“Thánh thượng, tiểu điện hạ đang...” Khánh Hỉ công công quan sát vẻ mặt của Cơ Tố nhưng tình cờ lại chạm mắt với hắn. Trong ánh mắt đó là sự biến đổi muôn trùng như gió bão, tưởng chừng đó là sự yên ả trước khi giông tố kéo đến.
Khánh Hỉ công công không tỏ vẻ gì, chỉ cúi người một cách tự nhiên. Cơ Tố đặt bức thư lên án kỷ, hỏi: “Hiện giờ Thụy Vương gia đang ở đâu?”
Khánh Hỉ công công cúi người đáp: “Điện hạ đã rời Tuyền Châu vào hoàng hôn ba ngày trước, tính thời gian thì ngài ấy đã ra khỏi phạm vi phủ Tuyền Châu rồi ạ.”
“Đêm hôm qua, nô tài nhận được thư từ bồ câu đưa tin. Trong thư báo rằng tiểu điện hạ vẫn ổn, ngài ấy lại tìm được đồ ăn gì đó, đang sắp xếp để mang về ạ.”
“Nó dám.” Cơ Tố lạnh lùng nói: “Nó cứ thử bừa bãi nữa xem.”
Khánh Hỉ công công gật đầu lia lịa: “Vâng vâng vâng... Tiểu điện hạ cũng biết chừng mực ạ.”
Cơ Tố cúi đầu, cầm bút ngâm mực, viết mấy nét rồi đặt bút xuống không thèm quan tâm. Khánh Hỉ công công nịnh nọt cười tươi, nói: “Lão nô sẽ gửi thư cho tiểu điện hạ ngay.”
Cơ Tố liếc nhìn ông ấy, Khánh Hỉ công công lập tức dừng cười, ôm thư nhanh nhẹn ra ngoài.
Bởi vì Cơ Vị Tưu đã đi xa, lại đang trên sông nên chỉ có thể gửi thư bằng bồ câu đưa tin. Cơ Vị Tưu thả một con bồ câu trắng trẻo mập mạp ra, ngẩng đầu nhìn lên, thấy bầu trời quanh thuyền của mình cực kỳ rộn ràng. Bên trái có bồ câu, bên phải cũng có bồ câu, nếu giương cung bắn tên thì nhắm mắt bắn bừa lên trời cũng trúng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play