng phất như thời gian đã đông cứng. Chỉ một thoáng sau, băng vỡ, con báo đen kêu một tiếng thảm thiết rồi chìm xuống nước, nước bắn tung tóe. Nếu nó biết nói tiếng người, chắc chắn giờ này nó đã gào lên: Cứu mạng! Ta không biết bơi!
Cơ Vị Tưu vội nói: “Còn không mau cứu người... cứu mèo đi!”
Nhờ có câu này, đám cung nhân như sống lại, lập tức xuống nước vớt con báo đen lên.
Cơ Vị Tưu lấy một bộ y phục sạch sẽ từ bên cạnh rồi khoác lên người Cơ Tố, tiện thể nhận lấy thanh kiếm trong tay hắn rồi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, nói: “Hoàng huynh, chúng ta đi thay y phục trước đi.”
Cơ Tố gật đầu, bước vào phòng trong cùng Cơ Vị Tưu. Mãi đến khi thay y phục sạch sẽ ấm áp xong, hắn vẫn không tỏ vẻ muốn trách phạt đám cung nhân, khiến Cơ Vị Tưu vô cùng ngạc nhiên. Thật ra cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để xin tha cho đám cung nhân rồi. Nếu kẻ xông vào đây là một thích khách xuất quỷ nhập thần thì còn có thể nói là khó đề phòng, nhưng thứ xông vào lại là một con báo, nếu không trách tội cung nhân thì còn trách ai?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT