Ngủ riêng là chuyện không thể rồi. Cơ Vị Tưu vin vào cái cớ đang bệnh mà thành công ép được Cơ Tố phải đi tắm lần hai, còn mình sung sướng đi ngủ, cảm thấy ngày mai mình sẽ lành bệnh ngay.
Đến khi tỉnh dậy, cậu nằm trong lòng Cơ Tố ngáp một cái, ngước mắt lên nhìn bầu trời bên ngoài, thốt lên lời cảm thán từ tận đáy lòng cảm thán, rốt cuộc khi nào mình mới không cần đi làm nữa đây?
Cậu vẫn còn chỗ trông cậy, nhưng còn Cơ Tố thì hoàn toàn không có chỗ trông cậy nào hết. Nghề này của hắn là phải làm cả đời, trừ phi hắn thoái vị, hoặc là triều đình xong đời, không thì Cơ Tố phải đi làm tới khi chết mới thôi.
Cơ Tố vẫn chưa ngủ dậy, bởi vì bị cậu cuốn mất hơn nửa tấm chăn nên lồng ngực của hắn lõa lồ bên ngoài, dù có địa long thì làn da vẫn lành lạnh… Vạt áo đơn bị hở ra cũng là do Cơ Vị Tưu làm. Cơ Vị Tưu nhớ rõ khi mình ngủ thiếp đi, Cơ Tố vừa tắm xong trở về đã tiện tay ôm cậu vào lòng, còn mình thì trong lúc mơ màng đã tự tay kéo tung áo hắn ra.
Cậu kề mặt lên lồng ngực Cơ Tố. Nhịp tim của hắn đập thình thịch lên màng nhĩ của cậu, cậu men theo vạt áo của Cơ Tố mà nhìn xuống rãnh cơ bụng rõ ràng kia, sau đấy chợt nghĩ tới điều gì đó khiến vành tai nóng ran lên.
… Cũng không thể trách cậu được.
Sao Cơ Tố vẫn chưa tỉnh nhỉ? Cơ Vị Tưu không nhịn được mà chọc lên cơ bụng Cơ Tố, quả nhiên khi chọc lần thứ hai, cậu đã bị Cơ Tố cầm cổ tay. Cơ Vị Tưu ngước lên nhìn: “Hoàng huynh, huynh tỉnh rồi à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play