Một tháng sau.
“Vương gia…” Miên Lý nhẹ nhàng gọi, sau đó nhanh chóng đổi lò sưởi đã nguội mà Cơ Vị Tưu đang cầm bằng một lò sưởi tay mới. Nét mặt hắn ta lạnh lùng không thể giấu: “May mà ngài không ra ngoài, không thì chưa biết phải chờ tới khi nào.”
Man di đúng là man di, không biết lễ nghĩa chút nào.
Cơ Vị Tưu ôm lò sưởi tay, một tay mò xuống vuốt ve bụng báo đen, sau đó bị con báo con đã to bằng nửa bàn tay giơ móng vuốt hất ra chỗ khác. Cậu lại cầm móng vuốt của báo đen rồi bóp đệm thịt màu đen của nó, báo đen tức giận đến nỗi trợn mắt liên tục, nhưng vì nó đã quen rồi nên để mặc cho Cơ Vị Tưu tác oai tác quái. Cơ Vị Tưu hờ hững nói: “Đã trễ rồi mà chưa đến, e rằng xảy ra chuyện gì rồi. Miên Lý, ngươi dẫn người ra ngoài nghênh đón đi.”
Sứ thần đến thì đều gọi khoái mã tới để báo tin sớm cho quốc gia mà mình đi sứ, không thì sao mở cổng thành được? Sao nghênh đón được? Sao quan viên biết được? Sứ thần Đột Quyết tới báo cho Hồng Lư Tự rằng giờ Tỵ chính khắc hôm nay họ sẽ đến cổng thành Đông của Yến Kinh, nay đã gần đến trưa rồi mà không thấy bóng người ở đâu, thậm chí phái người ra tiếp ứng đã ba bốn lần, nhưng lần nào cũng trở về báo rằng không thấy ai cả.
Nét mặt Miên Lý dao động, vốn định nói gì đó, nhưng vừa ngẩng mặt lên thì thấy ánh mắt bình tĩnh như nước của Cơ Vị Tưu hờ hững liếc tới, hắn ta lại nhịn xuống: “Vâng, nô tài nhất định sẽ nghênh đón thỏa đáng.”
Chắc là giống như những gì hắn ta nghĩ phải không?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT